“Ngươi muốn làm gì? Biện pháp của ngươi đừng có nhằm vào ta!” Mạn Tâm nói ngay, không cần nghĩ cũng biết hắn tuyệt đối chẳng có chuyện gì tốt lành.
Dương Tử Vân nhìn nàng một cái, xoay người nói với Mộ Dung Ưng đứng kế bên: “Đại ca, sau khi đệ thương lượng với Hình bộ Lý đại nhân quả thực có nghĩ đến biện pháp dẫn xà xuất động này, nhưng có điều việc tìm mồi nhử rất khó, không ai chịu hợp tác, cho nên đệ mới đến thương lượng với huynh, chỉ là hiện tại người này, tuy x nhưng lại gần ngay trước mắt, phải xem huynh có chịu hay không?” Nói xong, tia nhìn chuyển tới Mạn Tâm ở bên cạnh.
Thật ra hắn có ý định khác, chính xác là muốn mượn dao giết người, giải quyết được chuyện đồng thời giải quyết luôn nàng.
Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được, hóa ra là hắn muốn mình dấn thân vào nguy hiểm, vừa rồi hắn đã nói qua, đối phương không phải là người bình thường, đến vô tung đi vô ảnh, vậy chuyện nàng phải chết hẳn là không cần nghi ngờ. Tâm địa đúng là độc ác thật, không biết Vương gia có đồng ý không? Nàng thờ ơ lạnh nhạt trong việc đưa ra quyết định.
“Không được!” Mộ Dung Ưng biết tâm tư của hắn, nên lập tức bác bỏ, “Việc ấy quá nguy hiểm, nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Bây giờ đại thọ của phụ hoàng đã gần kề, người của Hạ quốc cũng tới, nếu lúc này công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn có nói gì cũng không thoát được trách nhiệm, chỉ tổ làm người ta hoài nghi thôi.
“Đại ca, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu, đệ sẽ bảo vệ nghiệm mật nhất, nếu huynh lo lắng cũng có thể cho người đến bảo vệ cô ta, huynh không tin đệ, cũng không tin mình luôn sao? Đệ cam đoan cô ta sẽ không sao.” Dương Tử Vân nói, thật ra hắn biết đại ca đang lo lắng chuyện gì, coi như không để nàng chết thì mượn cơ hội này giáo huấn nàng một chút cũng tốt.
“Không được, đệ tìm cô khác đi hoặc suy nghĩ cách khác.” Mộ Dung Ưng vẫn cự tuyệt, không thể để nàng xảy ra một chút bất trắc gì, sinh tử của nàng bây giờ rất quan trọng.
Mạn Tâm mở to hai mắt nhìn hắn, không phải hắn rất hận mình sao? Vì sao không nhân cơ hội này diệt trừ mình? Hay là hắn bận tâm đến thân phận của mình hoặc là hắn thực sự chỉ không muốn để mình mạo hiểm? Nhưng khả năng này rất nhỏ, mặc kệ là nguyên nhân gì, có những lời này của hắn, nàng liền nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, cũng bởi vì nàng nhất định phải làm một việc để khiến hắn thay đổi cách nhìn của hắn về mình, tù binh của hắn nghĩ thầm như vậy, đột nhiên lên tiếng nói: “Ta nguyện ý.”
“Cái gì? Ngươi nguyện ý?” Hai người bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn nàng.
“Người vừa rồi còn không cho ta nhằm vào ngưoi? Tại sao lại đột nhiên chịu làm?” Dương Tử Vân tỏ vẻ hoài nghi với nàng.
“Ngươi nói ta đương nhiên không muốn, ta không có nghĩa vụ giúp ngươi, ta đồng ý là bởi vì Vương gia.” Mạn Tâm nhìn Mộ Dung Ưng.
Vì hắn? Mắt của hắn nhìu lại một chút, “Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì cả! Bởi vì ta yêu ngươi, ngươi là hoàng tử, việc xoa dịu bảo vệ lê dân bá tánh là tránh nhiệm của ngươi, cho nên ta nguyện ý chia sẻ với ngươi.” Ánh mắt Mạn Tâm nhìn vào hắn, nàng nói thật chân thành, thật làm rung động lòng người.
“Chẳng lẽ ngươi không biết như vậy rất nguy hiểm sao? Nếu có chút sai lầm nào, nói không chừng ngươi sẽ một đi không trở lại?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng mà nhắc nhở, nàng không sợ chết sao? Nàng có để ý, có biết chuyện này không?
“Ta biết, cứ coi như có thể làm một chuyện để đền bù cho ngươi, cho dù chết ta cũng không tiếc, hãy để ta đi!” Mạn Tâm khẩn cầu một lần.
“Không được.” Mộ Dung Ưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Đại ca, công chúa đã đồng ý, nếu huynh còn chưa yên tâm vậy thì cứ âm thầm bảo vệ cô ta, vả lại ……” Dương Tử Vân ở một bên nói, đấy là chính cô ta nguyện ý, đại ca còn do dự cái gì chứ?
Mộ Dung Ưng nhìn nàng một lần rồi hỏi: “Ngươi nguyện ý thật sao?” Kỳ thật hắn cũng biết chuyện này nhất định phải giải quyết trước ngày đại thọ của phụ hoàng, nếu không, sợ đến lúc đó xảy ra chuyện gì không tưởng tượng nổi?
“Ừ, ta nguyện ý.” Mạn Tâm dùng sức gật đầu, chỉ vì muốn đạt được mục đích chỉ có nước dấn thân vào nguy hiểm. Nói không chừng nếu bị chết, ông trời thấy nàng hy sinh vì người khác sẽ bù đắp lại, để nàng quay trở lại hiện đại.
“Được, nhưng ngươi yên tâm. Bổn vương sẽ bảo vệ ngươi!” Trầm tư rất lâu, hắn mới thận trọng gật đầu đồng ý.
“Ta yên tâm, ta biết ngươi sẽ bảo vệ ta mà!” Mạn Tam nhân cơ hội nhấc đầu tựa vào lồng ngực của hắn.
Mộ Dung Ưng hơi cứng người lại một chút, không quen khi nàng tới gần, mất tự nhiên nên đẩy nàng ra, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thương lượng với Tử Vân một chút xem bây giờ cụ thể nên làm gì?”
Nhìn hắn đi tới cửa, Dương Tử Vân mới hạ giọng nói: “Người đừng tự mình đa tình, đại ca của ta sẽ không thích loại nữ nhân như ngươi đâu, từ nay về sau ngươi cũng đừng giở thủ đoạn câu dẫn huynh ấy.”
“Buồn cười thật, nếu ngươi biết hắn sẽ không thích ta, ngươi cần gì phải cảnh cáo ta, không phải giấu đầu lòi đuôi sao?” Mạn Tâm hừ lạnh nói.
“Ngươi…” Dương Tử Vân định nói thêm gì nữa, chợt nghe Mộ Dung Ưng ở ngoài cửa hô: “Tử Vân, sao còn chưa đi?”
“Đến đây.” Hắn đáp lời, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, mới xoay người rời đi.