Chương 107: Chứng minh cho anh xem
Tại sao có thể như vậy?
Đoan Mộc Mộc không cần nụ hôn của anh, lại càng không muốn anh hôn như vậy, tay nhỏ bé của cô đẩy đánh anh, thậm chí cầm cây tăm đâm anh, nhưng anh chính là không buông tay, cho đến khi vị sầu riêng trong miệng anh đều bị hơi thở trong veo của cô thay thế, anh mới buông cô ra, "Bà xã, mùi vị này không tệ đi!"
"Lãnh An Thần, anh khốn kiếp" Đoan Mộc Mộc đứng ở bên thùng rác phun một hồi, nhưng mà cái gì cũng không phun ra được.
Nhìn cô ói, thật ra thì anh cũng rất đau lòng, nhưng ai bảo cô chỉnh mình đây?
"Về sau có bao nhiêu sầu riêng, chúng ta cũng cùng nhau ăn, anh cảm giác mùi vị cũng không tệ lắm" Sau nụ hôn này, Lãnh An Thần phát hiện mùi vị sầu riêng thật ra thì cũng không có ác tâm như vậy.
Đoan Mộc Mộc tức hộc máu, đứng lên cầm nửa viên sầu riêng còn dư lại hướng anh đập tới, lại bị anh mượn cơ hội nắm eo ếch, "Bà xã, em vẫn muốn hôn sầu riêng thì nói thẳng, làm gì phải dùng một chiêu này?"
Cái gì?
Đoan Mộc Mộc muốn điên rồi, nhưng người khác lại tựa như vẫn chưa thỏa mãn, bĩu môi lại hôn xuống ——
"Các người đều ở đây à?" Âm thanh dịu dàng quen thuộc vang lên, tiếng bước chân có lực, cắt đứt chuyện tốt của Lãnh An Thần.
Đoan Mộc Mộc nghe được âm thanh của người nào, vội vàng tránh ra từ trong ngực Lãnh An Thần, giương mắt nhìn về phía người tiến vào, một thân tây trang màu nhạt, mặt tuấn dật thanh tú, toàn thân lộ ra phong cách siêu phàm thoát trần.
Tô Hoa Nam!
Không phải anh ta ra khỏi nước rồi sao? Tại sao trở lại?
"Chú hai, chú trở về thật là nhanh đấy!" Giọng nói của Lãnh An Thần không âm không dương, nhưng nghe được, đối với sự xuất hiện của chú ta, Lãnh An Thần có một trăm cái căm tức.
Nếu như không phải là chú ta xuất hiện, Lãnh An Thần nhất định sẽ hôn thật tốt một phen cái cô gái nhỏ này rồi.
"Chuyện rất thuận lợi, làm xong đã tới rồi, hơn nữa tôi nghe nói cháu bị tai nạn xe cộ, luôn không yên lòng" Lúc nói lời này, ánh mắt của Tô Hoa Nam rơi vào trên người Đoan Mộc Mộc, bởi vì anh ta nghe nói cô lái xe.
"Sợ rằng người khiến chú hai không yên lòng không phải là cháu nhỉ?" Lãnh An Thần vừa nhìn thấy Tô Hoa Nam ở trước mặt anh không e dè nhìn chằm chằm Đoan Mộc Mộc, liền hận không thể duỗi ngón tay ra đem con ngươi chú ta kéo xuống làm bóng đá.
Tô Hoa Nam đối với Lãnh An Thần châm biếm chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó đi thẳng tới trước mặt Đoan Mộc Mộc, "Mộc Mộc, em có sao không? Anh sắp bị hù chết."
Nếu Lãnh An Thần cũng nói rõ tâm tư của anh, anh cần gì phải giả bộ đây?
"Tô Hoa Nam, chú đừng quá mức!" Gương mặt Lãnh An Thần đều là màu xanh lá cây, anh nổi giận.
"Tiểu Thần, tôi làm trưởng bối quan tâm cháu một chút, tại sao gọi là quá mức?" Tô Hoa Nam vật lộn đọ sức bốn lượng thiên kim trở về, Lãnh An Thần tức giận thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ tiếc chân của anh bị thương, căn bản không nhúc nhích được.
Tô Hoa Nam nhìn anh lửa giận trùng trùng lại chỉ có thể nén lấy, cười nói, "Tiểu Thần, tức giận bất lợi đối với dưỡng thương, cháu chính khống chế tốt tính tình của mình đi."
Gân xanh trên trán Lãnh An Thần nhô ra, cơ hồ muốn bể mạch máu, nhưng khi Đoan Mộc Mộc nhìn trở nên rõ ràng, Tô Hoa Nam không phải đến thăm bệnh nhân, quả thực là muốn Lãnh An Thần tức chết chứ sao.
"Hoa. . . . . . ." Cô thiếu chút nữa gọi sai, vội vàng đổi lại tên hô, đánh vỡ cục diện bế tắc tức giận đùng đùng này, "Chú hai, ngồi đi, cháu không sao, Lãnh An Thần - anh ấy cũng không có chuyện. . . . . . Cháu đi rót ly nước cho chú."
Mỗi lần đồng thời đối mặt với hai người đàn ông này, Đoan Mộc Mộc đều có cảm giác dũng khí bị xé rách, cô không muốn ở tiếp nữa, chỉ là vừa quay người lại, tay liền bị cầm, "Không cần. . . . . ."
Tô Hoa Nam cư nhiên giữ tay cô lại, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Lãnh An Thần, đây là muốn thêm dầu vào lửa sao?
Quả nhiên, Lãnh An Thần cũng nhịn không nổi nữa, "Tô Hoa Nam, chú, CMN buông tay, trước mặt tôi liền quyến rũ bà xã của tôi, chú không sợ mẹ chú từ dưới đất bò ra ngoài bóp chết chú sao?"
Mặt của Tô Hoa Nam biến lạnh, không có người đàn ông nào có thể chịu được mẹ của mình bị vũ nhục?
Thấy tình huống không ổn, Đoan Mộc Mộc vội vàng phất tay hoà giải với Tô Hoa Nam, "Chú hai không có ý tứ gì khác, anh. . . . . ."
Chỉ nói phân nửa, Đoan Mộc Mộc liền ngừng lại, bởi vì cô cảm nhận được tức giận đến từ Lãnh An Thần. Đúng vậy, cô thay Tô Hoa Nam giải thích cái gì, làm cho cô giống như hiểu rõ hơn anh ta, đổi thành bất luận kẻ nào cũng có thể nghĩ như vậy đi!
Đoan Mộc Mộc hối hận vì mình lắm mồm, hận không thể tát mình hai cái!
Ba người đồng thời trầm mặc xuống, trong phòng bệnh yên tĩnh ngay cả cây kim rơi cũng có thể nghe được tiếng vang “lách cách”, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy lúng túng.
"Chú hai, nếu như chỉ là ngồi một chút hoặc là xem một chút, tôi nghĩ chú có thể đi" Lãnh An Thần không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Tô Hoa Nam chỉ cười nhạt, đưa điện thoại trong tay bỏ lên trên bàn, liếc nhìn Hoa Bách Hợp diễm lệ, "Thật là đẹp, là Mộc Mộc cắm sao?"
Đây đối với lời nói môi lừa đực không đúng mồm ngựa đi! di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Đoan Mộc Mộc thật là phục hai người đàn ông này, nhưng Tô Hoa Nam vừa hỏi như vậy, hình như lại đem đề tài kéo tới trên người cô, cô chỉ có thể lên tiếng, "Phải . . . . ."
"Em xem ánh mắt chính là không giống nhau, anh thích" Những lời này của Tô Hoa Nam như bom, bây giờ Đoan Mộc Mộc nhìn cũng không dám nhìn Lãnh An Thần một cái, trong lòng không khỏi giận dữ mắng Tô Hoa Nam, người đàn ông này là muốn hại chết cô sao?
"Ánh mắt chú hai không tồi, chỉ là rất thích đồ của người khác, bà xã của người khác" Lãnh An Thần hừ một tiếng, ý châm chọc cực kỳ rõ ràng.
Đoan Mộc Mộc muốn điên rồi, thậm chí là muốn chạy đi, hai người đàn ông này tùy tiện mắng cũng tốt, bấm cũng được, tóm lại đừng làm cho cô ở chính giữa khó xử.
"Hai người tán gẫu, tôi đi chỗ y tá hỏi một chút, hôm nay. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn chưa nói hết, liền bị Tô Hoa Nam cắt đứt, anh ta đương nhiên biết cô vừa chuẩn bị làm đà điểu.
"Tôi còn có một câu phải nói, nói xong cũng đi!"
Đoan Mộc Mộc đứng lại, chỉ thấy Tô Hoa Nam nhìn về phía Lãnh An Thần, đầu ngón tay còn nắm cánh Hoa Bách Hợp, "Tôi muốn hỏi, cậu thật xác định tai nạn xe cộ có liên quan đến tôi sao?"
Giống như là lỗ tai có vấn đề, Đoan Mộc Mộc cho là mình nghe lầm? Thế nào đột nhiên kéo tới tai nạn xe cộ, hơn nữa Tô Hoa Nam còn nói có liên quan tới anh ta?
Lãnh An Thần hình như cũng không ngoài ý muốn, nhàn nhạt mà cười cười, "Có liên quan hay không, cảnh sát tự sẽ cho phán quyết."
Đoan Mộc Mộc nghe đối thoại của bọn họ, giống như là đi vào như là rơi vào trong sương mù, cô rất muốn hỏi, nhưng miệng không căng ra, chỉ có thể nghe bọn họ nói tiếp.
"Vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ, chỉ là đến lúc đó cẩn thận chính cậu sẽ thêm tội danh hãm hại người khác" Tô Hoa Nam giơ tay lên, cánh Hoa Bách Hợp trong tay giống như lông vũ nhẹ nhàng bay xuống.
"Hoa Nam. . . . . ." Đoan Mộc Mộc không nhịn được.
"Mộc Mộc" Trước khi cô hỏi, Tô Hoa Nam giành mở miệng trước, "Chăm sóc Tiểu Thần thật tốt, Lãnh thị không thể rời bỏ nó."
Lời này cũng là kẹp thương đeo gậy!
Đôi môi Đoan Mộc Mộc giật giật, chỉ là chưa cho cô cơ hội nói chuyện, thân hình cao lớn của Tô Hoa Nam đã nhanh chóng ra ngoài cửa.
Đoan Mộc Mộc suy tư đoán xem hai người bọn họ rốt cuộc là có ý gì? Mà cô suy nghĩ lại bị Lãnh An Thần hiểu lầm, "Nếu không bỏ được như vậy, vậy thì chạy ra đuổi theo!"
Nghe được anh ghen ghét mười phần, Đoan Mộc Mộc bĩu môi, "Mắt anh thế nào chỉ thấy tôi không bỏ được rồi hả?"
Lãnh An Thần còn đang tức giận, ngực phập phồng lên xuống, Đoan Mộc Mộc biết anh bây giờ là bệnh nhân, cũng không muốn chọc giận anh, dù sao chuyện này đối với việc khôi phục vết thương của anh thật không có chỗ tốt gì, "Tốt lắm, anh cũng không cần nhỏ mọn, tôi thật không có cái gì với chú ấy."
"Giấu đầu lòi đuôi!" Lãnh An Thần nghẹn nói một câu mắt Đoan Mộc Mộc trợn trắng.
"Thích tin hay không thì tùy" Cô lộ vẻ tức giận hừ một tiếng, hỏi, "Các người mới vừa nói tai nạn xe cộ, có liên quan đến Tô Hoa Nam sao?"
Lãnh An Thần nhìn cô, "Không có quan hệ gì với em, ít hỏi thăm."
Anh chính là như vậy, không muốn nói chuyện, trực tiếp từ chối, nhưng Đoan Mộc Mộc luôn là cảm thấy kỳ hoặc, suy tư một hồi, hiện tại quả là không nghĩ ra có quan hệ gì với Tô Hoa Nam, nhưng lại cảm thấy chỗ nào không đúng.
Giương mắt, lại nhìn thấy điện thoại trên tủ đầu giường, "Điện thoại của Tô Hoa Nam, chú ấy quên cầm. . . . . ."
Nói xong, đứng dậy liền hướng bên ngoài chạy, Lãnh An Thần ở phía sau gầm nhẹ, "Không cho đưa! Trở lại!"
Nhưng là, bóng dáng của Đoan Mộc Mộc đã ra khỏi phòng bệnh, Lãnh An Thần vô ích nhìn cửa, tròng mắt đen nheo lại, ánh lạnh tóe ra, Tô Hoa Nam luôn luôn cẩn thận, chú ta làm sao sẽ vô tâm để quên điện thoại di động?
Cái này căn bản là một mưu kế!
Mới vừa rồi chú ta cư nhiên ở ngay trước mặt Đoan Mộc Mộc nói chuyện tai nạn xe cộ, xem ra chú ta đang có tính toán khác. . . . . . .
Ngồi chồm hổm mới lẫn vào an tĩnh. Đoan Mộc Mộc đứng ở cửa thang máy, chờ trên thang máy, nhưng cửa mở ra, lại thấy Tô Hoa Nam đang muốn đi ra.
"Điện thoại di động của chú này" Đoan Mộc Mộc đưa tới.
Tô Hoa Nam liếc mắt nhìn, cũng không có đón lấy, ngược lại nói: "Mộc Mộc, cùng anh đi xuống, anh có lời muốn nói với em."
Không nói lời gì, anh lôi cô vào thang máy, nhưng khi Đoan Mộc Mộc nghe hết lời nói của Tô Hoa Nam liền bối rối, "Chú nói cái gì? Lãnh An Thần vu khống chú cố ý mưu sát? Đây cũng quá xạo?"
Lãnh An Thần bảo Đỗ Vấn điều tra kết quả chính là hệ thống thắng xe bị người động tay chân, hơn nữa tìm hiểu rõ nguồn gốc, bọn họ tra được là kẻ sai khiến Lăng Khả Tâm gây nên, hơn nữa bọn họ còn tra ra Lăng Khả Tâm cùng Tô Hoa Nam có quan hệ cẩu thả, cho nên Lãnh An Thần nhận định vụ tai nạn xe cộ chính là do Tô Hoa Nam bày kế.
"Em biết ý nghĩa anh xuất hiện tại Lãnh gia thì mọi người ít chia một phần tài sản, hơn nữa anh lại là trường bối của bọn họ, tài sản phân chia nhiều lên, có thể có tỷ lệ lớn hơn so với bọn họ, cho nên bọn họ một lòng nghĩ diệt trừ anh" Tô Hoa Nam âm thanh nhàn nhạt, ánh mắt nhìn lên bầu trời, mang theo lúc ẩn lúc hiện cùng vô dụng.
"Nếu như không phải là vì mẹ, anh mới sẽ không tiến vào cái nhà này, nhưng cả đời bà bị nhiều khổ như vậy, tâm nguyện cuối cùng của bà anh không thể không hoàn thành, Mộc Mộc, anh muốn không có nhiều, chỉ muốn cầm lại phần thuộc về anh, nhưng bọn họ thậm chí cũng không muốn cho anh phần này, thế nhưng nghĩ ra biện pháp vu oan anh như thế!"
Đoan Mộc Mộc không biết nên nói gì, nửa ngày mới hiểu nhưng không phải là hiểu gật đầu một cái, "Nhưng chú không có làm, cũng không cần lo lắng!"
"Bọn họ đã để Lăng Khả Tâm mở miệng lên án anh, nếu như mà anh không có chứng cớ, căn bản là hẳn phải chết không thể nghi ngờ" Tô Hoa Nam giống như là lâm vào trong tuyệt vọng, trong con ngươi đều là màu xám tro.
"Nhưng cảnh sát cũng không thể dựa vào lời của bọn họ mà nhận định chú có tội" Đoan Mộc Mộc mặc dù không hiểu, nhưng căn bản luật pháp thông thường vẫn phải có.
"Bọn họ không phải lời nói của một bên, có Lăng Khả Tâm làm nhân chứng, có xe tử bị động thực hiện việc làm, anh một trăm lời cũng không phân rõ, hơn nữa, xác thực không ai có thể chứng minh anh không tham dự" Tô Hoa Nam nói tới chỗ này, cười khổ một cái, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Thật ra thì anh không sợ ngồi tù, chỉ là anh thật xin lỗi em."
"Hoa Nam, chú đừng nói như vậy, chú. . . . . ." Trong lúc nhất thời Đoan Mộc Mộc luống cuống, mặc dù đối với hành động vứt bỏ năm đó của anh ta, cô còn có thể để ý, nhưng không hề nghĩ tới muốn anh ta chịu trừng phạt gì.
Nếu như Tô Hoa Nam thật ngồi tù, như vậy cả đời anh ta đều đã có điểm nhơ, cuộc đời của anh ta cũng liền phá hủy!
Anh ta là một người đàn ông ưu tú như vậy, tại sao có thể bị thua từ đó?
"Thật cũng chưa có biện pháp khác sao?" Đoan Mộc Mộc loạn, không biết nên giúp anh ta thế nào.
Tô Hoa Nam cầm tay của cô, "Mộc Mộc, không cần gấp gáp vì anh, anh chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, để cho âm mưu của bọn họ được như ý, anh còn muốn chờ mình lớn mạnh, đem em đoạt trở lại, cùng nhau thực hiện giấc mộng của chúng ta."
Mấy câu nói lại đâm chọt vào trái tim mềm mại của Đoan Mộc Mộc, "Hoa Nam. . . . . ."
"Em chăm sóc cậu ấy thật tốt, mặc dù cậu ấy làm như vậy với anh, nhưng dù sao trong giây phút tai nạn xe cộ cậu ấy khẩn cấp cứu em một mạng, từ trong lòng anh vẫn rất cảm kích cậu ấy" Tô Hoa Nam nói khiến trong lòng Đoan Mộc Mộc chua xót.
Thấy trong mắt cô đằng đằng hơi nước, Tô Hoa Nam đưa tay ôm lấy cô, "Không cần lo lắng cho anh, cũng không cần bởi vì chuyện này mà xung đột với nó, phải học bảo vệ mình, hiểu không?"
Cô bỏ lỡ đứa bé, để cho cô bị thương, thật ra thì Tô Hoa Nam thật đau lòng.
"Ừ, nhưng. . . . . ." Đoan Mộc Mộc tựa vào đầu vai anh ta, rất thực tế thật ấm áp, y như năm đó ôm nhau lúc đi học, nhưng nghĩ đến tình cảnh của anh ta, cô vẫn cảm giác cần phải làm gì, dù sao tai nạn xe cộ lần này là do cô lái xe, nói thế nào thì cô cũng có trách nhiệm.
"Trở về đi" Tô Hoa Nam buông cô ra, cũng cầm lấy điện thoại di động của mình.
Đoan Mộc Mộc nhìn bóng lưng của anh ta, nghĩ đến anh mất đi mẹ, một cuộc sống cô độc, tia oán niệm cuối cùng từ đáy lòng đối với anh ta kia, cũng hoàn toàn biến mất.
Đứng ở trước xe, Tô Hoa Nam lại quay đầu lại, thấy cô còn đứng tại chỗ nhìn mình, anh ta đấm đấm lồng ngực của mình, một bộ muốn cô tin tưởng anh, nhưng anh ta càng biểu hiện nhẹ nhõm như vậy, cô lại càng thấy không thực tế.
"Tô Hoa Nam, em có thể làm chút gì cho anh không?" Nhìn anh ta lái xe đi xa, Đoan Mộc Mộc đứng tại chỗ thì thầm.
Trở lại phòng bệnh, chỉ thấy một mảnh hỗn độn, đây chính là hậu di chứng của người nổi giận, Đoan Mộc Mộc xoa xoa cái trán, thở dài, "Đập đồ tính là bản lãnh gì, có gan thì đứng lên đánh người ấy!"
Cô cố ý chọc giận anh, vốn là không nghĩ tới, nhưng nghĩ tới anh lại có thủ đoạn như vậy vặn ngã Tô Hoa Nam, một chút ấn tượng đối với anh mấy ngày nay lại không còn sót lại chút gì rồi.
"Đoan Mộc Mộc, em và người tình cũ của em cẩn thận một chút, một ngày nào đó anh muốn các người chờ xem" Lãnh An Thần gầm nhẹ.
Nghĩ đến lời nói của Tô Hoa Nam, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Được, tôi chờ, nhưng tôi cũng nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh có thể một tay che trời."
Lãnh An Thần mơ hồ nghe được ý gì đó trong lời nói của cô, "Chú ta nói gì với em?"
Anh như thế chỉ làm cho Đoan Mộc Mộc cảm thấy trong lòng giả dối, "Anh làm cũng đã làm, tại sao phải sợ anh ấy nói sao?"
Quả nhiên, con hồ ly giảo hoạt Tô Hoa Nam kia ở chính giữa không nói lời hữu ích, chỉ là, Lãnh An Thần cũng lười giải thích, đến lúc đó cảnh sát tự sẽ để cho cô hiểu người đàn ông trong lòng cô đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.
"Đừng trách anh không đề cập tỉnh em, không nên bị bề ngoài của người ta lừa gạt, cẩn thận chú ta khoác da sói xơi em đấy, em còn tưởng rằng chú ta là dê mẹ!" Lãnh An Thần thật sự không biết nên nói thế nào với cô gái ngốc này, phải nói cô đần đi, cô có lúc quá thông minh, nhưng nói cô thông minh, có khi cô lại đần như đầu heo.
Đoan Mộc Mộc hừ một tiếng, "Đúng vậy, lời này anh nên sớm nhắc nhở tôi, như vậy tôi đã sẽ không gả cho lang sói khoác da người như anh!"
Cô cư nhiên mắng anh là lang sói?
Hỏa khí của Lãnh An Thần lại đốt, "Anh muốn là lang cũng sẽ không dẫn sói vào nhà, để cho em cùng người tình cũ của em cùng nhau tới mưu hại anh, mưu đoạt gia sản của anh!"
Rốt cuộc nghe được anh nói ra lời nói trong lòng, trái tim Đoan Mộc Mộc run lên, trong lòng anh, cô chính là cùng một phe với Tô Hoa Nam, vì vậy dứt khoát thừa nhận, "Đúng vậy, vậy anh phải cẩn thận, tôi chính là dã tâm sói con, đến lúc đó nếu như anh thật rơi vào tay của tôi, tôi sẽ đòi lại đem anh khổ sở gấp trăm lần nghìn lần."
"Vậy sao? Anh rất mong đợi" Lãnh An Thần cười lạnh, "Chẳng qua là chỉ bằng em và chú ta, ít nằm mơ giữa ban ngày đi! Bây giờ vẫn nên chừa chút hơi sức suy nghĩ một chút thế nào cứu người yêu em, không để cho chú ta ngồi đại lao mới phải!"
"Tôi đương nhiên sẽ cứu, không cần anh lo lắng" Mỗi lần Đoan Mộc Mộc nhiều nhất nói một câu, trong lòng khổ sở hơn một phần, quan hệ giữa anh và cô mấy ngày nay mới hòa hợp, bởi vì Tô Hoa Nam đến lại hoàn toàn tan rã.
Ba ngày sau, Đoan Mộc Mộc nhận được cảnh sát đưa tin, bởi vì cô là một trong những người làm thành tai nạn xe cộ, cũng phải ra tòa, mặc dù chỉ là thẩm vấn đầu, nhưng chứng cứ khắp mọi mặt cũng bất lợi đối với Tô Hoa Nam.
Từ tòa án ra ngoài, Đoan Mộc Mộc vẫn trầm mặc, mấy ngày nay cô vẫn nghĩ biện pháp trợ giúp Tô Hoa Nam, nhưng hình như trừ cầu xin Lãnh An Thần rút đơn kiện, không còn con đường khác có thể đi, nhưng cô biết cầu xin anh buông tay có khả năng rất nhỏ, bởi vì cô từ nơi Đỗ Vấn nghe qua, lần này Lãnh An Thần làm là chuẩn bị mười đủ mười, hơn nữa Lăng Khả Tâm một mực chắc chắn chính Tô Hoa Nam chỉ điểm.
Nhìn bộ dạng cô lo lắng trùng trùng, dòng máu trong cơ thể Lãnh An Thần cơ hồ bị đóng băng đọng lại, "Em càng không bỏ được chú ta như vậy, anh sẽ càng muốn để chú ta chết, để cho chú ta biến mất trên thế giới này!"
Bộ dạng tàn nhẫn của anh, hình như mỗi một câu một chữ đều nhai lấy máu cùng thịt của Tô Hoa Nam.
Đoan Mộc Mộc bị sợ đến, vội vàng níu lấy ống tay áo của anh, "Đừng!"
Tròng mắt đen như kiếm đâm về phía cô, Đoan Mộc Mộc cảm thấy bén nhọn này có thể cắt da, nhưng cô vẫn suy nghĩ muốn thử một chút, "Có thể bỏ qua cho anh ấy được không, ít nhất đừng làm cho anh ấy ngồi tù. . . . . ."
"Như vậy em vẫn còn có thể nhìn thấy chú ta, cùng chú ta vụng trộm thông giao có đúng hay không?" Giọng của Lãnh An Thần âm trắc trắc, nhưng trong lòng thì biển dấm sôi trào.
Cô gái này biết rõ anh kiêng kỵ cái gì, cố tình làm ngược ý anh!
"Tôi không có" Đoan Mộc Mộc cũng cố chấp không đứng lên, "Chuyện giữa tôi và anh ấy đã qua, hơn nữa hiện tại tôi là vợ anh, đã không còn nửa điểm khả năng với anh ấy."
"Vậy sao? Anh chính là nhớ em thời thời khắc khắc đều muốn ly hôn với anh, chẳng lẽ không chính là vì đang cùng nhau sao?" Lãnh An Thần hỏi ngược lại.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, "Tôi không có xấu xa như anh nghĩ, trong lòng của tôi sớm đã không còn anh ấy."
Cô thực sự nói thật, không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông trước mắt này đã thay thế vị trí của Tô Hoa Nam, khống chế hỉ nộ ái ố của cô.
"Nói như vậy, trong lòng của em chỉ có anh?" Anh tiến tới gần, khơi cằm của cô lên, thẳng tắp canh chừng mắt cô.
Đoan Mộc Mộc không biết trả lời như thế nào, cắn cắn môi, "Anh không tin thì thôi!"
"Anh tin hay không tin không quan trọng" Tròng mắt đen của Lãnh An Thần nheo lại, "Nhưng em có thể chứng minh cho anh xem!"
Chứng minh cho anh xem? Chứng minh như thế nào?
"Dùng hành động của em để chứng minh, thân thể cùng trái tim của em đều là của anh" Anh phủ xuống, dán bên tai của cô nói nhỏ, hơi thở phun tại cổ của cô, kích thích một tầng run rẩy.