Thẩm Nhất Đang mở mắt tỉnh dậy thấy mình đang ở nhà, cô nhớ bản thân ăn chơi sa đọa ở ngoài, ký đêm qua bắt đầu quay trở lại, cô nhớ là thấy Gia Long xuất hiện rồi đưa cô quay về, từ từ ngồi dậy nhìn quần áo trên người mình đã được thay ra lớp trang điểm cũng được tẩy trang sạch sẽ, cô bất giác tưởng tượng cảnh tượng anh thay quần áo cho cô, hai má của cô đỏ ửng lên và vội chạy ra ngoài vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Gia Long, đêm qua anh...anh...anh thay quần áo cho tôi sao?”
Lịch Bắc Dạ đang cắt hành thì nghe giọng nói nội lực của cô cất lên làm anh suýt chút nữa là cắt vào tay, anh quay lại nhìn cô tựa như một ngọn núi lửa đang phun trào làm anh có chút sợ sệt, anh gãi đầu không biết nên nói như thế nào.
“Ờ...thì...đúng là vậy nhưng tôi không thấy gì đâu thưa tiểu thư, tôi...đeo bịt mắt rồi với lại trong phòng tối lắm tôi thật sự không thấy gì cả.”
Càng giải thích càng khiến Thẩm Nhất Đang tức giận hơn, cô nhảy tới gần dùng chiếc gối của mình đang cầm xông thẳng tới tẩn cho anh một trận, Lịch Bắc Dạ đưa tay che chắn rồi cả hai cứ đuổi bắt nhau vòng vòng quanh cái bàn như vậy, cho đến khi mùi khét bốc lên làm cô dừng động tác lại hét lên.
“Cháy, cháy rồi kìa mau dập lửa.”
Lịch Bắc Dạ chạy nhanh như một cơn gió đến vội tắt bếp, mọi thứ trở nên cháy đen, không khí trở nên yên tĩnh hơn còn có thể nghe được tiếng quạ đen kêu vừa bay ngang.
Có lẽ hôm nay họ không thể dùng bữa sáng được rồi, Thẩm Nhất Đang mím chặt môi hừ lạnh một cái rồi quay lưng bỏ vào trong phòng, cô đóng chặt cửa phòng lại sau đó cảnh tượng lúc anh cởi quần áo của mình ra là đầu óc lại nóng bừng lên, dập đầu xuống giường rồi lăn qua lăn lại.
“Anh ta sao lại tự tiện như vậy chứ? Chắc là không thấy gì đâu.”
Tự vuốt ngực trấn an sau đó đi tắm rửa thay bộ quần áo mới, cô nhanh chóng đến chỗ làm để trốn tránh anh, cô cảm thấy khi đứng trước mặt anh là hai má tự ửng đỏ lên kèm theo là nhịp tim đập hỗn loạn.
Nhưng hôm nay khi đến quán thịt nướng thì nhìn thấy bác chủ quán đang dọn dẹp nhà cửa, quán không bày bán gì cả.
“Nhất Đang đấy hả? Bác quên nói với con hôm nay nghỉ một bữa tại bác tu sửa lại quán, giải lao một ngày đi vất vả cho con rồi.”
“Vâng ạ.”
Thế là cả ngày hôm nay được thảnh thơi, hôm nay cũng không có làm ở cửa hàng bách hóa, cả một ngày không làm việc gì cả thật nhàm chán, cô lang than đi theo con đường lớn rồi ngồi xuống chiếc ghế đá, ngửa đầu nhìn lên những tán cây rộng lớn che chắn cho cô, thời tiết trong lành mát mẻ như vậy nếu như lúc còn ở nhà thì cô sẽ được đi du lịch hoặc đi chơi đâu đó rồi, lúc này một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, một người phụ nữ bước xuống bà ấy ghé ngang cửa tiệm gần chỗ cô ngồi rồi đi vào, giây phút người phụ nữ đó xuất hiện đã làm cho Thẩm Nhất Đang giật mình, cô ngồi bật dậy rồi chạy theo người đó đi vào trong cửa tiệm.
Cho đến khi tới gần cô nhẹvỗ vai người đó một cái, bà ấy từ từ quay lại hạ chiếc kính đen của mình xuống ngơ ngác nhìn cô, Thẩm Nhất Đang tưởng mình nằm mơ khi nhìn thấy người phụ nữ ấy, không đời nào trên đời lại có người giống người đến như vậy, dù bao nhiêu năm đi nữa thì gương mặt của bà vẫn y hệt như vậy không thể nào thay đổi, máu mủ chảy trong người và linh cảm của tình thân làm sao có thể nhầm lẫn được.
“Mẹ...”
Chất giọng của cô run run lên như sắp khóc đến nơi, hai dòng nước mắt tuôn trào ra từ lúc nào, đôi chân của cô mềm nhũn ra đứng không vững nữa, nhưng người phụ nữ đó vẫn không có cảm xúc gì, chớp đôi hàng mi nhẹ nhàng nhìn cô chằm chằm.
“Con gọi cô là mẹ sao?”
Thẩm Nhất Đang nhanh như chớp sà vào lòng của người phụ nữ ấy ôm chặt lấy bà không buông nhưng người phụ nữ lại đứng yên đó không hề có ý định đẩy cô ra, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô xoa xoa một chút rồi nhẹ nhàng trấn an cô.
“Chắc con nhìn nhầm rồi, cô không phải mẹ của con đâu cô bé à.”
“Không! con chắc chắn một điều mẹ chính là mẹ của con mà.”
Thẩm Nhất Đang lấy tấm ảnh mà cất trong ví ra, tấm ảnh này tựa như vật hộ mệnh của cô lúc nào cũng giữ nó trong người, tấm ảnh tuy đã cũ kỹ nhưng vẫn còn nhìn rất gõ gương mặt của bà, người phụ nữ cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy có người giống mình đến như thế cứ như là từ một khuôn đúc ra vậy.
“Con tên là gì?”
“Con tên Nhất Đang, Thẩm Nhất Đang.”
Cái tên cũng rất quen thuộc, bà đã nghe nó ở đâu rồi thì phải, bắt đầu chìm trong suy nghĩ nhưng nghĩ mãi chẳng thể nào nhớ ra được rằng mình đã nghe cái tên đó ở đâu, Thẩm Nhất Đang nắm chặt lấy tay của bà không buông vì cô không muốn mẹ biến mất thêm một lần nào nữa.
“Mẹ, con xin mẹ đừng đi, con sợ mất mẹ thêm một lần nữa lắm, mẹ đừng bỏ con đi nữa mà.”
Hai hàng nước mắt tuôn trào, người phụ nữ đó cũng không hiểu tại sao rơi rớt ra thêm một đứa con ở đâu không biết nhưng bà lại chẳng hề biết cô, bà làm gì có con chứ? Với lại từ khi lấy chồng đến giờ cả hai vẫn chưa có với nhau một đứa con.
“Cô bé đừng nhận bừa nữa, cô bận rồi cô phải đi trước đây tạm biệt hẹn gặp lại sau nhé.”
Bà buông tay cô ra rồi nhanh chóng rời đi để lại cô suy sụp dưới nền đất, lúc vừa đi ra đã có một người đàn ông cao lớn đi xuống xe đỡ nắm tay của bà rồi cùng nhau lên xe, giây phút đó cô lại chứng kiến thêm một lần nữa, lần trước là nhìn thấy ba của cô cùng người đàn bà kia sánh đôi rời đi bây giờ là tới mẹ của mình, tại sao bà lại không nhận ra cô?
“Thà là đừng để con gặp lại mẹ, nhưng bây giờ gặp lại chúng ta chẳng khác gì người dưng.”.
Danh Sách Chương: