Chương 184: Anh sẽ tái hôn
Nhìn thấy tin nhắn này, lòng Đoan Mộc Mộc giống như là bị một con rắn độc chui vào, để cho cô đứng ngồi không yên, ngay cả Khang Vũ Thác bên cạnh cũng nhìn ra được, “Mộc Mộc, em không sao chứ?”
Cô nói không ra lời chỉ lắc đầu, xe vừa mới dừng lại, cô tựa như trốn trở lại trong nhà, sau đó không kịp chờ đợi gọi một cú điện toại ––
Mới vừa tới bệnh viện, Lãnh An Thần chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh ra thì nghe điện thoại di động vang lên, không ngờ là Đoan Mộc Mộc gọi tới, anh rời xa phòng bệnh, đi về bên cửa sổ, nghe, “Sao vậy?”
Âm thanh không tự chủ mềm mại, ngay cả khóe môi anh cũng mỉm cười mà không hay.
“Cậu ta gọi điện thoại cho em!” Bên kia, giọng Đoan Mộc Mộc hốt hoảng.
Lãnh An Thần nghe xong, chân mày nhất thời nhíu chặt, “Người nào?”
“Lãnh, Lãnh An Đằng… Cậu ta còn gửi tin nhắn cho em…” Đoan Mộc Mộc run rẩy nói xong, sợ chưa từng có.
“Không nên hốt hoảng.” Lãnh An Thần xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước, liền thấy cô gái trong phòng bệnh đang nhìn ra ngoài thấy mình, anh dừng chân, chỉ có thể nói: “Tắt điện thoại di động, đừng để ý tới!”
“An Thần…” Đoan Mộc Mộc núp trên giường lớn trong phòng ngủ, còn muốn nói gì nữa, có lẽ giờ phút này cô nói muốn anh ở bên cạnh mình.
“Anh còn có chuyện, cứ như vậy!” Nhìn Tần Quỳnh đến gần chỗ mình, anh chỉ đành vội vã cúp điện thoại.
“Sao vậy? Tại sao không vào phòng bệnh?” Tần Quỳnh đi tới, nhìn sắc mặt anh như băng, dịu dàng hỏi.
Lãnh An Thần cầm điện thoại di động, khớp xương căng rõ từng ngón, “Không có việc gì!”
Nhìn ra anh không muốn nói, Tần Quỳnh cũng không truy hỏi, kéo cánh tay anh, “Vào phòng bệnh đi, bên ngoài hơi lạnh” Hiện tại thân thể cô đã yếu đi, một chút gió cũng như thấu vào xương.
Lãnh An Thần gật đầu, tiến vào phòng bệnh cùng cô ta, đem túi trong tay thả vào trên ghế sa lon, đi rót nước cho cô ta uống thuốc, đây cơ hồ là chuyện đầu tiên anh phải làm mỗi ngày khi tới nơi này.
Nhìn thuốc trong lòng bàn tay anh, Tần Quỳnh cũng không động, mà nhỏ giọng hỏi, “Chuyện xử lý thế nào?”
Nghe nói như thế, Lãnh An Thần ngẩng đầu, ánh mắt chống lại cô ta, anh nhìn thấy tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt cô ta, còn có một chút lo lắng, Lãnh An Thần dĩ nhiên hiểu cô gái này đang chờ mong cái gì, vì vậy môi mỏng khẽ động, trả lời, “Còn có thể xử lý thế nào, đương nhiên là ly hôn!”
Không cần ức chế, trong tròng mắt Tần Quỳnh thoáng qua vui mừng, nhưng ngay sau đó lại che giấu, làm ra nét mặt kinh ngạc, “Xa cách thật ư?”
“Dĩ nhiên, nếu cô ấy muốn xa cách, cớ sao anh không thành toàn? Hơn nữa, người anh muốn gần gũi chính là em” Lãnh An Thần vừa nói vừa đẩy thuốc trong tay, Tần Quỳnh nhận lấy, uống rất trôi chảy.
“Anh đi rửa tay, em nghỉ ngơi!” Nhìn cô ta uống thuốc, Lãnh An Thần đứng dậy đi phòng vệ sinh.
“Này, cô ta ra điều kiện gì à?” Tần Quỳnh hỏi.
Lãnh An Thần dừng bước, nhìn cô ta một cái, “Em rất quan tâm?”
Bị hỏi chột dạ, Tần Quỳnh rũ mí mắt xuống, “Em chỉ quan tâm anh!”
Anh cong khóe môi, nhàn nhạt trả lời, “Cô ấy đương nhiên là công phu sư tử ngoạm, tất cả động sản danh nghĩa anh thì có 2/3 bất động sản phải là của cô ấy, ngoài ra biệt thự anh ở hiện tại cũng cho cô ấy!”
“Hả? Nhiều như vậy!” Tần Quỳnh hoàn toàn không ngờ tới, phải biết rằng người ngoài đều không thể ước lượng được bất động sản của Lãnh An Thần.
Thế nhưng cho cô gái kia 2/3 bất động sản, cũng quá làm đau lòng người rồi, Tần Quỳnh chỉ cảm thấy giống như là cắt thịt mình.
“Nhiều không?” Nét mặt Lãnh An Thần cũng thật bình tĩnh.
“Dĩ nhiên nhiều, rõ ràng là cô ta vượt quá chuẩn mực trước, là cô ta muốn ly hôn, anh hoàn toàn có thể không cho cô ta nhiều như thế!” Tần Quỳnh đề cao âm thanh, hoàn toàn là giọng của nữ chủ nhân.
Lãnh An Thần nhíu mày nhìn cô ta, “Vậy sao? Nhưng cô ấy có chứng cớ nói anh phản bội cô ấy trước!”
Nháy mắt, Tần Quỳnh đổi sắc mặt, nhìn cô ta như vậy, Lãnh An Thần hừ lạnh ở đáy lòng, cũng đi tới thân mật vỗ vỗ mặt cô ta, “Không cần đau lòng về chút tiền này, Lãnh An Thần anh dù chỉ còn lại một thùng tiền, cuối cùng anh vẫn có thể kiếm trở về một núi tiền, hơn nữa, chung quy là anh không thể để cho cô ấy ẫm ĩ chuyện này, cũng kéo em vào!”
Anh nói chân thành khẩn thiết, khiến Tần Quỳnh trở nên cảm động, “An Thần, em chỉ đau lòng là anh vì kiếm số tiền này mà bỏ ra bao tâm huyết, còn cô ta thế nhưng không công mà cũng lấy được.”
“Cũng không phải là lấy không, dù sao cô ấy sinh hai đứa bé cho anh” Lời vừa nói ra này, mặt Tần Quỳnh không còn chút máu, nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần còn nói, “Đừng nghĩ nhiều, chờ thêm một đoạn thời gian, chuyện này sẽ bị một số người quên lãng, chúng ta liền kết hôn!”
Kết hôn?
Tần Quỳnh trợn to hai mắt, “An Thần, anh…anh nói gì?”
“Anh nói, qua một đoạn thời gian, không còn ai nhớ tới chuyện của anh và cô ấy, chúng ta sẽ kết hôn!” Anh lặp lại một lần nữa.
Tần Quỳnh đã kích động không biết làm như thế nào cho phải, trong mắt chứa đầy nước mắt, “An Thần, anh không ngờ mình cũng đợi đến ngày đó.”
“Chỉ cần em phối hợp trị liệu, ngày này sẽ không xa đâu” Lãnh An Thần quan sát mắt cô ta, con ngươi đen nhánh giống như biển sâu không thấy đáy, cũng là cuốn hút cô ta luân hãm, “Được rồi, ngủ một lát đi, anh đi rửa tay!”
Anh nói xong đi về phía phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, anh liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Đỗ Vấn: tra tin tức về Lãnh An Đằng, hơn nữa nên phái người bảo vệ tốt cho Đoan Mộc Mộc!
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tần Quỳnh lặng lẽ xuống giường, mở túi của Lãnh An Thần, chứng kiến bên trong có giấy ly hôn thì cô lộ ra mỉm cười hài lòng.
Buổi chiều, Lãnh An Thần chân trước mới vừa đi ra bệnh viện, Tần Quỳnh liền nhận được điện thoại, bên kia mở miệng chính là gầm nhẹ, “Chuyện gì xảy ra? Bất động sản của Lãnh An Thần lập tức ít đi nhiều vậy?”
Tần Quỳnh sững sờ vì bị rống, chốc lát mới phản ứng được, buổi sáng cô vui sướng đắm chìm trong việc Lãnh An Thần ly hôn, hoàn toàn bỏ quên chuyện này, phải biết bất động sản của Lãnh An Thần ít đi 2/3, vậy thì đồng nghĩa với việc cô ta cũng ít rất nhiều tiền, nhưng mà nghĩ đến Lãnh An Thần cam kết, cô ta lại cười nhạt, “Lý tiên sinh, anh gấp cái gì? Dù chỉ còn lại 1/3, nếu anh lấy được, lợi nhuận mấy đời đều dùng không hết.”
“Khốn kiếp!” Người đàn ông bên kia gầm nhẹ, “Tôi muốn toàn bộ tài sản của anh ta chứ không phải 1/3!”
“Vậy tôi cũng không có biện pháp” Hiện tại Tần Quỳnh mới phát hiện ra mình ngồi ngư ông đắc lợi.
“Gái điếm thúi!” Người đàn ông chửi nhỏ, “Tôi nói rồi là cô đừng lộn xộn, cô nhất định tạo ra xì căng đan gì đó, hiện tại thì tốt rồi, 2/3tiền của ông đây biến mất không cánh, tổn thất này tôi sẽ tính trên đầu cô.”
Tần Quỳnh căm tức vì bị mắng, “Khốn kiếp, nếu không phải là bà đây, ngay cả 1/3 anh cũng không lấy được, tôi cho anh biết, họ Lý kia, không nên ép tôi, ép tôi, 1/3 anh cũng không lấy được.”
Đúng, sau khi Tần Quỳnh nghe Lãnh An Thần nói muốn kết hôn cùng mình, cô cũng có chút động lòng, nếu bọn họ kết hôn, vậy tiền của anh chính là của mình, cô thế nào chịu người khác trở lại ham muốn?
“Mẹ kiếp…” Người đàn ông bên kia điên khùng, cách điện thoại liền nghe đến âm thanh ném vỡ đồ “choang”, “Dám đùa tôi? Hiện tại cảm thấy người đàn ông kia đối tốt với cô rồi, cô không cần tôi nữa phải không, muốn đá tôi đi, tôi cho cô biết không có dễ dàng như vậy đâu, nếu cô dám chơi trò bịp bợm, tôi sẽ làm cô khó coi!”
Đe dọa truyền đến, sau lưng Tần Quỳnh chợt lạnh, cô ta thiếu chút nữa quên mất mình còn nhược điểm trong tay người đó.
Tay cô ta cầm điện thoại di động nắm chặt, sắc mặt biến thành tái nhợt, đầu óc đang nhanh chóng vận chuyển, tìm kiếm biện pháp giải thích, đột nhiên, trong đầu lóe lên suy nghĩ, vì vậy nói, “Anh gấp cái gì? Không phải là 2/3 bất động sản sao? Anh muốn còn không dễ dàng? Hãy nghe tôi nói…”
Tần Quỳnh từ từ nói kế hoạch của mình, nụ cười trên mặt cũng lớn dần, đây chính là một hòn đá hạ ba con chim, một là có thể diệt trừ cô gái kia, hai là có thể để cho người đàn ông này không kêu gào với mình, ba là họ Lý có 2/3 bất động sản này rồi thì anh cũng sẽ không chú ý đến bất động sản Lãnh An Thần còn dư lại, cô ta không có một chút tổn thất!
Người đàn ông mặc dù cũng có nghi ngờ đối với kế hoạch này, nhưng suy nghĩ một chút trước mắt đây cũng là biện pháp duy nhất, huống chi anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Đoan Mộc Mộc, lấy được người của cô rồi chờ đến tiền của cô, cái này xác thực rất có ích với anh ta.
Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần ly hôn sóng gió bị lan truyền xôn xao, trong lúc nhất thời dư luận đều có, mà Quan Tiểu Ưu là bạn bè tốt của Đoan Mộc Mộc không thể ngồi yên.
“Cho tôi vào đi!” Cô đi tìm Đoan Mộc Mộc, nhưng không ngờ bị ngăn lại ở tại cửa ra vào.
“Thật xin lỗi tiểu thư, hiện tại ai cũng không thể đi vào tòa nhà” Lãnh An Thần điều vệ sỹ tới phụ trách bảo vệ Đoan Mộc Mộc nên ngăn cô lại.
Quan Tiểu Ưu dậm chân, những ngày qua di động của Đoan Mộc Mộc cũng đóng, cô căn bản không liên lạc được với cô ấy, cô hỏi thăm khắp nơi mới biết sau khi Đoan Mộc Mộc ly hôn vẫn ở căn biệt thự này, thật không nghĩ đến hiện tại cô tới cửa, lại bị ngăn trở.
“Tôi là bạn của Đoan Mộc Mộc, các anh cho tôi vào đi!”
“Nếu cô ấy biết ngay cả tôi mà các anh cũng dám cản, bảo đảm tất cả các anh cút…”
…
Nhưng bất luận Quan Tiểu Ưu nói thế nào, người giữ cửa không nhúc nhích tựa như tượng đá, lúc sắp cảm thấy tuyệt vọng, chợt nghe được âm thanh động cơ xe hơi sau lưng, quay đầu nhìn, xe ngừng lại, một người đàn ông từ bên trong đi ra.
Toàn thân quần áo đen, tóc ngắn, mặt tuấn tú mang lạnh lùng trước sau như một, có lẽ là nguyên nhân gần mực thì đen, người đàn ông này lại có rất nhiều lạnh lùng như Lãnh An Thần.
Là Đỗ Vấn!
Quan Tiểu Ưu nhận ra anh ta, hơn nữa không chỉ biết, còn vô cùng nhớ rõ anh ta, cô sải bước đi tới.
Kỳ thực Đỗ Vấn còn chưa xuống xe, anh liền thấy Quan Tiểu Ưu vừa dậm chân vừa đạp cửa, bây giờ nhìn cô gái trước mặt tức giận đằng đằng, tròng mắt anh hơi thu lại, nhìn về phía vệ sỹ cách đó không xa hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Báo cáo trợ lý Đỗ, vị tiểu thư này muốn đi vào, chúng ta không cho, cô ấy liền quấy rối!” Hai vệ sỹ giải thích.
“Tôi không có quấy rối, tôi muốn gặp bạn tôi!” Quan Tiểu Ưu gầm nhẹ, cô chính là tức sùi bọt mép rồi, bây giờ nhìn Đỗ Vấn càng thêm tức giận, nghe giọng điệu này, thì ra hai tượng đá là do tên khốn kiếp này phái tới.
Đối với Đỗ Vấn, Quan Tiểu Ưu hận cắn răng, cô là người mang thù, lần trước bị anh cầm tay, chừng mấy ngày mới tiêu giảm, mỗi lần nhớ tới, cô liền hận không thể lột da dóc gân người này.
“Mau bảo chó giữ cửa của anh cút ngay!” Quan Tiểu Ưu nhìn chằm chằm Đỗ Vấn, ra lệnh.
Chân mày Đỗ Vấn chau chặt, “Vị tiểu thư này, mời nói chuyện hãy tôn trọng một chút.”
“Tôn trọng cái rắm, bọn họ ngăn không để cho bản tiểu thư vào, chính là chó giữ cửa, còn anh nữa… Anh và Lãnh An Thần đều là một con chó thúi, không phải anh ta đã ly hôn với Đoan Mộc Mộc ư? Làm gì còn bảo mấy người sang đây xem, các người đây là giam cấm, là phạm pháp!” Nước miếng của Quan Tiểu Ưu bay ngang, mà sắc mặt người đàn ông trước mắt càng ngày càng tối.
Quan Tiểu Ưu một hơi mắng xong, mới phát giác buồn bực tiêu tan chút, lúc này lại nghe Đỗ Vấn lạnh lùng nói ba chữ, “Vô giáo dục!”
Anh ta đang nói người nào? Cô sao?
Quan Tiểu Ưu lập tức như hổ già bị giẫm cái đuôi, cặp mắt trừng trừng, “Anh lặp lại lần nữa, tôi vô giáo dục, anh có sao? Anh nói cho tôi nghe giáo dục là gì?”
Vừa chất vấn, vừa thẳng tiến hướng Đỗ Vấn, ngực ưỡn lên thật cao, không ngừng đụng chạm Đỗ Vấn.
Đỗ Vấn bị cô gái sấn tới, nhìn vệ sỹ đứng thẳng, trên mặt mũi có chút không nén được giận, anh ta hít một hơi, “Vị tiểu thư này xin tự trọng!”
Vừa rồi mắng cô vô giáo dục, giờ lại bảo cô tự trọng? Tên khốn này cho rằng anh ta là ai?
“Tôi không tự trọng chỗ nào? Anh nói, anh nói đo…” Quan Tiểu Ưu càng thêm dùng sức dùng ngực đụng chạm người đàn ông trước mắt.
Thật ra thì làm sao cô sẽ đụng đau anh ta chứ? Ngực mềm nhũn này chỉ đụng Đỗ Vấn đỏ mặt nóng tâm, nhưng cô cố tình không tự biết, anh ta thế nhưng lại không chịu nổi.
“Dừng lại, nếu không dừng lại, đừng trách tôi không khách khí!” Đỗ Vấn lạnh giọng.
“Tôi còn muốn không khách khí đấy?” Quan Tiểu Ưu vừa nói vừa chuẩn bị va chạm nặng nề, có điều lần này Đỗ Vấn lại né tránh, kết quả thân thể cô liền thẳng tắp nhào đầu về phía trước, lát nữa là phải chổng đít, Đỗ Vấn đứng ở một bên cuối cùng không đành lòng, đưa cánh tay ra.
Tay anh ta ôm hông cô, kỳ thực đây chỉ là một động tác cứu trợ, vốn không có gì, nhưng không ngờ hôm nay Quan Tiểu Ưu mặc áo nhỏ nhất, kết quả chính là quần áo cô đã vén lên, bàn tay anh ta dán vào da thịt căng đầy của cô, không hề ngăn cách.
Lòng bàn tay ủi lên da thịt cô, chưa bao giờ có xúc cảm, đầu tiên là khiến Quan Tiểu Ưu cả kinh, nhưng tiếp cô liền thét chói tai ––
“A, lưu manh…”
Đỗ Vấn vốn là lúng túng cũng trong lúc đó cảm thấy khác thường, hơn nữa cô vừa kêu, bản năng nhẹ buông tay, kết quả lần này Quan Tiểu Ưu quăng mạnh xuống đất…
Nửa giờ sau.
Quan Tiểu Ưu nằm ở trên giường của Đoan Mộc Mộc, trong miệng vẫn còn không ngừng mắng, cô cơ hồ đem tổ tông mười tám đời nhà Đỗ Vấn đào ra mắng một lần.
“Được rồi, miệng cậu cũng chừa chút đức đi” Đoan Mộc Mộc bôi thuốc cho cô ấy, thật sự nghe không nổi nữa nên khuyên can.
“Ai bảo anh ta liên tiếp chọc tớ, tớ rủa anh ta đời này không lấy được vợ…” Quan Tiểu Ưu lại mắng.
Đoan Mộc Mộc quay đầu lại liếc nhìn Quan Tiểu Ưu, khóe môi giương lên hỏi, “Anh ta khá đẹp trai, cậu cảm thấy có thể không tìm được vợ ư?”
Trước mắt Quan Tiểu Ưu hiện lên gương mặt như tượng đá, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không cách nào phủ nhận dáng dấp người đàn ông kia thật đúng là rất đẹp mắt, vì vậy lại mắng, “Vậy cho dù anh ta có thể cưới được vợ, cũng làm cho anh ta gặp chướng ngại, để cho anh ta không thể sinh con, cho dù có đứa bé cũng không có mắt…”
Thật là độc, xem ra sau này ai muốn chọc Quan Tiểu Ưu, người nào gục thì tám đời phải nấm mốc.
Đoan Mộc Mộc lộ vẻ tức giận xoay người, vừa đúng lúc này cửa phòng ngủ bị gõ vang, cô mở ra, hẳn là Đỗ Vấn, sắc mặt anh ta có chút không tự nhiên, không biết có phải là nghe được Quan Tiểu Ưu chửi rủa hay không.
“Chuyện gì à?” Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy thật xin lỗi, dù sao Quan Tiểu Ưu là bạn mình.
“Điện thoại của thiếu gia!” Đỗ Vấn nói qua đưa di động tới.
“Không cần nhận, kẻ thay lòng đổi dạ còn có mặt mũi gọi điện thoại?” Quan Tiểu Ưu cũng đã nghe được, muốn ngăn cản, tuy nhiên nghênh đón ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Vấn.
Đoan Mộc Mộc xoay người đi phòng tắm, nghe điện thoại, “Có việc gì thế?”
“Không có chuyện thì không thể tìm em sao?” Bên kia âm thanh Lãnh An Thần dịu dàng như nước.
Bên này, Đoan Mộc Mộc trầm mặc, kể từ sau khi ly hôn, cô gần như không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày sống ở chỗ này, vì phòng ngừa Lãnh An Đằng gọi điện thoại quấy nhiễu, cô thậm chí đóng di động.
“Anh nhớ em lắm!” Lãnh An Thần lại mở miệng, bốn chữ giống như kiếm sắc đâm thẳng tim Đoan Mộc Mộc, cô tựa vào vách tường lạnh lẽo, hốc mắt chua chua.
Cô làm sao không nhớ anh, chỉ là vì an toàn, coi như cô nhớ anh nữa, cũng không thể gặp anh, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không thể.
Không nghe được đáp lại, Lãnh An Thần mơ hồ cảm thấy cái gì, lại hỏi, “Không vui, phải không?”
“Không có” Cô phủ nhận trái lương tâm.
“Bà xã, tuần này anh sẽ thu lưới, chúng ta có thể ở cùng một chỗ” Lãnh An Thần hiểu tâm tư của cô, hôm nay gọi điện thoại chính là muốn nói cho cô biết tin tức này, để cho cô chuẩn bị tâm tư.
“Ồ!” Phản ứng của cô vẫn rất bình thản, bình thản khiến anh hoảng hốt.
“Bà xã, em làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?” Lãnh An Thần hỏi tiếp.
“Không phải, gần đây thường thường hoảng hốt…” Cô không nói láo, đây là sự thực, cũng không biết có phải cô quá đa nghi hay không, cô cảm giác không thực, cảm giác chuyện sẽ không đơn giản như bọn họ dự đoán.
“Có phải nghỉ ngơi không tốt hay không? Hay ăn không ngon?” Giọng Lãnh An Thần lộ ra gấp gáp, “Anh nói cho em biết, nếu anh trở về phát hiện em gầy đi, nhất định sẽ để đám người làm nữ kia cút đi!”
“Lãnh An Thần…” Nghe anh nói bá đạo, cô kêu tên anh.
“Anh chỉ lo lắng cho em” Anh cảm thấy tâm tình của cô, nhỏ giọng vỗ về, “Nghe lời, ăn nhiều ngủ nhiều, đem mình nuôi thành mập mạp, chuẩn bị làm cô dâu của anh!”
Đoan Mộc Mộc vuốt mặt mình, gần đây cô thật gầy đi rất nhiều!
“Không phải anh muốn kết hôn với Tần Quỳnh ư, sao em lại làm cô dâu?”
Gần đây tất cả tivi truyền thông đều đưa tin quan trọng Lãnh An Thần sẽ tái hôn, hơn nữa còn đưa ảnh ngọt ngào của anh và Tần Quỳnh nhiều năm trước, mặc dù anh nói chỉ là hình thức, nhưng mỗi lần Đoan Mộc Mộc thấy, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Lãnh An Thần ở bên kia cười thần bí, “Đến lúc đó em sẽ biết!”
“An Thần…”
Cô còn muốn nói tiếp gì nữa, lại nghe anh còn nói, “Quan Tiểu Ưu à?”
“Ừm!” Đoan Mộc Mộc đáp lại, tất cả mọi chuyện cũng không thể gạt được anh, anh luôn nắm giữ chính xác tin tức của cô, nhưng đối với anh, cô mịt mờ như biển rộng, nhìn không thấy đáy cũng sờ không tới.
“Lâu rồi em chưa từng đi ra ngoài nhỉ? Để cô ấy ra ngoài đi dạo với em!” Lãnh An Thần biết những thứ này vì bảo vệ cô, cơ hồ giam giữ cô, thật sự rất uất ức cho cô.
“Em có thể sao?” Đoan Mộc Mộc lộ ra một tia hưng phấn, mấy ngày nay cô ở trong biệt thự sắp nổi mốc rồi.
“Ừ, nhưng phải có Quan Tiểu Ưu đi cùng, hơn nữa anh sẽ phái người âm thầm bảo vệ em, không có chuyện gì, yên tâm đi!” Lãnh An Thần dặn dò.
Cúp điện thoại, Đoan Mộc Mộc đi ra, Quan Tiểu Ưu dựa vào trên giường lớn vẫn còn đang lẩm bẩm lầm bầm, mới vừa rồi té, té đau đớn cô không nói, còn rách quần áo cô ấy, cô ấy đang kêu la với Đoan Mộc Mộc đấy.
“Dậy đi, tớ và cậu đi mua quần áo” Đoan Mộc Mộc vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô gái trên giường.
Nghe nói như thế, Quan Tiểu Ưu lập tức nhảy dựng lên, “Cậu nói thật?”
Đoan Mộc Mộc gật đầu, “Hôm nay tùy cậu chọn, tớ trả tiền!”
“Yeah!” Quan Tiểu Ưu hưng phấn, chỉ là hưng phấn đi qua lại cảm khái, “Bây giờ có tiền, quả nhiên không giống nhau… Hôm nay bản tiểu thư đã có thể điên cuồng mua sắm!”
Hiếm khi thấy cặp mắt Quan Tiểu Ưu sáng lên như thế, Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn, “Hôm nay cậu cứ điên khùng đi, nhưng có một con, điên khùng chết chớ có trách tớ!”
“Ha ha” Quan Tiểu Ưu cười vui vẻ, “Điên khùng chết tớ tự phụ trách.”
Từ trong nhà ra ngoài, Đoan Mộc Mộc cùng Quan Tiểu Ưu ngồi lên một chiếc xe, mà cách đó không xa thủy chung có chiếc xe đi theo, ngồi bên trong là Đỗ Vấn cùng vệ sỹ.
Nhìn thấy Quan Tiểu Ưu thỉnh thoảng nhìn về kính chiếu hậu, Đoan Mộc Mộc đụng cô ấy, trêu đùa, “Nhìn cái gì, không phải là thích Đỗ Vấn chứ?”
Quan Tiểu Ưu nghe nói như thế, tâm đột nhiên hoảng hốt, sau trừng mắt về phía Đoan Mộc Mộc, “Thích anh ta? Đàn ông toàn thế giới đều chết sạch, tớ cũng sẽ không thích anh ta.”
Nhìn cô phản ứng cắn răng nghiến lợi, Đoan Mộc Mộc nhớ tới lúc ban đầu mình và Lãnh An Thần quen biết, đúng là như nước với lửa, nhưng kết quả lại yêu sâu đậm, có lúc số mạng thật là khiến người ta không nói được gì, người mình cảm thấy sẽ hận chết, cuối cùng lại thành người thích nhất.
“Thật ra Đỗ Vấn là người tốt, có muốn tớ làm bà mai hay không?” Hiếm khi buông lỏng tâm tình, Đoan Mộc Mộc đùa với Quan Tiểu Ưu.
“Đoan Mộc Mộc” Nha đầu bên cạnh thét chói tai, “Cậu còn nói tớ sẽ nhảy xe!”
Nói qua chuẩn bị kéo cửa xe, thấy cô thật sống chết cùng Đỗ Vấn, Đoan Mộc Mộc nhún nhún vai, “Tại sao ư? Coi như cậu muốn, Đỗ Vấn chưa chắc sẽ đồng ý!”
Quan Tiểu Ưu đưa đôi tay ra, bấm hướng Đoan Mộc Mộc…
Hai người ở trong xe đánh thành một đoàn, ngay cả tài xế lái xe cũng cảm thấy tâm tình cực tốt.
Đến cửa hàng, Quan Tiểu Ưu thật giống như là điên khùng lướt qua, đóng vai phụ nói, “Hóa ra không cần lo lắng ví tiền quắt đi khi mua đồ, cảm giác thoải mái thế này!”
Đoan Mộc Mộc cũng vui vẻ, giơ đồ trong tay nói: “Hiện tại chị đây giàu chỉ còn lại tiền, cho nên cứ việc xài!”
Quan Tiểu Ưu cũng không biết mua bao nhiêu, cuối cùng cũng cảm thấy kiệt sức, sau đó nói, “Cậu cũng mua đi!”
Đoan Mộc Mộc cự tuyệt, Quan Tiểu Ưu đã cho nhân viên phục vụ ánh mắt, bên kia cầm đến một chiếc váy dài màu xanh nhạt, “Tiểu thư, da cô trắng, mặc y phục này nhất định rất đẹp mắt, hơn nữa cửa hàng chúng tôi mới trưng bày cái này, cô hãy thử xem!”
“Đúng vậy đó, cậu hãy thử xem, y phục chính là tâm tình” Quan Tiểu Ưu ở một bên thúc giục.
Thật sự là thịnh tình khó chối, Đoan Mộc Mộc đành phải cầm y phục đi vào phòng thử quần áo, mà Quan Tiểu Ưu nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi một cái, đang cầm cà phê thưởng thức.
“Sao thử y phục lại lâu như vậy?” Hơn nửa ngày sau, còn chưa thấy Đoan Mộc Mộc ra ngoài, Quan Tiểu Ưu bĩu môi.
“Tôi đi xem xem!” Nhân viên phục vụ cũng cảm thấy thời gian có chút dài, nhưng chốc lát, Quan Tiểu Ưu liền nghe nhân viên phục vụ thét chói tai ––
“Sao hả?” Quan Tiểu Ưu nhảy dựng lên từ trên ghế salon, sau đó chạy thẳng tới phòng thử quần áo, nhưng chứng kiến tới tình hình bên trong thì cũng lập tức bối rối.