• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Duẫn Ngân chạy một mạch như điên đến vách núi, nhưng không hề tìm thấy thi thể của nàng, lập tức tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không thấy.

“Thái tử, thuộc hạ đã tìm khắp chung quanh đều không phát hiện được tung tích công chúa.” Một tên thuộc hạ bẩm báo, ánh lửa sáng trưng lan rộng bao phủ khắp bốn phía.

Sống không thấy người, chết không thấy xác, coi như nàng còn sống. Nhưng đã rơi xuống thì cũng không thể nguyên vẹn mà không bị tổn thương, càng không có khả năng biến mất không chút dấu vết. Hạ Duẫn Ngân nghĩ đến một khả năng, rất có thể nàng còn bị treo ở giữa lưng chừng vách núi, được một nhánh cây hay cái gì móc lại ở đó? Ngay lập tức chớp nhoáng truyền lệnh xuống: “Người đâu, đi theo ta.”

Quay lại đỉnh núi, dùng thân mây kết thành một sợi dây thừng từ trên đỉnh núi buông xuống…..

Tiêu Lăng nhìn chằm chằm vào nàng, ngẫm nghĩ xem lời nàng có bao nhiêu phần có thể tin tưởng.

“Bây giờ ngươi có thể vẫn còn hoài nghi ta, nhưng ta hi vọng ngươi cho ta cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội, làm ngươi tin ta, tin những lời ta nói đều là sự thật.” Mạn Tâm thẳng thắng nhìn hắn.

“Tốt lắm, vậy ngươi làm sao lại từ trên vách núi kia rơi xuống?” Tiêu Lăng hỏi, chẳng lẽ thật sự vì gặp phải thổ phỉ sao?

“Thật ra là do ta bất cẩn nên mới bị rơi xuống, nhưng cũng có thể nói là do gặp thổ phỉ. Bất quá loại thổ phỉ này không cướp bạc, cũng không phải bọn thổ phỉ thông thường. Hắn là ca ca của Trữ An, thái tử Hạ quốc.” Mạn Tâm nói.

“Cái gì? Thái tử Hạ quốc?” Sắc mặt Tiêu Lăng trang nghiêm, tại sao hắn ta lại ở chỗ này?

“Đúng. Hắn muốn mang ta quay về Hạ quốc. Ta không chịu.”

“Nếu đã không chịu trở về, hắn làm cách nào biết được ngươi ở đây, sao lại gặp được ngươi tại biên ải?” Tiêu Lăng thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

“Việc này ta cũng không biết, có lẽ hắn đã phái người âm thầm giám sát nhất cử nhất động của ta.” Mạn Tâm nói. Chuyện này nàng vẫn luôn nghi ngờ, nhưng lại thật sự không thể nghĩ ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào.

“Vì sao hắn muốn mang ngươi trở về?” Tiêu Lăng hỏi. Hắn cũng vì gần đây mới nghe nói, thái tử Hạ quốc và nàng từng có một quãng thời gian quan hệ tình cảm khác thường.

“Điều này nói ra có chút khó mở miệng. Dường như Trữ An và hắn yêu nhau, về phần có phải là thật hay không ta cũng không biết. Nhưng xem ra hắn hình như rất thích Trữ An, cho nên muốn dẫn nàng trở về.” Mạn Tâm lại nói.

Nhìn thấy nàng thản nhiên nói ra như thế mà không có một chút chật vật, có chăng chỉ là sự thông cảm và khó hiểu, hắn tin rằng nếu nàng thật là Trữ An, nàng không có khả năng lạnh nhạt như thế. Một người nếu đang giả bộ trong lúc vô tình cũng sẽ lộ ra sơ hở, nhưng hắn vẫn không thể chỉ dựa vào một vài điểm liền tin tưởng nàng.

“Ngươi có thể cùng ta trở lại kinh thành không?” Mạn Tâm nhìn hắn, “Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân vẫn luôn tìm kiếm ngươi. Chàng rất áy náy, lúc trước đã để cho ngươi rời đi, cho nên không thể tự tha thứ cho mình, cũng rất đau khổ. Coi như không phải vì ta, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn thấy chàng bị dằn vặt sao?”

“Đại ca vẫn luôn rất khổ tâm sao?” Nghe thấy nàng nói như vậy, Tiêu Lăng cũng thấy khổ sở. Hắn vẫn luôn cho rằng không quay về chính là vì không muốn gây thêm phiền phức cho đại ca, nhưng thật không ngờ lại như thế này.

“Đúng vậy, chàng vẫn luôn tự trách nhưng cũng luôn thăm dò tìm kiếm tin tức của ngươi.” Nàng gật đầu.

“Trước đây, ta đã gởi thư để lại cho Tử Vân, nói rõ ta sẽ không trách đại ca. Thật ra ta cũng không phải không hiểu đại ca để cho ta đi là vì muốn bảo vệ ta. Căn bản là ta cũng không có dũng khí bỏ đi. Ta chỉ vì không muốn để huynh ấy khó xử nên mới đi.” Tiêu Lăng nói, có lẽ mình đã làm sai rồi.

“Thật hâm mộ tình nghĩa huynh đệ của các người có thể vì đối phương mà suy nghĩ nhiều như thế. Nếu đã như vậy, ngươi cũng nên đi gặp chàng. Cũng tiện thể trên đường đi kiểm chứng xem ta có phải là Trữ An trước kia hay không.” Mạn Tâm nói, chỉ có tiếp xúc, mới có thể phát hiện ra người đó có phải là giống như trước hay không.

“Không thể, ta bây giờ nhất thiết còn phải tìm hiểu xem, vì sao thái tử Hạ quốc lại ở chỗ này?” Tiêu Lăng nói.

“Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì tìm một chỗ mang ta ẩn núp đi, đừng để cho hắn tìm được. Ta cũng không muốn bị hắn bắt trở về.” Mạn Tâm nói. Nếu đã tìm được hắn rồi, như vậy những chuyện còn lại, thật đơn giản.

“Ngươi hãy đi theo ta. Ta có một chỗ ở bí mật trên ngọn núi này, người bình thường sẽ không tìm được nơi đó.” Tiêu Lăng nói.

“Tốt.” Mạn Tâm đứng dậy, đi theo phía sau hắn, lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, lúc trước Trữ An đã hãm hại ngươi như thế nào, vì sao muốn hãm hại ngươi?”

“Chẳng lẽ đại ca chưa nói cho ngươi chuyện đó sao?” Tiêu Lăng hỏi ngược lại.

“Có nói qua, chàng nói, ngươi bị Trữ An hạ dược, cho nên muốn….. Là như vậy phải không?” Mạn Tâm không có đem hai chữ “làm nhục” kia nói ra.

“Nếu ngươi đã biết vì sao còn hỏi ta? Còn tại sao nàng ta lại làm như vậy? Ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ chỉ có chính ngươi mới hiểu được.” Tiêu Lăng nhìn nàng một cái.

“Này, không phải ta, mà là nàng ta. Gọi ta là Mạn Tâm đi, nhưng nếu như ngươi gọi ta là đại tẩu, ta cũng rất sẵn lòng.” Mạn Tâm nói, trước tiên thu phục hắnrồi tính tiếp.

“Bây giờ nếu ta không làm rõ ràng được sự tình trước đây, ta sẽ không thừa nhận ngươi là đại tẩu của ta.” Trong lòng Tiêu Lăng đối với nàng vẫn còn có đề phòng.

“Được rồi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi……”

Mạn Tâm đi một mạch theo hắn không biết đã đi bao xa, trời cũng tờ mờ sáng. Nàng thật sự không chịu nổi, dựa vào cây ngồi xuống, thở hổn hển nói: “Có thể nghỉ ngơi một lát được không, ta đi không nổi nữa rồi.” Nói xong câu đó, nàng đã mệt mỏi rã rời nhắm hai mắt lại, nhanh chóng ngủ say.

Tiêu Lăng nhìn thấy nàng nhanh như vậy đã ngủ mê mệt thì biết nàng rất mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến thái tử Hạ quốc nếu tìm không thấy thi thể nàng, nhất định sẽ tìm kiếm xung quanh, cho nên, hắn do dự một chút, đành phải đưa tay ôm lấy nàng, bay nhanh mà đi…….

Dương Tử Vân đọc được tin tức do bồ câu đưa tới, lắp bắp kinh hãi. Nàng lại có thể rơi xuống từ trên vách núi, sống chết không rõ, tại sao có thể như vậy? Làm thế nào nói với đại ca đây?

“Tử Vân, còn đứng đó làm gì?” Mộ Dung Ưng đi tới, đặt tay lên vai của hắn.

“Đại ca, đệ nhận được tin bồ câu đưa tới, nói bọn họ không còn ở biên ải.” Dương Tử Vân nắm chặt tờ giấy trong tay. Đại ca đã nhìn thấy, hắn cũng không thể nói không có chuyện gì.

“Đệ xác định.” Mộ Dung Ưng vốn đã dự tính đi Hạ quốc đòi người.

“Vâng, Trữ An, cô ta lại chạy trốn.” Dương Tử Vân nói, thầm nghĩ vẫn nên để lại lần sau mới nói với đại ca chuyện nàng đào tẩu đến nỗi sống chết cũng không biết.

“Nhiều thủ vệ như vậy, cô ấy lại có thể chạy trốn được, xem ra ta đúng thật là đã coi thường bản lĩnh của cô ấy.” Khóe môi Mộ Dung Ưng bất giác nhếch lên. Nàng có thể nhiều lần chạy trốn như vậy, đã nói lên trong lòng nàng vẫn còn có mình. Nhưng cũng có chút lo lắng, nơi đó đều rất hoang vắng, nàng một thân nữ nhi làm sao chạy thoát được bây giờ?

“Đại ca, hay là chúng ta nhanh chân hơn một chút, mau chóng đuổi theo, cũng nhanh trợ giúp cho cô ta?” Dương Tử Vân nói. Thật ra hắn rất sợ, sợ nàng thật sự chết rồi, đại ca có thể đau lòng hay không? Có thể tự trách bản thân hay không?

“Được, chúng ta lập tức đi.” Mộ Dung Ưng liền nói. Lời của hắn cũng rất hợp ý mình, đang không biết nên mở miệng nói với hắn thế nào, hắn lại nói ra trước. Chính mình làm sao lại không đồng ý được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK