• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong địa lao tản ra một mùi hắc ám ẩm ướt khác thường, trên nóc nhà chỉ có một cửa sổ nho nhỏ xuyên qua chút ánh sáng ảm đạm, bên cạnh bày ra các dụng cụ roi da, móc, bàn là… Có thể nói cái gì cần có đều có, làm cho người ta cảm thấy u ám, khủng bố.

Cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua người Mạn Tâm, làm nàng cảm thấy lạnh, ôm người ngồi lên chiếc giường đá đã trải rơm rạ bên cạnh, nàng chẳng thể nào ngờ được, dụ yêu thế nào mà trái lại chính mình bị vào địa lao, một mớ nghi vấn trong đầu chờ đợi được giải đáp, nhưng nàng lại không thể nào biết đáp án.

“Đại ca, nghe nói nữ nhân kia đâm huynh bị thương, vết thương huynh thế nào rồi? Có nặng lắm không” Sắc mặt Dương Tử Vân lo lắng, chạy vọt vào phòng ngủ của hắn.

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, thái y đã băng bó miệng vết thương rồi.” Mộ Dung Ưng mặc y phục tử tế nói.

“Vậy là tốt rồi.” Dương Tử Vân thở phào ra, lại nghi ngờ hỏi: “Đại ca, nữ nhân kia căn bản không biết võ công, dựa vào võ công của huynh, có nên bị ả thương tổn được không, chẳng lẽ ả lại đánh lừa, hạ độc huynh?” Hắn chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

“Lừa hạ độc ta! Ả chẳng có bản lĩnh đó đâu.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn ta nói.

“Vậy sao huynh lại bị thương?” Dương Tử Vân khó hiểu nhìn hắn, đột nhiên tỉnh ngộ, “Chẳng lẽ lại chính là đại ca?”

“Không sai.” Hắn gật gật đầu, “Chỉ có điều ả thực sự muốn ám sát ta, ta chẳng qua tương kế tựu kế thôi.”

“Đại ca, huynh sớm nên giáo huấn nữ nhân kia, cứ mượn tội danh rõ ràng này mà giết ả.” Dương Tử Vân cắn răng nói, hận nàng thấu xương.

“Không được, bây giờ còn chưa phải lúc.” Mộ Dung Ưng lập tức bác bỏ.

“Tại sao chứ? Đại ca, mấy năm nay chúng ta âm thầm bố trí, đã đủ lớn mạnh rồi, cho dù là đánh giặc thì cũng nắm chắc phần thắng, tại sao còn phải dung túng ả?” Dương Tử Vân không rõ nên hỏi.

“Tử Vân, đệ suy nghĩ đơn giản quá, đánh nhau với một nước thì đương nhiên không sợ, chỉ sợ hiện tại quốc gia đó cũng đang rục rịch chuẩn bị, bây giờ mà nổi chiến thì liên lụy đến toàn bộ, cho nên biện pháp tốt nhất là không nên làm gì cả, ta sở dĩ tương kế tựu kế là muốn giáo huấn ả một trận, làm ả từ nay về sau không thể làm xằng làm bậy trong vương phủ, đồng thời không để cho Hạ quốc viện lý do khơi mào chiến sự.” Mộ Dung Ưng nói.

“Vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo, nếu đây là chuyện giáo huấn ả thì cứ giao cho đệ đi làm đi.” Đôi mắt Dương Tử Vân khẽ chuyển động, hắn nhất định khiến nàng muốn sống cũng không được.

“Được.” Mộ Dung Ưng gật gật đầu, cố ý dặn dò: “Có điều không được tổn thương đến tính mạng của ả.”

“Đại ca yên tâm, đệ biết chừng mực mà.” Dương Tử Vân nói, hắn rốt cuộc có thể xả giận cho nhị ca.

Ở cửa phòng lao.

“Thị vệ đại ca, van cầu huynh để cho tôi vào gặp công chúa đi.” Song Nhi đứng đấy cầm trong tay y phục cùng một ít đồ lót dạ, không ngừng cầu xin.

“Song Nhi, cô nương đừng yêu cầu như vậy, chủ tử của cô cũng không đáng để cô vì người đó mà cầu tình, vì Vương gia có lệnh không cho cô tiếp cận Vương phi cho nên không cần làm chúng tôi khó xử, nếu muốn thì mời cô đi cầu Vương gia đi.” Thị vệ ngăn cô lại, coi như khách khí với cô.

Song Nhi biết bọn họ sẽ không để mình vào, đành phải nài nỉ nữa: “Nếu các huynh không thể cho phép, vậy thì giúp tôi đưa những đồ ăn này cùng trang phục cho công chúa. Trong địa lao rất âm u, công chúa là thiên kim, thân thể nhất định sẽ không chịu nổi.”

“Việc này…” Thị vệ do dự một chút mới lên tiếng: “Quần áo thì tôi mang vào giúp cô được, nhưng đồ ăn thì không. Vương phủ luôn luôn có mệnh lệnh, người nào đã vào địa lao thì chỉ có thể ăn cơm địa lao mà thôi.”

“Cám ơn.” Song Nhi vội vàng đưa trang phục cho hắn, biết rằng nếu phải cứu công chúa chỉ có thể đi cầu Vương gia thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK