Khi đến thành phố có lẽ tay mắt của Lịch Bắc Dạ vẫn quanh quẩn quanh đây, vừa mới đi được một đoạn đã gặp vài tên khả nghi, chúng nâng kính lên sau đó nói vào bộ đàm gì đó, định hành động thì Lịch Bắc Dạ liền đưa tay ra hiệu cho đám người đó rút lui, hôm nay là sinh nhật của cô nên anh không muốn gây chuyện, ngay lập tức đám người đó hiểu ý liền quay lưng rời đi.
Thẩm Nhất Đang thì cảnh giác, mắt lúc nào cũng quan sát đột nhiên thấy đám người to lớn hôm trước ngay lập tức cô nhận ra và kéo tay của Lịch Bắc Dạ chạy đi, anh liền đưa tay ra hiệu cho đám người đó rồi cùng cô băng qua con phố gần đó, cô cảm thấy đã đi quá xa thì dừng lại dựa lưng vào tường thở dốc.
“Có chuyện gì vậy tiểu thư? Sao lại chạy trốn?”
Cô vẫy vẫy tay vừa thở hổn hển khó khăn nói.
“Không...sao...chúng ta qua...bên kia đi!”
Tay chỉ về phía tiệm cà phê gần đó, thật may mắn vì ở đây khá ít người và đặc biệt còn có một loại bánh ngọt mà cô thích nhất, nhanh chóng gọi hai phần bánh bông lan matcha cùng hai ly cà phê latte loại lớn, đến khi nhìn cái bill tính tiền thì cô bắt đầu ngán ngẩm, nhưng vì là ngày đặc biệt của bản thân nên cô quyết định ăn uống một bữa thỏa thích, có điều túi tiền sau ngày hôm nay sẽ bị cạn kiệt một phần lúc trước cô muốn ăn gì thì mua nấy xài túi đồ hiệu, đi giày dép quần áo cũng là loại giới hạn trên thế giới, bây giờ thì chỉ có một bữa ăn thế này không bằng một phần của buổi tiệc trà tại gia của nhà cô nữa.
“Ăn đi, nay sinh nhật tôi đừng khách sáo.”
Giấu nỗi tủi thân của mình, cô tươi cười một cách gượng gạo, lấy một ít bánh đưa lên miệng ăn, ngay lập tức hai mắt cô lóe sáng lên tuy không ngon bằng bánh mà Triều Kim Nghiên làm nhưng phải công nhận là nó cũng rất ngon, nhìn cô ăn sinh nhật trong sự cô đơn như vậy làm Lịch Bắc dạ cũng có chút thương hại cô.
“Tiểu thư có phải lần đầu tiên ăn sinh nhật thế này không?”
“Hả? Ý anh là sao?”
“Vì tôi thấy cô là người có vẻ không phải sống trong khổ sở,trông cô rất giống một tiểu thư giàu có thì đúng hơn.”
Thẩm Nhất Đang liền phì cười.
“Anh có mắt nhìn tốt đấy, nhưng đáng tiếc tôi không còn là tiểu thư nhà giàu như trước kia nữa.”
Nâng tách cà phê lên uống một ngụm, trước đây cô không quen uống cà phê đắng như vậy nhưng không hiểu tại sao bản thân lại chọn loại cà phê này nữa, có lẽ vì nó đắng và có màu đen như cuộc đời của cô vậy, tuy đắng nhưng hương vị thơm lừng của cà phê thoang thoảng ở mũi kích thích vị giác nên cũng không quá khó uống.
“Tiểu thư.”
Anh đột ngột gọi tên của cô rồi đưa tay gần đến khóe môi cô, Thẩm Nhất Đang khựng người rụt đầu về phía sau, cô hoang mang không biết anh định làm gì nhưng có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều vì thực ra anh chỉ muốn giúp cô lau vụn bánh ở miệng, Lịch Bắc Dạ liền đưa vụn bánh đó lên miệng khẽ liếm một cái, cô xanh cả mặt mày vỗ mạnh tay anh một cái rồi quát.
“Bẩn quá đấy, anh cũng thiệt là bánh trên đĩa không ăn.”
Lịch Bắc Dạ thấy sắc mặt của cô có vẻ ngại ngùng hai má ửng đỏ lên làm anh cảm thấy có chút buồn cười, anh ngây ngô đáp lại lời cô.
“Không bẩn chút nào đâu tiểu thư, ngược lại tôi cảm thấy rất ngon.”
Cô lẩm bẩm mắng anh một câu.
“Đúng là đồ điên.”
Ăn được một nửa thì Lịch Bắc Dạ đứng dậy rồi rời đi, cô nghĩ là anh muốn đi vệ sinh nên không nói gì ngồi chờ đợi anh, cho đến khi dùng hết đĩa bánh và ly cà phê mà vẫn không thấy anh trở lại sợ rằng anh bị lạc đường, lại không mang điện thoại trong người, giữa cái thành phố rộng lớn này biết tìm anh ở đâu chứ.
Cô vẫn kiên trì ngồi đợi anh trong lòng đứng ngồi không yên, khoảng một lúc sau một con gấu lớn đi tới chìa một bó hoa hồng ra cho Thẩm Nhất Đang, cô ngơ ngác nhìn giáo dát xung quanh rồi hỏi.
“Cho tôi sao?”
Con gấu lớn liền gật đầu, cô vui vẻ nhận lấy bó hoa mùi thơm ngát từ bó hoa truyền đến mũi làm cô cảm thấy rất dễ chịu, cô cũng không biết tại sao con gấu lại tặng hoa cho mình nữa.
“Sao lại tặng tôi?”
Con gấu liền cầm tấm biển chúc mừng sinh nhật đưa qua đưa lại rồi nhảy múa trước mặt cô, Thẩm Nhất Đang tươi cười hạnh phúc đứng dậy vỗ tay theo điệu nhạc, con gấu xòe tay ra muốn mời cô nhảy một điệu, cô nhanh chóng nhận lời đưa tay mình chạm vào tay con gấu, bàn tay của con gái nhẹ chạm lên eo của cô dìu cô đong đưa trong điệu nhạc.
“Anh khiêu vũ giỏi thật đấy, mà sao anh lại biết sinh nhật của tôi?”
Con gấu không nói gì vẫn im lặng tập trung dìu dắt cô hòa mình trong điệu nhạc, cô cảm thấy quên mất chuyện mình lo lắng tìm Gia Long, niềm vui dù nhỏ nhoi nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc hơn cả mấy món hàng hiệu trước đây trong ngày sinh nhật.
Trước mắt dường như không còn ai nữa chỉ còn cô và con gấu to lớn này, cô đắm chìm trong cái không gian màu hồng ấy mà không thể thoát ra được, cho đến khi điệu nhạc kết thúc thì cô nhanh chóng buông con gấu ra.
“Cám ơn vì điệu nhảy lẫn bó hoa, tôi...phải đi tìm bạn của tôi rồi, tạm biệt.”
Thẩm Nhất Đang định chạy đi thì con gấu chợt nắm lấy tay cô kéo cô lại, đặt lên lên miệng suỵt nhẹ một tiếng tiếp theo đó cởi chiếc đội đầu ra, hình ảnh đập vào mắt cô là Gia Long, anh tươi cười cầm bó hoa đi tới quỳ gối xuống.
“Tiểu thư có vui không? tôi không thể tặng quà cho cô chỉ có thể tặng cô bó hoa này cùng với điệu nhảy mà thôi mong cô đừng chê.”
Thẩm Nhất Đang bắt đầu thấy cai cai sống mũi, khóe mắt dường như đỏ cả lên, những giọt nước mắt động trong khóe mắt dường như sắp tràn ra ngoài, cô đưa tay che miệng cười không thể giấu được sự hạnh phúc của mình, cô đột ngột ôm chầm lấy anh khẽ thì thầm bên tai.
“Tôi vui lắm, cám ơn anh Gia Long mong rằng sau này có cơ hội tôi và anh sẽ ăn một bữa sinh nhật tốt hơn nữa.”.
Danh Sách Chương: