Sau khi biết tin mẹ mình bị Thẩm Hứa nhốt trong phòng, Lục Kỳ tức tốc về nhà để tìm cách giải quyết, nhưng hiện tại bây giờ Thẩm Hứa đang rất giận có thuyết phục đến cỡ nào cũng không thể lay chuyển, hai mẹ con họ thì thầm trò chuyện qua cánh cửa và bắt đầu kế hoạch của mình,Lục Diễm nhờ Lục Kỳ đi chuẩn bị cho mình bộ trang phục mà mình đã cất trong tủ suốt mười năm trời chưa lấy ra.
“Mẹ, con đến rồi đây, con sẽ mở cửa cho mẹ nhưng mẹ có chắc là sẽ thành công không vậy?”
Lục Diễm bắt đầu lẩm bẩm gì đó trong miệng sau đó đưa cho Lục Kỳ một vật gì đó cách lén lúc, thì ra đây chính là cách mà mẹ con họ lấy lòng của Thẩm Hứa bấy lâu nay, do trước đây Lục Diễm có học một chút về bùa phép nên bây giờ có thể sử dụng cứu cánh lúc này, ánh mắt của bà ta như bị trúng tà đỏ ngầu cả lên, miệng thì cứ lẩm bẩm rồi giọng run run nói.
“Để ông ta uống nó thì sẽ có tác dụng, con hiểu rồi chứ?”
“Vâng, con hiểu rồi, con sẽ cẩn thận.”
Lục Kỳ rón rén đi xuống bếp nhân lúc người giúp việc đã nghỉ ngơi hết rồi thì cô ta đi tới pha chút sữa ấm rồi cho loại bột mịn vừa được Lục Diễm đưa cho pha loãng vào sữa, một loại bùa chú không mùi không vị nên không thể bị phát hiện ra.
Lục Kỳ đưa tay vuốt ngực thở phì ra một cái, vì lần đầu tiên cô ta làm việc này, không biết loại bùa chú này có công dụng như thế nào nếu ổn cô sẽ sử dụng nó để khiến cho Lãnh Thiên Sơ phải quay lại van xin tình yêu của cô ta.
“Đợi đó Lãnh Thiên Sơ, tôi phải khiến anh trở thành con chó quỳ dưới chân tôi cầu xin thì mới hả dạ.”
Lục Kỳ chuẩn bị chút bánh trái thêm để vào mâm thức ăn mang đến phòng làm việc của Thẩm Hứa, có lẽ do không tiếp xúc với Lục Diễm một ngày nên phần bùa chú có vẻ bị mất tác dụng ông mới cảm thấy như mình sống lại là chính mình vậy, bao lâu nay cứ nghĩ cho bản thân lại không quan tâm con gái ruột của mình, nhớ lại những lần quát nạt còn tát cô nữa, ông không biết lúc đó mình bị cái quỷ gì nhập nữa, đôi tay tự điều khiển trong khi ông chẳng phải là loại người như vậy.
Trong lúc mải mê suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Lục Kỳ nhẹ đẩy cửa đi vào rón rén cúi đầu mang mâm thức ăn đặt lên bàn của Thẩm Hứa, vừa nhìn thấy Lục Kỳ là máu của ông muốn nổi lên vì nghĩ rằng mẹ nào con nấy, tại sao thời gian qua ông lại đi yêu thương bên vực mẹ con nhà này mà ruồng bỏ đứa con gái ruột của mình chứ? Ông đúng là điên thật rồi mà.
“Ba...!con có làm chút đồ ăn và sữa để ba tẩm bổ, dạo này con thấy sức khỏe ba không được tốt nên làm mấy món này để ba ăn tẩm bổ ạ.”
Thẩm Hứa không thèm để ý đến lời của Lục Kỳ nói chỉ ừ một câu, mắt dán vào màn hình máy tính tiếp tục công việc của mình, Lục Kỳ vì muốn nhìn thấy ông uống cạn ly sữa đó mới yên tâm rời đi nên đứng bên cạnh chờ đợi.
“Còn đứng đấy làm gì? Ra ngoài đi!”
“Con đợi ba dùng xong sẽ mang đi luôn ạ.”
Thẩm Hứa dừng tay bấm máy lại sau đó liếc nhìn Lục Kỳ một cách chán ghét, Lục Kỳ mím chặt môi hai tay đan vào nhau có vẻ bất an, đôi mắt láo liên đảo qua đảo lại không dám ngẩng đầu lên vì sợ bị nghi ngờ, Thẩm Hứa vênh môi lên phì một cái với vẻ chán ghét sau đó vì không muốn cô đứng ở đây làm phiền mãi nên uống hết một ngụm sữa và ăn một nữa mấy món cô ta chuẩn bị.
“Muốn xin tội cho mẹ hay gì mà hôm nay lại tốt như vậy? nói trước là ba sẽ không thả mẹ con ra đâu, con cũng liệu hồn đấy.”
Thấy ông ăn và uống hết thì cũng yên tâm hơn, trong lòng bắt đầu cảm thấy mừng như mở cờ trong bụng, đôi môi nhếch lên cười một cái, nhưng lại bị câu sau của Thẩm Hứa đe dọa làm cô có chút run sợ, Lục Kỳ không dám lên tiếng chỉ nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Khoảng một lúc sau đó, Lục Kỳ đến phòng của Lục Diễm và thông báo mình đã thành công, Lục Diễm gật đầu một cái sau đó đóng của lại chuẩn bị thay trang phục, bà bắt đầu ngồi xuống gõ mõ, liên tục lẩm bẩm gì đó rồi lấy ra một lá bùa dán vào hình nhân làm bằng giấy và bắt đầu tự mình điều khiển nó.
Ánh mắt chứa vài tia tà ác cứ như không còn là người nữa rồi vậy, sau khi gõ mõ liên tục trong mười phút thì cũng dừng lại, Lục Diễm đứng bật dậy đi tới mở cửa ra, Lục Kỳ đứng bên ngoài nép sát vào một bên, đây là lần đầu tiên chứng kiến mẹ mình làm bùa chú tuy có nghe bà nói qua nhưng phải nói là lần đầu tiên mắt thấy tai nghe.
“Mẹ...!bộ đồ này...!“
Bộ độ của Lục Diễm là một bộ đồ nhẹ nhàng, chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây giản dị trông rất hoài niệm khoảng thời gian thập niên 90, mái tóc xoăn nhẹ nhàng cùng với nụ cười của cô thiếu nữ tầm tuổi mười mấy.
Lục Kỳ như đứng hình khi nhìn thấy cách trang điểm này rất giống với mẹ của Thẩm Nhất Đang.
“Xuỵt, đừng nói gì hết cứ im lặng mà nhìn cho kỹ.”
Nói xong liền đi đến phòng của Thẩm Hứa, Lục Kỳ cảm thấy nổi da gà khi nhìn thấy mẹ mình trong bộ trang phục vừa rồi cứ như không còn là bà của thường ngày nữa..
Danh Sách Chương: