Chương 20: “Bắt gian” tại giường
Ngón tay của anh vê nắn nhụy hoa của cô, một trận tê dại như dòng điện chạy qua đại não của Đoan Mộc Mộc, cô ra sức muốn loại bỏ những cảm giác này ra khỏi cơ thể, nhưng không thể nào làm được!
"Bà xã, có phải rất muốn hay không?" Anh giơ ngón tay trước mặt cô, phía trên dính chất lỏng óng ánh, nhất thời khiến Đoan Mộc Mộc xấu hổ không còn mặt mũi nào.
Cô là một người phụ nữ đã thành thục và chín muồi ở mọi phương diện, đối mặt với người đàn ông khiêu khích mình, cô không có lý do gì mà không xuất hiện phản ứng, thế nhưng hết thảy cũng không phải do cô muốn.
Lãnh An Thần nhìn người phụ nữ đang nhắm nghiền hai mắt nằm ở phía dưới, hàng lông mi dài run rẩy như cánh bướm, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể nhanh chóng nổ tung. . . .
Vươn tay chạm vào dây áo tắm của cô, nhẹ nhàng giựt nhẹ liền trượt xuống tay anh, hai luồng đẫy đà giống như được giải phóng nảy bật ra, nụ hoa màu hồng nhạt ở giữa trong phút chốc cũng nở rộ —
Một cỗ tê dại từ ngực tràn ra, Đoan Mộc Mộc không chịu nổi rên rỉ ra tiếng, tên khốn kiếp này thế nhưng lại hôn vào nụ hoa của cô, thậm chí cô có thể cảm thấy anh đang dùng răng nhọn nghiền nát nụ hoa của cô đến đau đớn tê dại.
Mùi của cô thơm ngọt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh, Lãnh An Thần gần như chìm vào trong kích động, một bên anh ngốn từng ngụm lớn nụ hoa thơm mềm của cô, một bên giật xuống chiếc quần bé xíu của hai người, sau đó tách hai chân của cô ra, đem vật khổng lồ của chính mình áp tới gần ——
Kháng cự của Đoan Mộc Mộc sụp đổ ngay từ lúc anh kích thích ham muốn, bên trong thân thể kêu gào khát vọng, thậm chí cô còn mong chờ những giây phút sắp đến, cô cắn chặt cánh môi đỏ tươi, những ngón tay thon dài càng bám chặt vào cánh tay của anh .
Lãnh An Thần đẩy cơ thể mình về phía trước một chút, dường như anh muốn nhấn hông xuyên qua. Ngay trong khoảnh khắc này, cửa phòng “phanh” một tiếng bị phá ra——
"Các người đang làm gì?" Thanh âm sắc lạnh của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng lớn đến vậy, đột nhiên sự kích tình của đôi nam nữ biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim vẫn còn đập mạnh, dục vọng ham muốn đã bị tiếng thét chói tai của người phụ nữ này dập tắt.
Đoan Mộc Mộc cầm tấm chăn che cơ thể mình, Lãnh An Thần cũng kéo chiếc quần tắm nằm ở một bên, bao bọc kỹ lưỡng chính mình, rồi mới quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ đột nhiên xông vào kia: "Y Nhiên, em. . . . . ."
"Lãnh An Thần, anh bị con tiện nhân này quyến rũ phải không? Phải không?" Lam Y Nhiên nhào tới khóc lóc, những quả đấm yếu ớt tàn nhẫn đập thình thịch vào ngực Lãnh An Thần, giờ phút này cô vô cùng giống người vợ bắt được chồng mình ăn vụng.
Lãnh An Thần không nhúc nhích, mặc cho người phụ nữ đánh, nhưng chỉ trong chốc lát, Lam Y Nhiên liền ngưng động tác của mình, ánh mắt oán hận nhìn về Đoan Mộc Mộc đang ngồi trên giường: "Đều là do loại tiện nhân như cô, là do cô phá hủy lễ đính hôn của chúng tôi, là cô cướp đi người đàn ông của tôi, cô đem anh ấy trả lại cho tôi . . . . ."
Nói xong, Lam Y Nhiên liền quơ móng tay đỏ chót đánh về phía Đoan Mộc Mộc, trong giây phút đó, Đoan Mộc Mộc đột nhiên nhớ tới “bạch cốt tinh” trong Tây Du ký, hai mắt nhắm lại, chuẩn bị nghênh đón sự đau đớn do bị cào xé.
Nhưng không có. . . . . .
Mở mắt, chỉ thấy Lãnh An Thần đã kéo tay Lam Y Nhiên lại, mà người phụ nữ kia đang nhìn anh, trong mắt đều là oán hận khiến Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy khó chịu.
Cô ta như thế không biết tính là gì? Bắt gian tại trận sao? Nhưng cô và Lãnh An Thần rõ ràng là vợ chồng hợp pháp mà!
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy rối như tơ vò, gãi gãi đầu, cô dùng cái mền bao lấy mình, sau đó kéo cửa phòng ra, lạnh lùng nói, "Đi ra ngoài, các người đi ra ngoài!"
Lãnh An Thần nhìn vẻ mặt trắng bệch của Đoan Mộc Mộc, cau mày, lôi Lam Y Nhiên rời đi, trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, thân thể Đoan Mộc Mộc cũng từ từ tuột xuống.
Lam Y Nhiên luôn miệng mắng cô là tiện nhân, nếu là bình thường, Đoan Mộc Mộc đã sớm trả đũa, nhưng hôm nay cô hình như không còn dũng khí đó, giống như cô đang chột dạ, đúng, dù sao người đàn ông tên Lãnh An Thần này là do bị cô lừa gạt, cô bị chửi là đáng đời!