• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngày sau.

Mạn Tâm tựa vào trước cửa sổ, Mộ Dung Ưng mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, nàng rất ít gặp bóng dáng của hắn. Hắn bảo nàng không cần nói cho Thái tử Hạ quốc biết bản thân nàng bị mất trí nhớ, nàng đồng ý nhưng nàng hoàn toàn không biết gì về Hạ quốc cả, chỉ nhân dịp mấy ngày này bảo Song Nhi nói cho nàng biết tất cả mọi quan hệ với Hạ quốc.

Bây giờ nàng mới biết được mẫu phi của nàng là phi tử được hoàng đế Hạ quốc sủng ái nhất. Nhưng cũng có thể đoán được, có thể sinh ra được một đứa con gái có dung mạo xinh đẹp như thế thì người mẹ nhất định rất đẹp, nàng thậm chí không thể tưởng tượng ra, mẹ của Trữ An công chúa có thể xinh đẹp đến mức nào.

Song Nhi còn nói cho nàng biết, quan hệ của nàng với Thái tử là rất tốt, từ nhỏ Thái tử luôn luôn chăm sóc nàng, khi nàng bị gả đi nước khác, thái tử đã từng luôn phản đối.

Nói vậy thì tình cảm cùa nàng với Thái tử vô cùng tốt, nàng thật chờ mong nhìn thấy vị ca ca này.

“Công chúa, công chúa, Thái tử tới thăm người.” Song Nhi cao hứng chạy vào.

“Nếu là tới thăm ta, sao ngươi lại hưng phấn như thế?” Mạn Tâm trêu ghẹo cô, bởi vì đã biết từ lâu nên cũng không có kinh ngạc.

“Nô tì đương nhiên cao hứng, bởi vì ca ca của nô tì là thị vệ của Thái tử, huynh ấy cũng tới. Công chúa có thể nhìn thấy người nhà, nô tì cũng có thể nhìn thấy người nhà rồi.” Song Nhi kích động nói.

“Phải không? Vậy ngươi còn chần chờ gì nữa? Mau đi gặp ca ca của ngươi đi.” Mạn Tâm thúc giục nói, chẳng trách cô ấy vui vẻ như vậy.

“Nô tì phải hầu hạ công chúa rửa mặt, chải đầu, mặc đồ trước, sau đó mới đi gặp ca ca được.” Song Nhi nói xong lập tức lấy ra y phục đã được chuẩn bị.

Mạn Tâm biết cô nhất định rất nóng vội nên để mặc cho cô giúp mình mặc quần áo, chải đầu. Để cô ta đi gặp thân nhân sớm một chút cũng tốt.

Đại sảnh của Vương phủ.

Mạn Tâm một thân phục sức đẹp đẽ quý phái, ung dung đi vào, liền nhìn thấy Mộ Dung Ưng đang ở cùng một người có dung mạo tuấn mỹ. Đó là một nam tử toàn thân tôn quý đang uống trà nói chuyện phiếm, nhìn thấy cách ăn mặc của hắn hẳn là Thái tử Hạ quốc, vừa định hành lễ, ánh mắt của hắn liền nhìn nàng, trong mắt rạng ngời, lập tức nhẹ nhàng bước đến.

Tuy rằng Mộ Dung Ưng hơn một năm này đã nhìn quen vẻ đẹp của nàng, nhưng mỗi một lần nàng xuất hiện với trang phục lộng lẫy lại khiến cho hắn không thể không kinh ngạc trước sắc đẹp của nàng.

“Hoàng muội, một năm không gặp, muội càng ngày càng đẹp ra.” Thái tử Hạ quốc vịn lấy bả vai nàng, nhìn từ trên xuống dưới. Trong mắt hắn thoáng hiện lên tình cảm không thay đổi.

“Đã làm cho Thái tử ca ca lo lắng, Vương gia quả thật đối xử với muội rất tốt.” Mạn Tâm rụt tay về, đến bên cạnh Mộ Dung Ưng, không biết vì sao ánh mắt của hắn làm nàng cảm giác không được thoải mái, cảm giác xa lạ không cách nào khiến nàng biểu hiện quá nhiệt tình được.

Thái tử Hạ quốc ngây ra một lúc, nhìn chằm chằm nàng một hồi, mới cười nói: “Hoàng muội làm sao vậy? Một năm không gặp, sao lại đối xử xa lạ với ta thế? Lớn lên trong hoàng cung ở Hạ quốc, cảm tình của ta với hoàng muội rất tốt, mỗi một lần đều lôi kéo tay ta, nói chuyện không ngừng.”

Mạn Tâm hơi hồi hộp, đã phát hiện sơ hở nhanh vậy sao? Lập tức cười nói: “Thái tử ca ca nhạy cảm quá rồi, ta giờ đây đã xuất giá, lời nói hành động đều phải thay đổi, tức là không thể làm mất mặt của Vương gia, lại càng không thể làm mất thể diện của Hạ quốc.”

Mộ Dung Ưng vừa lòng khi nghe nàng nói, những lời nói trong câu quả thật rất có lý.

“Xem ra hoàng muội đã thật sự trưởng thành, ta đây an tâm rồi.” Thái tử Hạ quốc cười, gật gật đầu.

“Thái tử ca ca, xin cứ yên tâm, cuộc sống ở đây của muội rất tốt.” Mạn Tâm khoác vào cánh tay của Mộ Dung Ưng, giả vờ tỏ ra dáng vẻ ân ái.

Thái tử Hạ quốc lộ ra nụ cười chứa hàm ý sâu xa, đột nhiên quay sang nói với hắn: “Vương gia, có thể để ta cùng hoàng muội tâm sự riêng được không?”

“Đương nhiên là được, xin Thái tử cứ tự nhiên.” Mặc dù Mộ Dung Ưng có chút lo lắng, nhưng hắn không có lý do gì để cự tuyệt, lập tức phân phó: “Dẫn Thái tử cùng Vương phi đến phòng khách.”

“Dạ.” Quản gia lập tức đáp lại, làm ra động tác mời: “Mời thái tử, mời Vương phi.”

Thái tử Hạ quốc đi ra ngoài trước.

Mạn Tâm nhìn qua Mộ Dung Ưng bên cạnh, hắn gật gật đầu bảo nàng yên tâm, nàng trao cho hắn nụ cười tươi rồi xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK