Mục lục
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau tại hoa viên Bạch gia, nơi tổ chức một buổi tiệc gia tộc mừng Bạch Vô Thiên trở về.

Hắn vẫn mang thân phận là Bạch Vô Thiên, đại thiếu gia của Bạch gia chuẩn bị tỷ thí với Trình gia ở Nam Sơn Nhiêu Khê cứ mỗi một trăm năm một lần.

Đây là một đại sự, có thể nói là sống còn của Bạch gia. Người bên ngoài cho rằng, một đại thiếu gia mới vừa trở về lại đảm nhiệm một trọng trách lớn lao được xem như sống còn của gia tộc là chuyện mạo hiểm. Nhưng thực tế, với tình hình trước đó không phải hắn đi thì cơ hội xem như là con số không.

Cao tầng Bạch gia và những nhân vật chủ chốt Bạch gia đều có mặt đông đủ gần một trăm người. Trong đó có vài bằng hữu trước kia của hắn khi tham gia Thiên Tài Chiến. Tất cả đều tụ họp lại trong mười bàn lớn được bày trí vô cùng trang trọng.

Lúc này Bạch Kinh Thiên đóng vai trò là chủ trì buổi tiệc đứng vị trí gần những trưởng bối của Bạch gia.

Hắn dõng dạc nói “Hôm nay mừng Thiên nhi trở về, đây là một chuyện vui. Không biết kết quả năm ngày sau sẽ như thế nào nhưng cứ vui vẻ trước đã. Nếu trọng trách Bạch gia ở Văn Lang Châu đã tận, có trách thì trách ông trời mà thôi. Bạch Kinh Thiên ta đã cố gắng đến bước này đã là cực hạn…”

Lời Bạch gia chủ vừa nói ra khiến nhiều người bắt đầu bàn tán. Bọn họ không nghĩ tới Bạch gia thật sự chuẩn bị đương đầu với một thử thách cực kỳ lớn.

Trong lứa hậu nhân Bạch gia, trong khoảng thời gian mười lăm năm trở lại đây, không người nào có đủ bản lĩnh để đảm nhận trách nhiệm này. Không biết từ đâu, Bạch gia chủ đem về một đại thiếu gia thất lạc bên ngoài là Bạch Vô Thiên làm lóe lên một hy vọng.

Những sự tích mà Bạch Vô Thiên được lưu truyền từ bên ngoài từ danh khí Phương Triết đổi thành Bạch Vô Thiên khiến nhiều người tin phục. Cho nên không ai khác đủ bản lĩnh để đảm nhận trọng trách này.

Đương nhiên có mạo hiểm thì nhân sinh mới thật sự thú vị.

Trong hàng ngũ trưởng bối, vị trưởng lão được xem là cổ lão của Bạch gia là Bạch Hữu Đạo. Lão có thể được xem như thế ngoại cao nhân của Bạch gia, phong thái tiên phong đạo cốt không ngăn cản chuyện Bạch Vô Thiên đứng ra đảm nhận nhiệm vụ. Điều đó càng khiến nhiều người còn e dè trở nên tin tưởng hơn.

Bạch Kinh Thiên đứng trước các vị trưởng bối hướng hắn dò hỏi “Thiên nhi có điều gì muốn nói với các vị trưởng bối không?”

Hắn thấy vậy, trong lòng sớm đã có chuẩn bị. Hắn đứng lên hướng các vị trưởng lão chắp tay lại thi lễ rồi mới nói “Được sự tin tưởng của các vị thúc bá cũng như là nghĩa phụ luôn tin tưởng. Ta sẽ dốc hết sức mình vì Bạch gia làm tròn nhiệm vụ này…”

Hắn đưa mắt nhìn về phía nhóm bằng hữu Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai. Hắn nói “Cho dù có thành công hay thất bại, sau trận tỷ thí với hậu nhân Trình gia. Ta lấy danh nghĩa Đạo Viện sẽ tuyển năm mươi người có tư chất tốt đến Bắc Cảnh tu luyện…”

Tin tức hắn vừa truyền ra khiến không ít người bắt đầu nhốn nháo lên. Tin tức này phải nói là chấn động tâm can bọn họ.

Một phàm nhân có thể đến Bắc Cảnh tu luyện là cơ duyên to lớn như thế nào. Chỉ cần bọn họ có cơ hội đặt chân vào Bắc Cảnh, con đường tu luyện sẽ không ngừng vươn xa hơn.

Ngay cả Bạch Kinh Thiên và nhóm các vị trưởng bối Bạch gia cũng không tin vào điều mình vừa nghe thấy.

Bọn họ dành một suất để hắn tiến vào Bắc Cảnh tu luyện đã là khó khăn. Thậm chí bị trì hoãn đến bốn năm trời. Hắn chỉ vừa đến Bắc Cảnh một năm lại có đủ tư cách nói ra lời vừa rồi.

Đây chẳng phải nói ra, danh khí hắn ở Đạo Viện vô cùng lớn.

Hắn thấy nhiều người động tâm, hắn nói tiếp “Quá trình tuyển chọn sẽ cho nghĩa phụ ta đảm trách. Nếu không có gì thay đổi sáu tháng sau sẽ khởi hành…”

Bạch Kinh Thiên lúc này mới thật sự tin tưởng, hắn thật sự không nói đùa. Có thể đưa ra yêu cầu dẫn năm mươi người ở Văn Lang Châu vào Bắc Cảnh tu luyện. Danh khí lớn cỡ nào mới có thể làm được điều này.

Khi mọi người trong Bạch gia chưa hết bàng hoàng, phía bên ngoài có một gia nhân chạy vào, bộ dáng vô cùng hối hả. Hắn quỳ xuống báo cáo “Bẩm gia chủ, phía Đông Hải xảy ra nhiều vụ diệt môn. Trong hai ngày ngắn ngủi, đã có mười lăm hòn đảo lớn nhỏ bị san bằng. Phía Liên Đảo hướng Bạch gia cầu cứu…”

Bạch Kinh Thiên bỗng chốc sững sờ, hắn lắp bắp “Trong hai ngày, mười lăm hòn đảo bị san bằng?”

Tên gia nhân xác nhận “Đúng vậy, trong hai ngày mười lăm hòn đảo bị diệt môn. Phía Liên Đảo đang dầu sôi lửa bỏng, hướng Bạch gia nhanh chóng cứu viện…”

Trong lòng Bạch Vô Thiên có phần lo lắng. Nếu chuyện này xảy ra ở Bắc Cảnh thì có thể được cho là bình thường. Nhưng đây là Văn Lang Châu, mười lăm hòn đảo bị sang bằng trong hai ngày là chuyện bất khả thi. Trừ khi có thế lực không phải phàm nhân ra tay mới có thể nhanh như vậy đi từ hòn đảo này sang hòn đảo khác ra tay.

Chuyện này quá gấp rút, nếu không nhanh chóng đến Đông Hải, sợ rằng 102 hòn đảo sẽ không còn tồn tại.

Hắn đứng ra hướng Bạch Kinh Thiên nói “Nhiệm vụ này để nhi tử giải quyết, nghĩa phụ cứ thong thả…”

Hắn đưa ánh mắt nhìn sang nhóm bằng hữu Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai từ tốn nói “Hôm nay Bạch Vô Thiên ta không có cơ hội uống vài chén với các vị huynh đệ. Hẹn khi khác!”

Nói rồi hắn xuất ra Lưu Quang Kiếm, Lưu Quang Kiếm vừa xuất hiện tỏa ra dạ quang sáng chói khiến nhiều người không sao khép miệng lại được. Đây chính là chân chính thủ đoạn của tiên nhân, chỉ có tiên nhân mới đủ bản lĩnh này.

Nhóm Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai vốn hy vọng gặp bằng hữu cũ uống vài chén. Bọn họ không nghĩ tới, đối phương chuẩn bị rời đi, còn bộc lộ ra bản lĩnh của tiên nhân. Điều này khiến trong lòng bọn họ nôn nao.

Vừa rồi tên Phương Triết nhìn ba người bọn họ nở một nụ cười. Đây chính là một loại khiêu khích của những thiên tài với nhau. Hắn muốn đề cử bọn họ tiến vào Bắc Cảnh tu luyện.

Trong lòng bọn họ âm thầm cảm thán. Tính ra chỉ có ba năm ngắn ngủi, hắn đã đi quá xa như thế này. Giờ chỉ cần một ánh mắt của đối phương cũng khiến bọn họ tâm tình sợ hãi.

Hoa Lạc Đồng một bên lắc đầu, nàng không nghĩ tới tên này vốn thích ở ẩn, không ngờ lại khoa trương như vậy.

Nàng cũng không do dự, nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm.

Bạch Vô Thiên đưa ánh mắt về phía nghĩa phụ và các vị trưởng bối một lần rồi rời đi

Lưu Quang Kiếm chỉ lóe lên một tia sáng, sau đó liền biến mất phía sau chân trời.

Tốc độ di chuyển nhanh như một tia sáng.

Bạch Kinh Thiên và các vị trưởng bối Bạch gia thật sự mộng. Bọn họ nhìn biểu hiện vừa rồi của Phương Triết cũng đủ để bọn họ tin rằng sự lựa chọn trước kia quả không sai.

Chỉ tính riêng thanh phi hành kiếm phát ra dạ quang kia cũng khiến bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Bản thân Bạch Kinh Thiên và Bạch Vi Nhất trưởng lão trước kia từng tu luyện qua. Bọn họ biết giá trị thanh phi hành kiếm đó lớn như thế nào. Nếu cộng cả Bạch gia lại cũng chưa hẳn sở hữu được thanh phi hành kiếm đó.

Lần này hắn biểu lộ ra thực lực, chính là muốn cho bọn họ triệt để tin tưởng. Lần so tài này, hắn nhất định sẽ giành chiến thắng.

Phía sau lưng Bạch Kinh Thiên, Bạch Hữu Đạo thoáng nở một nụ cười. Lão chậm rãi vuốt chòm râu dài tiên phong đạo cốt, ánh mắt nhìn về phương hướng Bạch Vô Thiên vừa rời đi đầy chờ mong.

Lão thì thầm “Tuổi trẻ nhiệt huyết nên như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK