• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương gia, van cầu người tha cho công chúa.” Song Nhi quỳ gối ngoài thư phòng, mặt không ngừng cúi lạy, trán đều bị dập đến mức xuất huyết đến nơi.

“Song Nhi, cô đứng lên đi, tôi thật không hiểu đối với hạng Vương phi như vậy, tại sao cô còn trung trành và tận tâm với người đó đến thế.” Tỳ nữ đứng một bên muốn kéo cô lên.

“Các cô buông tay, tôi nhất định phải cầu Vương gia tha cho công chúa.” Song Nhi làm bọn họ buông tay mình ra, tiếp tục dập đầu.

Tỳ nữ đứng bên bất đắc dĩ lắc đầu, Vương phi bình thường đối xử tàn nhẫn với các cô cũng không nói, nhưng nàng cũng lại cư xử độc ác hẹp hòi với chính nô tì của mình, không phải đánh thì là mắng, các cô ước gì Vương phi bị Vương gia trừng phạt, nhưng cô rõ ràng lại đi cầu xin tha thứ, thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu cô đã cố chấp như vậy thì tùy cô vậy.

“Vương gia, van cầu người tha cho công chúa.” Tiếng cầu xin tha thứ từ ngoài cửa không ngừng vọng vào, Mộ Dung Ưng căn bản không hề nhúc nhích, hắn hiểu được Song Nhi cầu xin tha thứ có lẽ cũng không phải xuất phát từ lòng trung thành, cô là nô tì của công chúa, nếu công chúa có mệnh hệ gì thì cô cũng chạy không thoát, nếu không phải như vậy thì ai lại tự ngược đãi chính mình đi cầu xin tha thứ chứ.

Phía trên mặt đất vì nàng dập đầu mà hiện ra một mảng vết máu, đợi đến lúc cô dập đầu xuống thì bị người khác lập tức kéo lên.

“Người ấy không đáng cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.” Dương Tử Vân lạnh mặt nói.

“Dương công tử, van cầu người nói với Vương gia về chuyện cứu giúp công chúa nhà tôi.” Song Nhi thấy hắn lập tức lại quỳ xuống.

Dương Tử Vân tức khắc ra lệnh: “Ngươi cũng có thể hiểu ám sát Vương gia là đắc tội lớn cỡ nào phải không? Nếu như là người khác đã sớm mất mạng tại chỗ rồi.”

Song Nhi hít một ngụm hơi lạnh, nắm lấy ống tay áo của hắn mà cầu xin: “Dương công tử, công chúa là hòa thân công chúa, cũng là vì mối quan hệ hòa thuận giữa hai nước nên không thể chết được.”

“Ngươi không cần dùng cách này để áp chế ta, ý đồ ám sát của nàng, việc này không phải là nhỏ, cho dù là giết nàng, Hạ quốc cũng không nói được bất kỳ đạo lý nào. Kỳ thật ngươi cũng biết nếu không vì thân phận này của nàng, chỉ bằng hành động trong một năm ở vương phủ của nàng, ngươi cho là nàng còn có thể sống tới ngày nay sao?” Ánh mắt Dương Tử Vân hiện lên một mảng lạnh như băng.

“Việc này…” Song Nhi nghe hắn nói mà không thốt nên lời, bởi vì cô biết công chúa đã làm những gì.

“Ngươi cũng hiểu không thể tha thứ được phải không? Chẳng qua lần này nàng hẳn nên cảm ơn trời đất, Vương gia không gặp gì bất trắc, cho nên Vương gia cũng không định sẽ lấy mạng công chúa, chẳng qua để nàng ở trong địa lao tự xét lại mình vài ngày.” Dương Tử Vân nói.

“Nhưng trong địa lao vừa thấp vừa ẩm ướt, nô tì sợ công chúa chịu không nổi.” Song Nhi cắn môi nói.

“Nàng chịu không nổi? Lúc nhốt người khác vào, nàng có từng nghĩ qua người khác cũng chịu không nổi không?” Dương Tử Vân cười lạnh một tiếng, vung tay áo rồi nói: “Ngươi khỏi phải nói, lần này nàng tự làm thì tự chịu, nàng bị giam vào địa lao, cả mọi người trong vương phủ đều hoan hô, chẳng lẽ ngươi tuyệt đối không hận nàng sao?”

“Nô tì…. nô tì không dám.” Song Nhi gục đầu xuống, mặc dù có chút chần chừ nhưng vẫn vô cùng kiên định.

“Không dám hay là không hận, có điều ta cho ngươi biết, ta hận nàng, tất cả mọi người trong vương phủ này đều hận nàng, cho nên lúc này đây tuyệt đối sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy, vì vậy ngươi hãy cứ trung thành đứng ở Mạn Tâm Các cầu nguyện nàng mau chóng bước ra.” Dương Tử Vân nói xong, xoay người bỏ đi.

Song Nhi lờ mờ cảm giác được lúc này đây họ mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn trừng phạt công chúa, chỉ là, cô làm sao cũng không hiểu công chúa không phải đã nghĩ thông suốt rồi sao? Vì cớ gì lại đột nhiên đi ám sát Vương gia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK