Lúc này cô nhận được tin nhắn của thầy Cao, cả hai trò chuyện với nhau đến gần sáng, cô phải nhấn mạnh mình không sao mấy lần anh mới yên tâm, còn Thẩm Nhất Đang thì nhận được tin hỏi han quan tâm từ Lãnh Thiên Sơ, nhưng cô lại không để tâm đến và tắt máy đi ngủ để không bị ai làm phiền.
Thời gian trôi qua cũng được ba ngày, trong ba ngày này cô ở lại bệnh viện theo dõi hiện tại Thẩm Nhất Đang cũng đi lại ổn định hơn, còn Triều Kim Nghiên thì sau ngày hôm đó ở bệnh viện thì cô đã khỏe lại và quay trở về nhà nghỉ ngơi, vết thương ở tay cô mặc áo dài tay nên mẹ không nhìn thấy được, cô cũng âm thầm giấu nó may mắn là không bị phát hiện.
Trôi qua ba ngày không đến trường, Thẩm Nhất Đang cảm thấy rất ngột ngạt và khó chịu khi bị giam lỏng trong căn phòng đó,cô vừa xuất viện là lập tức đến trường ngay.
Không khí bên ngoài đúng là rất dễ chịu, cô ngồi trên xe đưa mắt nhìn ra ngoài tưởng chừng mình là người rừng mới xuống núi ấy, con gió thổi phất vào mặt của cô thật dễ chịu làm sao.
Đến trường, mọi người bắt đầu vây kín cô hỏi han các thứ, đặc biệt là hai người bạn thân của cô là Kì Nhi và Tuệ Mai, giây phút thót tim đó tiếc là hôm đó hai người họ không có ở trường nhưng quan sát qua màn hình mà muốn thót tim ra ngoài,nhìn thấy cô hai người liền đi tới đưa tay kiểm tra cô thử.
“Tớ không sao mà, về lớp thôi!”
“Làm tớ hú hồn luôn ấy, giây phút đó trái tim tớ như muốn bay ra ngoài luôn.”
Kì Nhi đưa tay lên ngực khó chịu nói, đúng là thoát chết trong gang tấc.
Cả ba cùng tiến về phía lớp học, đi được một đoạn thì nhìn thấy Triều Kim Nghiên từ phía trước, Kì Nhi đưa tay vỗ vai Thẩm Nhất Đang nhướng mày một cái ra hiệu.
“Xử nó không?”
Thẩm Nhất Đang liền lườm Kì Nhi một cái sắc lạnh, lần đầu tiên bị cô lườm như vậy nên Kì Nhi có chút sợ hãi, Tuệ Mai không để ý sắc mặt của Kì Nhi cũng như Thẩm Nhất Đang cô liền xông tới vỗ vai Triều Kim Nghiên một cái.
“Đồ nghèo hèn kia, không sao chứ? Đi học được chắc khỏe ha, có cần bọn này chăm sóc chút không?”
Lúc này Thẩm Nhất Đang quát lên làm Tuệ Mai giật mình.
“Này! Mặc kệ người ta, đi lại đây nhanh lên!”
Triều Kim Nghiên ngơ ngác, cô còn tưởng Thẩm Nhất Đang quát mình nên định đi tới thì Thẩm Nhất Đang đưa tay kéo Kì Nhi và Tuệ Mai rời đi, trong khi Triều Kim Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô lặng lẽ đi về lớp, trong lúc chờ đợi thầy Cao đến lớp thì cô mở hộp bánh ra định ăn thì bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nhất Đang.
“Cho cậu.”
Triều Kim Nghiên đưa chiếc bánh bông lan cho Thẩm Nhất Đang, cô đưa tay ra nhận lấy chiếc bánh rồi ngầm đánh giá nó, chiếc bánh bình thường thế này liệu có bị đau bụng nữa hay không đây? nhưng nhìn thấy Triều Kim Nghiên ăn ngon như vậy cô liền đánh liều ăn thử một miếng, hai mắt của cô bắt đầu sáng rực lên, cái vị ngọt ngào vương lại nơi đầu lưỡi cùng chút béo của nhân sữa phô mai bên trong, bánh mềm không quá khô, tuy ngọt nhưng không hề ngán chút nào, phải nói là cái bánh ngon nhất từ trước đến giờ cô được ăn.
“Không...không ngon à? mình...xin lỗi...nếu không ngon cậu có thể phun nó ra.”
Triều Kim Nghiên buồn bã không được tự tin cho lắm vì khẩu vị mỗi người mỗi khác, đối với cô thì món bánh này ăn rất vừa miệng, một người ăn sung mặc sướng quen như cô sợ là không thích.
“Ờ...thì...ăn cũng được đấy.”
Thẩm Nhất Đang trong lòng thì mê tít cái món bánh ấy mà ngoài mặt vẫn giả vờ tỏ vẻ bình thường, mắt thì láo liên nhìn hộp bánh của Triều Kim Nghiên, thấy Thẩm Nhất Đang cứ nhìn mình đăm chiêu như vậy, còn lại một cái cuối cùng cô định đưa nó lên miệng thì Thẩm Nhất Đang lại há miệng to theo, mắt thì nhướng cao sợ là Triều Kim Nghiên sẽ ăn hết nó.
Triều Kim Nghiên nhìn biểu hiện của Thẩm Nhất Đang thì phì cười một cái rồi đưa cái bánh cuối cùng cho cô.
“Cho cậu đấy.”
Thẩm Nhất Đang quay mặt sang hướng khác nhưng tay vẫn đưa ra chụp lấy cái bánh, đúng là hành động vô cùng đáng yêu làm sao.
“Cái này là tự cô đưa chứ tôi không có xin đâu đó, mà này...”
“Sao vậy?”
Thẩm Nhất Đang cho cái bánh vào miệng nhai nhai nuốt nuốt, cái bánh lần này có vị matcha nên rất thơm và cuốn hút vị giác của cô, hai mắt cô nheo lại đầu cứ thế mà nhịp nhàng lắc lư qua lại một cách vui vẻ.
“Bánh này cô mua ở đâu? À...chỉ là hỏi để biết thôi...”
“Mình tự làm.”
Triều Kim Nghiên tự tin đáp lại lời của cô, Thẩm Nhất Đang trợn tròn mắt âm thầm suy nghĩ rằng tay nghề nấu nướng của cô đúng là không tệ, trên môi vẫn còn vương lại chút mảnh nhỏ của miếng bánh, cô đưa tay lấy xuống cho vào miệng động tác quá nhanh không một chút động tác thừa.
“Nếu có rảnh...thì làm nhiều chút, bánh ngon lắm.”
“Thật sao? cậu ăn được mình mừng lắm, vậy ngày mai mình sẽ làm cho cậu nhiều thật nhiều luôn nhé.”
“Cô...hứa rồi đó.”
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ thì Kì Nhi và Tuệ Mai nhìn nhau nhún vai một cách khó hiểu, không hiểu mới mấy hôm trước còn chơi trò mèo vờn chuột với nhau hôm nay sao lại thân thiết như chị em ruột vậy nhỉ? Thẩm Nhất Đang đúng là khó hiểu, không biết cô lại định bày trò gì nữa..
Danh Sách Chương: