Sau cuộc thi đó thì dường như Triều Kim Nghiên được lên như diều gặp gió, cô trở thành quán quân của cuộc thi và trở thành người nổi tiếng chỉ trong một đêm, có vẻ như lịch trình của cô cũng trở nên bận rộn hơn tuy vậy hôm nay cô cũng cố gắng dành ra một chút thời gian để có thể đi hẹn hò cùng với Cao Dĩ Huyên, cả hai chính thức là một đôi cũng được một thời gian và có vẻ như hôm nay là một ngày đặc biệt anh muốn tạo cho cô một bất ngờ vì vậy đã huy động lực lượng mọi người có mặt để cùng hỗ trợ anh làm nên điều bất ngờ cho Triều Kim Nghiên.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
Triều Kim Nghiên bịa anh bịt lấy mắt rồi dẫn đi đến một nơi, cô cũng rất hồi hộp cô cũng không biết là anh định bày trò gì nữa, cho đến khi đôi bàn tay của anh vừa hé mở ra thì đập vào mắt cô là khung cảnh vô cùng lãng mạn, những chiếc đèn lung linh được treo dọc theo lối đi còn có dòng chữ bằng đèn led tên của hai người, những chùm bong bóng trái tim cũng được đan xen với nhau tạo nên một khung cảnh thơ mộng, những cánh hoa hồng được trải dài khắp lối đi dẫn tới một hồ nước lớn, gần bờ hồ là một bàn ăn thịnh soạn với đèn nến và rượu vang.
“Ôi trời.
”
Cô đưa tay che miệng cười một cái đầy hạnh phúc, quay sang nhìn anh bằng một ánh mắt trìu mến, Cao Dĩ Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô nâng niu dìu cô đi đến bên chỗ ngồi.
Cao Dĩ Huyên có vẻ như hơi hồi hộp và run một chút, anh hiện tại chỉ biết mím môi còn tay thì siết chặt quần, thỉnh thoảng hai má còn ửng đỏ nữa, Triều Kim Nghiên liền bật cười thành tiếng.
“Hôm nay lãng mạn thế này? Lại còn ấp úng muốn nói gì với em sao?”
Cao Dĩ Huyên gật đầu sau đó liền đáp.
“Thôi bây giờ ăn trước cái đã, mấy món hôm nay đều do anh chọn có lẽ em sẽ thích.
”
Cả hai cùng dùng bữa với nhau một cách lặng lẽ, Triều Kim Nghiên thấy tâm trạng cũng tốt hơn hẳn được dùng bữa với người mình yêu thì còn gì hạnh phúc bằng, kể từ lúc cô đạt giải đến bây giờ không có thời gian cho anh là mấy nên hôm nay cô cảm thấy rất vui và phấn khích.
Gần khu vực của cả hai, Thẩm Nhất Đang và Lịch Bắc Dạ đang ngồi đưa mắt nhìn lén họ, cô bĩu môi một cái rồi hất mạnh vào vai của anh, tiếp theo đó còn tặng anh miễn phí một cái lườm sắc bén.
“Gì vậy? tự nhiên lại lườm anh?”
Thẩm Nhất Đang hứ một cái rồi đáp.
“Nhìn đi nhìn đi, người ta lãng mạn vậy đó còn anh hông có chút lãng mạn gì hết, không hiểu sao em lại đi đồng ý nữa.
”
Lịch Bắc Dạ liền xoa xoa bả vai của mình rầu rĩ.
“Anh! tại anh! chưa có kinh nghiệm mà, không ấy bây giờ cầu hôn lại được không?”
“Thôi, không cần nữa, lần này tôi đi nước ngoài luôn, tôi ở bên đó rồi tìm một anh nào đó lãng mạn chiều chuộng tôi hơn.
”
Câu nói đó có vẻ như là ngọn lửa châm bừng lên cho cuộc chiến tranh của cả hai, Lịch Bắc Dạ liền tức giận vô cùng khi cô nói câu đó và cả hai bắt đầu gây với nhau một trận, anh đưa tay vỗ mạnh vào mông của cô một cái rồi giận dỗi quay mặt đi hướng khác.
“Đi được thì đi luôn đi!”
“Là anh nói đấy nhé.
”
Hai con người được giao nhiệm vụ đốt pháo hoa nhưng cuối cùng lại vì mấy câu cãi vả mà giận dỗi người đi hướng đông người đi hướng tây như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người cãi nhau nhưng trận chiến tranh lạnh lần này có vẻ như sẽ hơi căng thẳng một chút.
Phía Triều Kim Nghiên, sau khi dùng bữa xong thì Cao Dĩ Huyên liền lấy trong túi ra một chiếc nhẫn được mình chuẩn bị từ rất lâu, anh liền quỳ gối xuống nhìn cô một cách trìu mến.
“Kim Nghiên không biết có phải là duyên phận hay không nữa, nhưng mà từ lần gặp gỡ đầu tiên anh đã có ấn tượng tốt với em dần dần anh lại muốn che chở bảo vệ cho em, khi em bị thương anh tưởng chừng bản thân mình rơi vào vực thẳm không đáy, anh đã rất lo sợ, sợ sẽ mất em, đến hiện tại abay giờ cũng vậy xung quanh em có biết bao nhiêu kẻ theo đuổi anh vô cùng khó chịu cho nên em hãy trở thành người con gái của anh có được không? anh muốn được nắm tay của em đi đến hết quãng đời này.
”
Câu văn dài dòng đến từ vị trí của anh thầy Cao Dĩ Huyên, Triều Kim Nghiên bật cười thành tiếng vì nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, tuy vậy vẫn không giấu được sự vui mừng hạnh phúc của cô, cả hai đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu rồi, cô liền gật đầu đồng ý và đưa tay ra để anh đeo nhẫn.
“Nghiên Nghiên, anh sẽ làm em hạnh phúc.
”
Nói dứt lời anh liền kéo cô lại gần rồi cúi đầu xuống hôn cô, một nụ hôn ngọt ngào nồng cháy chứng minh cho tình yêu mãnh liệt của họ, nhưng đáng lẽ sau nụ hôn ấy sẽ là màn pháo hoa mới đúng thấy có vẻ im hơi lặng tiếng nên anh liền hé mắt nhìn đưa tay ra hiệu dù có làm gì đi nữa cũng vô ích bởi vì có người ở đó đâu mà ra hiệu nữa.
“Anh sao vậy?”
Thấy hành động lạ của anh thì Triều Kim Nghiên liền buông anh ra nhíu mày hỏi, anh liền lắc đầu sau đó liền cúi xuống hôn cô thêm một lần nữa, bây giờ không cần thứ đó nữa rồi vì có cô bên cạnh thế này là quá đủ vật làm nền thôi không phải nhân vật chính nên không cần để tâm đến.
.
Danh Sách Chương: