Tại công ty của Thẩm Hứa không khí yên bình, ông ta vẫn còn bình thản mà làm việc của mình, mắt vẫn dán vào mấy tập tài liệu quan trọng trên bàn, Thẩm Hứa thở dài một hơi rồi tựa lưng vào ghế, dạo gần đây vụ việc ở nhà rồi còn cả việc giấy tờ của Thẩm Nhất Đang làm ông như sắp điên lên, ban đầu ông định bán nó rồi chia cho mẹ con của Lục Diễm 1/3 số tài sản đó còn lại thì của Thẩm Nhất Đang, nhưng bây giờ thì đổi ý không muốn cho mẹ con của Lục Diễm mà số còn lại quá nhiều nếu để Thẩm Nhất Đang sử dụng thì cô lại không biết giữ gìn.
Thẩm Hứa biết trước cũng có một ngày cô ăn trộm nó nên đã chuẩn bị mọi thứ để sẵn ở đó nhằm lừa cô để cô không làm lớn chuyện mà thôi, Thẩm Hứa biết cũng có ngày cô phát hiện ra mà không nghĩ lại sớm như vậy.
suy đi nghĩ lại ông cũng không phải loại người tuyệt tình như vậy, ông cũng rất yêu thương Thẩm Nhất Đang chỉ là không biết cách thể hiện ra thôi, ông tự biến bản thân mình thành người cha đáng ghét nhất trên đời này, từ lúc đưa mẹ con Lục Diễm về thì tình cảm cha con dần rạn nứt.
Còn nhớ lại ngày đầu tiên đưa mẹ con Lục Diễm về thì Thẩm Nhất Đang đã khóc òa lên liên tục quăng đồ đạc, cái tính tình khó chịu này cũng bắt đầu từ đó trở đi.
“Con không muốn ba đưa người đàn bà khác về đâu.”
“Có con thì không có con bé đó.”
“Con sẽ không bao giờ chấp nhận người đàn bà đó là mẹ, con chỉ có một người mẹ duy nhất thôi.”
“Con ghét ba lắm.”
Đó là những câu nói mà Thẩm Nhất Đang nói khiến ông khắc ghi vào trong tâm mình, nhiều nghi ngồi suy nghĩ lại thì những câu nói đó cứ vang vọng trong đầu ông mãi, nhưng lúc này không phải là lúc suy ngẫm về mấy chuyện đó ông làm gì rảnh rỗi có thời gian để tâm đến chứ?
Nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ đó nhưng đột nhiên nghe giọng nói quen thuộc của Thẩm Nhất Đang vang lên, còn nghĩ là bản thân bị stress nhiều quá nên mới bị nghe nhầm thôi, cố lảng tránh âm thanh đó nhưng giọng nói lại vang lên lớn hơn, tiếng bước chân của mạnh mẽ hơn.
“Xem ra ba bận lắm nhỉ? Đến lời nói của con cũng không nghe sao? hay là giả vờ không nghe?”
Lần này thì ông nhận ra giọng nói đó là thật chứ không phải là ông bị stress dẫn đến ảo giác, ngẩng đầu lên nhìn lại thì thấy Thẩm Nhất Đang đứng tựa lưng vào cửa nhìn mình chằm chằm, tư cách nói chuyện của cô ngày càng chanh chua đây chính là đứa con gái ngoan ngoãn của ông đó sao? là ông đã để một đứa trẻ ngoan trở nên bướng bỉnh như vậy từ bao giờ.
“Con đến đây làm gì? Định làm loạn nữa à?”
Thẩm Nhất Đang đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện ông, tay vẫn cầm mấy giấy tờ do ông tạo ra nhằm đánh lừa cô, thử hỏi đặt vào tình thế như cô thì có nóng giận hay không chứ? Dù gì đi nữa hôm đó cô nóng giận mà làm loạn mọi thứ lên, bây giờ dù có bày ra vẻ thảo mai cô cũng cần phải nhịn ông một chút chứ nếu tính khí thường ngày ở nhà thì cô làm lớn chuyện lên rồi.
“Ba giải thích đi!”
Quăng xấp giấy tờ giả đó xuống bàn, cô khoanh tay lại tựa lưng vào ghế nhướng đôi lông mày lên nhìn ông.
“Chỉ là ba thấy con vẫn chưa đủ tuổi để thừa kế số tài sản lớn đó, con tiêu xài hoang phí nếu ba giao công ty cho con liệu con có giữ được không hay là con lại quần là áo lụa mua sắm chơi bời? Nếu con được một góc như con nhà người ta thì ba đâu có đến nỗi đó.”
“Còn lý do nào hay hơn không? tài sản mẹ để lại cho con đương nhiên con sẽ bảo quản nó kỹ càng, ba nói con tiêu xài hoang phí? Đúng là có thật nhưng con biết chừng mực.”
Thẩm Hứa vẫn không nhìn cô tiếp tục phê duyệt hồ sơ, tư cách đó chẳng khác nào ông đang khinh thường cô.
“Hay muốn để cho mẹ con bà ta? Chẳng phải bà ta vừa dính chuyện ngoại tình với chồng cũ sao? ba vẫn còn muốn chăm sóc cho mẹ con bà ta?”
Thẩm Hứa đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, cô cứ càm ràm bên tai mãi như vậy thì làm sao ông tập trung làm việc được.
“Về đi, rảnh ba sẽ gọi con về nhà rồi nói chuyện luôn bây giờ ba thật sự rất bận không có thời gian nói chuyện với con đâu.”
Thẩm Nhất Đang làm sao dễ dàng để mọi chuyện kết thúc nhanh gọn như vậy, càng không làm cho ra lẽ cô càng muốn quậy phá cho ông điên lên mới thôi, cô đứng bật dậy đập mạnh xuống bàn.
“Ba suốt ngày cứ công việc công việc, ba giải quyết ngay bây giờ cho con còn không con sẽ không đi đâu hết!”
“Thôi đi! Đủ lắm rồi, con đừng có mà ỷ ba không nói thì con làm tới, còn muốn làm loạn đến bao giờ hả? Suốt ngày nhìn thấy mặt con là ba muốn điên lên rồi, cứ nhải bên tai hoài vậy ai mà việc cho được, khôn hồn mà cút về Lịch gia đi!”
Thẩm Hứa vò đầu bức tóc rồi đứng dậy quát lớn, Thẩm Nhất Đang đi tới đạp mạnh ghế của ông một cái, hai cha con nhà này nói chuyện bình thường chưa được quá ba giây là lại ầm ĩ lên như vậy rồi, Thẩm Hứa đưa tay bóp chặt lấy cổ của Thẩm Nhất Đang, cô cũng không chịu thua mà với lấy vạt áo của ông giật mạnh, ánh mắt hai cha con dường như có một tia điện soẹt ngang quá không khí lúc này vô cùng ngột ngạt.
“Người đâu, mang tiểu thư ra ngoài!”
Thẩm Hứa quát lớn, lúc này bảo vệ chạy vào nhanh chóng lôi Thẩm Nhất Đang ra, khoảng tầm hai ba người gì đó mới khống chế được cô, nhưng cơ miệng của cô vẫn hoạt động hết công xuất liên tục kêu gào lớn.
“Ba nhất định phải giải quyết ngay hôm nay! Lão gia kia, tôi nói ông có nghe không hả, còn các người mau buông tôi ra!”
Thẩm Nhất Đang bị lôi kéo một cách thô bạo rời đi nhưng âm thanh vang vội vẫn còn vang vọng lên khắp cả công ty, đúng là chất giọng của cô vô cùng tốt..
Danh Sách Chương: