Mục lục
CÔ DÂU NHỎ BỊ GẠT CƯỚI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần​




Trong phòng làm việc, Đoan Mộc Mộc cúi đầu đập ầm ầm trên bàn làm việc, trời ạ, đây là muốn bức tử cô sao?



Cô không muốn mang thai, lại càng không muốn thụ tinh nhân tạo.



Vừa nghĩ tới vẻ mặt dương dương tự đắc của Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc cảm thấy thà trực tiếp nhảy lầu còn hơn, còn tốt hơn bị một con hồ ly hành hạ.



Không được, kiên quyết không thể sinh cho anh đứa bé, nếu không cô liền xong đời.



"Thư ký Đoan, An Thần có ở đây không?" Lam Y Nhiên xuất hiện cắt đứt những rối loạn của Đoan Mộc Mộc, hình như đã lâu cô không gặp cô ta, bây giờ mới nhớ tới thời gian trước đây cô ta bị tai nạn xe cộ.



Đoan Mộc Mộc lịch sự cười một tiếng, "Có, để tôi giúp cô thông báo một tiếng."



"Không cần." Lam Y Nhiên cười, lắc lắc vòng eo thướt tha bước đi, nhưng vừa đi tới cửa lại nói một câu, "Tôi và An Thần có chút chuyện riêng cần phải nói, xin thư ký Đoan đừng cho người khác quấy rầy."



Hai chữ “quấy rầy”, cô ta nhấn rất mạnh, Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên hiểu.



Cô hướng về phía Lam Y Nhiên cười nhạt một tiếng, trái tim xẹt qua một chút chua xót, "Cô Lam cứ việc yên tâm."



Chồng của cô muốn cùng người phụ nữ khác lăn lộn, mình lại phải làm Thần giữ cửa, thiên hạ sợ rằng không có sự châm chọc nào hơn như thế này nữa đi, mặc dù người làm vợ như cô chỉ là giả.



Còn có người phụ nữ Lam Y Nhiên giả bộ cái gì mà giả bộ, không phải là muốn cùng Lãnh An Thần làm việc sao? Lại còn nói ra vẻ đàng hoàng như vậy, còn. . . . . .



Chợt, trong đầu Đoan Mộc Mộc thoáng qua gì đó? Lúc này cảm giác buồn bực không còn nữa khiến hai hàng lông mày giãn ra, nở một nụ cười rất tươi.



Nửa giờ sau, Lam Y Nhiên vẻ mặt đỏ thắm ra ngoài, vừa nhìn đã biết là bị đàn ông làm qua, nhất là làn môi đỏ mọng sưng lên, khiến người ta càng thêm phán đoán không ngớt.



Không phải là há mồm làm chứ? Trong đầu Đoan Mộc Mộc nổi lên hình ảnh tà ác. . . . . .



"Cô Lam!" Đoan Mộc Mộc đứng trước cửa thang máy gọi cô ta lại.



Nghe thấy âm thanh này, Lam Y Nhiên đang tính bước vào thang máy liền dừng lại, "Thư ký Đoan có việc gì thế?"



Đoan Mộc Mộc gật đầu một cái, "Tôi mời cô ăn cơm trưa, sao?"



Đã đến bữa trưa, Đoan Mộc Mộc nhìn bộ dáng lúc này của Lam Y Nhiên, chắc hẳn vừa rồi nhất định hao phí không ít thể lực của cô ta, nhất định là cần bổ sung năng lượng đi!



Đối mặt với lời mời của Đoan Mộc Mộc, Lam Y Nhiên rõ ràng ngoài ý muốn, nhưng vẫn đồng ý, "Được!"



Trong một nhà hàng tây phong cách ưu nhã, Đoan Mộc Mộc nhìn người phụ nữ đối diện, làn da trăng như sứ, một đôi mắt như long lanh nước, ánh mắt lúc nào cũng có thể khiến người ta hòa tan trong đó, không thể phủ nhận, Lam Y Nhiên xinh đẹp khiến ngay cả phụ nữ nhìn cũng thấy động lòng.



Cô như vậy khiến Lãnh An Thần sủng ái, cũng không kỳ quái, nghĩ thế, trong lòng Đoan Mộc Mộc không khỏi dâng lên một cỗ tự ti, ở trước mặt Lam Y Nhiên, cô chính là tiểu nha hoàn của sủng phi của đại Đế Vương, khác biệt một trời một vực a!



"Thiếu phu nhân có lời gì cứ việc nói thẳng đi." Lam Y Nhiên đổi cách xưng hô, nhưng cũng là mang theo châm chọc.



Đoan Mộc Mộc khổ sở cười một tiếng, "Cô gọi tôi là Mộc Mộc thôi."



Không nói gì, Lam Y Nhiên chỉ là nhếch môi cười, cố gắng để lộ ý châm chọc.



Hít một hơi, Đoan Mộc Mộc mở miệng, "Hôm nay tôi tìm cô Lam là muốn nhờ cô giúp một chuyện?" Hơi ngừng lại, cô nói, "Giúp tôi rời khỏi Lãnh An Thần, rời khỏi Lãnh gia!"



Lam Y Nhiên nghe nói như thế, đôi mắt xinh đẹp lập tức tràn đầy những tia kinh ngạc, "Cô. . . . . ."



Kinh ngạc, hoảng hốt, thậm chí Lam Y Nhiên không muốn tin lỗ tai của mình.



". . . . . ." Đoan Mộc Mộc đem chuyện lão phu nhân muốn cô mang thai nói hết ra, giữa ánh mắt khiếp sợ của Lam Y Nhiên nói tiếp, "Tôi gả cho Lãnh An Thần cũng chỉ vì muốn cứu cha mình, bây giờ cha tôi đã không còn, cho nên tôi cũng nên rời đi, nhưng tình hình của lão phu nhân. . . . . ."



"Cô cần tôi làm gì?" Sauk hi Lam Y Nhiên nghe thấy mấy câu này, đã không còn địch ý với Đoan Mộc Mộc, chỉ còn lại sự vui sướng và hy vọng tốt đẹp là sẽ được đi vào gia đình giàu có.



"Mang thai đứa bé của Lãnh An Thần." Đoan Mộc Mộc ung dung đưa ra đáp án.



Hai người phụ nữ vừa ăn vừa bàn bạc kế hoạch, nghiễm nhiên không còn dáng vẻ đối địch, thay vào đó lại trở nên thân mật hơn, chỉ có điều họ hoàn toàn không hề chú ý ở sát vách có hai lỗ tai đã nghe thấy toàn bộ kế hoạch của họ.



Đoan Mộc Mộc, em cứ như vậy vội vã bỏ anh đi sao?



Gương mặt của Lãnh An Thần âm u giống như cơn going tháng Bảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK