• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện trường yên tĩnh khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ, Hoàng thượng ngồi ở trước mặt, sắc mặt đã trở nên vô cùng u ám, tay nắm lấy long ỷ (tay cầm ghế của vua có khắc hình rồng). Nàng tin nếu không phải băn khoăn về thân phận công chúa Hạ quốc của nàng, không phải băn khoăn về Thái tử Hạ quốc đang ở đây, nàng chỉ sợ đã sớm bị đầu lìa khỏi cổ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Với cái hộp trống trơn, nàng nên giải thích thế nào?

Cố không quan tâm nhiều, vậy thì chỉ còn nước liều mạng, khóe môi lộ ra đường cong cứng ngắc: “Phụ hoàng, người nhất định cảm thấy rất kỳ quái, vì sao trong hộp của con không có gì phải không? Thật ra trong đây của con có một thứ.”

“Có thứ gì?” Hoàng thượng ngây ra một lúc, chẳng lẽ hai mắt của mình có vấn đề sao? Ném tia nhìn về phía mọi người.

Mọi người cũng quay qua nhỉn nhau, “Có thứ gì sao?” Tại sao bọn họ không thấy được? Chị sợ là nàng cố làm ra vẻ huyền bí, muốn xem thử nàng giải thích thế nào.

“Con biết phụ hoàng nhất định thấy rất kỳ quái, thật ra thứ con dâng cho phụ hoàng chính là giang sơn thiên hạ.” Lời của Mạn Tâm vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng.

“Ồ, giang sơn thiên hạ, khẩu khí thật lớn, lễ vật kia thật lớn, bổn vương cần cẩn thận nghe qua một chút.” Sắc mặt hoàng thượng đã dịu đi rất nhiều, chỉ cần nàng đưa ra lời giải thích, có như vậy ông mới có lý do buông tha nàng.

“Phụ hoàng, Thiên triều quốc trong những năm gần đây đều quốc thái dân an, tứ hải thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, vạn dân thuần phục, đây đều là quyết sách anh minh của phụ hoàng. Thần tức thật sự nghĩ không ra đồ vật nào có thể dâng lên chúc thọ phụ hoàng, bởi vì thiên hạ này đều là của phụ hoàng, trong hộp này không có gì cũng chính là ngụ ý nói giang sơn Thiên triều quốc vô biên vô hạn.” Mạn Tâm nói xong một hơi, không biết bọn họ có chấp nhận lời giải thích này không, nhưng nàng thật sự không giải thích được, mà tình huống cấp bách như vậy, nàng mới gặp qua lần đầu tiên, coi như là cái khó ló cái khôn đi.

Toàn cảnh vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, nàng khẩn trương đến mức thiếu suýt nữa đã ngạt thở, chẳng lẽ lời giải thích của nàng có sơ hở?

“Được, hay cho một câu vô biên vô hạn, ha ha, thưởng.” Hoàng thượng đổi giận thành vui, biết rõ là nàng lừa gạt nhưng một câu giang sơn vô biên vô hạn kia cũng đủ làm cho ông cười to sảng khoái.

“Cung chúc Hoàng thượng, cung chúc giang sơn Thiên triều quốc vô biên vô hạn.” Đại thần đồng loạt đứng dậy chúc mừng, cũng đều nhẹ nhõm thở phào một hơi. Chuyện xấu hổ này cuối cùng cũng được giải quyết dễ dàng, mặc kệ lý do có phù hợp hay không, ít nhất cũng cho mọi người một lối thoát.

“Cám ơn phụ hoàng.” Sau khi hành lễ, Mạn Tâm trở về chỗ ngồi, thầm thở phào, nguy hiểm quá, nhưng cuối cùng đã thoát được, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh toát ra ướt hết cả lưng áo phía sau.

Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, chân mày khẽ nhíu lại, trong mắt của nàng mang theo một tia kinh hồn chưa hết, chẳng lẽ đây không phải là chuyện mà nàng sớm nghĩ kỹ? Không ngờ nàng lại có bản lĩnh tùy cơ ứng biến, nói làm cho người ta bội phục.

Khi Hạ Duẫn Ngân nghe được những lời này của nàng, sắc mặt liền trở nên âm trầm, nàng đang làm gì thế? Nàng sợ hãi sao? Có hắn mà nàng còn sợ cái gì?

Trên đại điện, còn có ba người có sắc mặt âm trầm chính là tam quốc sứ giả. Vô biên vô hạn đây chẳng phải nói muốn chiếm đoạt quốc gia của bọn họ sao, cơn tức này sao có thể nuốt xuống được.

Hoàng tử Vô Cương quốc dẫn đầu, đứng lên cười nói: “Thiên triều quốc quả đúng là nhân cường quốc tráng (người mạnh, quốc gia rộng lớn), nhân tài cũng đông đúc, tôi đây có một đề tài đơn giản, tin rằng các vị nhất định giải đáp được.”

“Hoàng tử Vô Cương thật khách khí, mời nói.” Hoàng đế Vô Ưu chỉ biết bọn hắn đến không có ý tốt, nếu đã vậy thì mình cũng chỉ có thể ứng đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK