• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu chủ, tại sao không giết cô ta? Môn chủ suýt chút nữa bị cô ta giết chết rồi?” Hắc y nhân không hiểu, nhìn hắn.

“Ngươi cảm thấy cô ấy có bản lĩnh giết chết môn chủ sao?” Nam nhân mang mặt nạ buông kiếm của hắn ra, trong lòng luôn có một mối nghi hoặc, dựa theo lẽ thường này thì vết thương nhỏ sẽ không chảy nhiều máu như vậy, trừ phi là môn chủ cố ý, nhưng khả năng này dường như không thể xảy ra.

“Nhưng vết thương trên tay của môn chủ là do cô ta làm? Trong gian phòng đó, ngoại trừ cô ta ra thì không còn ai khác, không phải cô ta thì là ai?” Hắc y nhân có chút khó hiểu, dựa vào máu trên trâm cài tóc thì rõ ràng là nàng không thể, là do môn chủ tổn thương chính mình? Nhưng trong lời nói của thiếu chủ cũng không phải không có lý.

Nam nhân mang mặt nạ nhìn thoáng qua cây trâm ngọc kia, thoáng suy tư một chút, vết thương hẳn là do nàng làm, nhưng vết thương nhỏ xíu này đối với môn chủ căn bản không ăn nhằm gì! Vì sao có thể chảy nhiều máu như vậy? Hắn vẫn nghi hoặc, khó hiểu.

“Nhất định là ả yêu nữ này biết yêu thuật, mê hoặc môn chủ, nhân cơ hội giết người.” Hắc y nhân nổi giận đùng đùng, lại dùng kiếm chỉa về phía nàng.

“Ngươi đừng ngậm máu phun người, nếu ta thật sự muốn giết hắn, hắn còn có thể sống được sao? Nếu ta biết yêu thuật, ngươi còn có thể dùng kiếm chỉa vào người của ta sao?” Mạn Tâm tức giận khó nhịn được nên quát.

“Ngươi đừng ngụy biện, nếu không phải ngươi thì môn chủ võ công cao cường làm sao lại bị ngươi hại đến hôn mê bất tỉnh?” Hắc y nhân hỏi lại nàng.

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta cũng không biết sao lại thế này? Hắn muốn xâm phạm ta, trong lúc vô ý ta làm hắn bị thương, nhưng thật kỳ lạ, hắn lại có thể nhìn mình chảy máy còn nói cái gì hóa ra là như vậy, ta kêu to cứu mạng, nhưng ngươi không vào, còn oán ai chứ?” Mạn Tâm thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi kêu cứu mạng là cứu môn chủ?” Hắc y nhân ngây ngẩn cả người.

“Nói nhảm, nếu không ngươi nghĩ ta nói cứu ai?” Mạn Tâm tức giận lườm hắn một cái, rõ ràng bản thân ngu ngốc còn oán nàng.

“Ta, ta tưởng là…” Hắc y nhân hơi khó nói.

“Ngươi tưởng là gì? Nếu không phải ta mở cửa, báo các ngươi biết về hắn, nói không chừng bây giờ hắn đã chết rồi, đúng là lòng tốt không được đền đáp.” Mạn Tâm trừng mắt liếc hắn một cái.

Ánh mắt của nam nhân mang mặt nạ híp lại, giải khai huyệt đạo của nàng, nói: “Đem chuyện mới xảy ra vừa rồi, kể lại cho ta nghe một lần nữa.”

“Không nói.” Mạn Tâm tức giận nói, nhưng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sắc bén dọa người của hắn, lập tức sửa lời: “Ngươi muốn nghe, ta đây nói là được chứ gì.”

Nhưng không đợi Mạn Tâm mở miệng, một hắc y nhân liền vội vàng tiến vào bẩm báo: “Thiếu chủ, ngoài cửa có người khiêu khich, bảo thiếu chủ thả Thánh nữ ra, nếu không liền cho nổ cả nơi này, võ công của đối phương cao cường, thuộc hạ đã bị thương quá nhiều, hiện tại xin thiếu chủ định đoạt.”

Mạn Tâm âm thầm vui vẻ, hắn tới rồi, hắn tới cứu mình!

“Tốc độ nhanh thật đấy!” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh một tiếng phân phó: “Ngươi ra ngoài trước, ta sẽ ra ngay.”

“Dạ.” Hắc y nhân vội vàng bỏ đi.

Lúc này hắn mới đánh giá Mạn Tâm, “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta..” Mạn Tâm hoảng hốt, đầu óc linh hoạt, nói: “Ta là Thánh nữ.”

“Thánh nữ?” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên dùng tay bắt lấy nàng, “Mặc kệ ngươi là ai? Chẳng qua giờ đây ta thật cảm thấy hứng thú với ngươi.”

“Ngươi cảm thấy hứng thú đối với ta? Ta chỉ là một người bình thường, ngươi thả ta đi đi mà.” Vẻ mặt Mạn Tâm bắt đầu nhăn nhó, ý của hắn là sẽ không tha cho mình!

“Thả ngươi, ngươi thấy có thể sao? Cho dù ta không giữ được ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi còn sống bước ra khỏi nơi này.” Nam nhân mang mặt nạ cười lạnh, túm lấy nàng đi tới hướng cửa đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK