Chương 112: Được cầu hôn
Bên trong xe xa hoa, phong cảnh thành phố nhanh chóng quay ngược lại, Đoan Mộc Mộc nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tất cả buồn cười, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Cô cười rất lớn tiếng, bộ dạng hơi không khống chế, thậm chí âm thanh cũng thay đổi, mà Tô Hoa Nam lái xe chỉ nhìn cô một cái, sau đó đem tốc độ xe lần nữa đề cao đến nhanh nhất, anh ta biết bây giờ cô không dễ chịu, mặc dù di chúc đem cô liệt vào người được lợi ích lớn nhất, nhưng cũng đẩy cô đến nông nỗi tiến lùi đều khó.
Cô biết thân thế của mình, nếu như muốn báo thù vì người thân đã chết, sẽ phải tiếp tục sống ở nhà họ Lãnh, thậm chí phải sinh con cho nhà họ Lãnh, như vậy cô mới có thể trở thành cổ đông lớn nhất của nhà họ Lãnh, nhưng một khi cô có cốt nhục của nhà họ Lãnh, như vậy đứa bé kia cũng chính là người Nhà họ Lãnh, cho dù cô hận chết nhà họ Lãnh, cuối cùng cũng sẽ nể mặt đứa bé.
Dĩ nhiên cũng có một khả năng khác, đó chính là cô có thể buông tha báo thù, trực tiếp rời khỏi nhà họ Lãnh, nhưng chỉ bằng người đàn ông nhà họ Lãnh từng kẻ một muốn có được cổ phần, cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên đi cùng ở, lúc di chúc công bố, một nháy mắt, cô đều không có quyền quyết định.
Cười, cười, có lệ từ hốc mắt chảy ra, một giọt một giọt rớt vào mu bàn tay cô đặt ở trên đầu gối…
“Tại sao phải như vậy? Tại sao?” Đoan Mộc Mộc lẩm bẩm hỏi, giống như hỏi mình, càng giống như hỏi ông trời.
Xe ngừng lại, Đoan Mộc Mộc không biết là ở nơi nào, chỉ biết là bên ngoài xanh thẳm mênh mông bát ngát, hiện tại hẳn là đã rời khỏi nội thành, hình như là đến ngoại ô.
Tay của cô bị cầm, sau đó là đầu của cô bị đặt ngay trên bả vai của anh ta, bàn tay Tô Hoa Nam vuốt sợi tóc mềm mại của cô, âm thanh trầm thấp vang lên, “Khóc đi, khóc lên cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
Nước mắt không tiếng động chảy xuống, nếu như tất cả khổ sở cũng có thể giống như nước mắt chảy hết rồi biến mất thì thật tốt quá, nhưng căn bản là không thể.
Hai người an tĩnh ngồi, một rơi lệ, một cùng với, điều này làm cho bọn họ nghĩ tới thời gian đi học, mỗi lần cô chịu uất ức, anh ta đều ở cùng với cô, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, chỉ để cho cô khóc, khóc đã rồi, cô cũng sẽ tốt hơn.
Chỉ là lần này đây? Cũng có thể khóc đã là tốt lên rồi sao?
Từ xế chiều đến hoàng hôn, ánh nắng chiều thiêu đốt phía chân trời, hình như là người nào ở trên trời thả cây đuốc, đỏ chói mắt, mảng lớn đám mây bị khảm lên màu vàng kim, tất cả xinh đẹp hư ảo.
Đoan Mộc Mộc hít một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi?”
Nghe được câu này, Tô Hoa Nam ngẩng đầu nhìn cô, liền nghe thấy Đoan Mộc Mộc còn nói, “Cám ơn bả vai của anh.”
Chân mày Tô Hoa Nam vặn thành viên, “Em còn cần nói hai chữ này với anh sao?”
Tất cả đều tương tự như lúc đi học, thậm chí để cho anh cho rằng bọn họ lại trở về quá khứ, nhưng hai chữ ‘cám ơn’ này đã khiến tất cả lại trở về thực tế.
Trước kia mỗi lần cô khóc mệt, còn có thể nằm trên bả vai anh ta ngủ, thậm chí sẽ chảy nước miếng lên bả vai anh ta, sau khi cô tỉnh lại, anh ta sẽ oán trách cánh tay rất tê dại, sẽ nói cô làm dơ y phục của anh ta, nhưng mỗi lần cô lại nói năng hùng hồn, nói đó chính là vinh hạnh của anh ta, cõi đời này cũng không phải là ai cũng có cơ hội để cho cô dựa vào bả vai.
Khi đó cô dã man không hiểu chuyện, cũng để cho anh ta vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay nghe được cô nói cám ơn, tim của anh ta tựa như miếng bọt biển đã thấm nước sẽ không ngừng trầm xuống.
“Cứ phải lạnh nhạt như vậy với anh sao?” Tô Hoa Nam cầm bả vai của cô, hình như không cam lòng, qua lâu như vậy, bọn họ cũng trở nên xa lạ.
Đoan Mộc Mộc cười khổ, “Thật ra thì chúng ta vốn không quen thuộc.”
Một câu nói nghẹn Tô Hoa Nam nói không ra lời, không quen sao? Nhưng mà bọn họ ôm qua, hôn qua, tại sao nói là không quen? Nhưng phải nói quen thuộc ư? Thế nhưng anh ta lại từ bỏ cô hai năm.
“Em vẫn còn trách anh, còn không chịu tha thứ cho anh, đúng không?” Trong mắt của Tô Hoa Nam hiện đầy đau đớn, đau đến mức mỗi một dây thần kinh đều hiên lên rất rõ ràng.
Đoan Mộc Mộc quay mặt đi không nhìn anh ta, “Giữa chúng ta hiện tại bàn lại tha thứ hay không đã không có ý nghĩa nữa rồi.”
“Không” Tô Hoa Nam lắc đầu, tâm tình có chút kích động, “Mộc Mộc, chúng ta có thể lại bắt đầu sống lần nữa, hiện tại em đã nắm giữ quyền chủ động, không ai có thể làm thế nào với em? Em ly hôn với Lãnh An Thần, chúng ta ở chung một chỗ…”
Quay đầu lại, Đoan Mộc Mộc nhìn anh ta, một đôi tròng mắt sáng còn giống như thủy tinh thượng hạng, nhưng bên trong cũng là châm chọc, “Anh có ý gì?”
Chỉ có mấy chữ, cũng khiến Tô Hoa Nam nhất thời sửng sốt, một lát sau, anh ta thật giống như mới phản ứng được, chỉ là vừa muốn há mồm giải thích, lại nghe được cô nói, “Anh cũng muốn 60% cổ phần này?”
Nói không muốn là giả, nhưng anh ta không muốn thông qua cô, nhưng mới vừa rồi anh nhất kích động thổ lộ, tựa như có lẽ đã để cho anh ta một trăm miệng cũng không nói rõ, “Mộc Mộc…”
“Hiện tại tôi rất đáng tiền ha, tôi làm sao lại quên mất…” Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Không ngờ có một ngày thân thể của tôi có thể đáng tiền như thế này đấy!”
“Mộc Mộc, anh không có ý đó” Bị cô hiểu lầm, Tô Hoa Nam có vẻ gấp gáp, “Anh không phải muốn cổ phần của em, anh chỉ muốn… Anh thật sự yêu em!”
Anh ta từ trong túi móc ra chiếc nhẫn, đây là anh ta đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là chưa có cơ hội đưa cho cô, từ lúc di chúc công bố đến bây giờ bọn họ đều ở cùng nhau, chiếc nhẫn này không thể nào làm giả, chiếc nhẫn có thể chứng minh anh ta không phải thấy giá trị con người cô mới chịu ở một chỗ cùng cô.
Kim cương dưới dư âm ánh mặt trời lặn càng lóe sáng, ánh sáng sáng chói như vậy, lập tức đau nhói ánh mắt của Đoan Mộc Mộc, cũng đau nhói lòng của cô, “Anh yêu tôi sao?”
“Dĩ nhiên!” Không chút do dự nào, lúc này Tô Hoa Nam trả lời, “Anh vẫn luôn yêu em, vẫn…”
Anh ta cầm lấy tay cô đặt trước ngực, có thể cảm thấy nhịp tim anh ta đập thình thịch, tựa hồ đang tỏ rõ anh ta yêu cô chân thành.
Không biết sao, Đoan Mộc Mộc vuốt tim đập của anh ta, cảm giác như có loại tội ác, vì vậy rút tay né tránh, lần nữa hỏi ngược lại, “Nếu như anh yêu tôi, liền buông tha cổ phần trong tay anh, sau đó rời đi.”
Nói ra những lời này ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng ngoài ý muốn, càng làm cho Tô Hoa Nam không ngờ tới, ánh mắt của anh ta phức tạp nhìn Đoan Mộc Mộc, “Mộc Mộc, em biết, anh…”
Anh ta chần chờ, Đoan Mộc Mộc lại cười, “Anh không buông tha được đúng không? Cho dù là chỉ có 10% cổ phần, anh cũng muốn lấy được.”
“Đây là thứ anh nên được” Tô Hoa Nam cố gắng biện giải cho mình.
“Người nên được rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không có” Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Thật ra thì lão thái thái phải làm tuyệt hơn một chút, ai cũng không cần cho, toàn bộ góp, hoặc là còn muốn chơi trò chơi dễ hơn, khiến tất cả mọi người tham dự trong đó.”
Tô Hoa Nam cũng không nói ra một chữ, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, “Lái xe đi!”
Trở lại nhà họ Lãnh, Đoan Mộc Mộc ngoài ý là tất cả mọi người ở đây, cũng như công bố di chúc, một cũng không có thiếu.
Đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ còn không thương lượng ra kết quả?
Buông mắt xuống. Đoan Mộc Mộc đang buồn bực, liền nhìn thấy Lãnh An Thần đi tới, “Mộc Mộc con ngồi, tiểu mụ rót ly nước cho con.”
“Đúng vậy đó Mộc Mộc, chúng ta là người một nhà, trước kia là chúng tôi không đúng, đối với con đã làm gì nói cái gì, con đều đừng để trong lòng, chớ chấp nhặt những chuyện đó có được không!” Ba mợ Đoan Mộc Mộc phụ họa.
“Mộc Mộc, mẹ hai vẫn đối với con không tệ, hơn nữa con xem nể mặt tiểu Đằng, ngàn vạn đừng đuổi chúng ta…”
Buổi sáng là kích tình phẫn uất lên tiếng phê phán, hiện tại lại đổi thành khóc lóc kể lể công, Đoan Mộc Mộc coi như là mở mang kiến thức sắc mặt người Hào Môn rồi, chỉ là nhắc tới cái gia đình còn có người đối với cô tốt, đó chính là Lãnh An Đằng.
Đoan Mộc Mộc kéo tay Lãnh An Đằng qua, “Yên tâm, cái này nhà này chỉ có một miếng cơm ăn, tôi cũng sẽ không để cho các người đói bụng.”
“Chị tốt nhất!” Lãnh An Đằng kích động muốn nhảy.
Một bên sắc mặt Lãnh An Thần trầm dọa người, “Các người cầu xin cô ấy làm gì? Cái nhà này là của tôi, cái phòng này cũng là phu nhân để lại cho tôi, tôi mới là chủ nhân của nơi này.”
Anh đột nhiên phát ra âm thanh hù sợ mọi người, tất cả mọi người nhìn về phía anh, sau đó chỉ thấy anh nhìn Đoan Mộc Mộc, từ sau khi cô và Tô Hoa Nam trở về, anh đều nhìn như vậy, “Bao gồm người phụ nữ các người cầu khẩn cũng là của tôi.”
Bá đạo như vậy, khiến mọi người kinh ngạc, xuống một giây, Đoan Mộc Mộc lại bị anh ôm lấy.
Cô bị anh đè ở trên giường lớn sang trọng, khoảng cách hai người mặt đối mặt cách xa nhau chưa đển hai milimet, “Đoan Mộc Mộc, em rất hả hê phải không? Bây giờ bị người khác xin, rất có cảm giác thành tựu, có đúng không?”
Không biết có phải cách quá gần hay không, bộ dáng của anh có chút dữ tợn đáng sợ, Đoan Mộc Mộc cũng không hãi sợ, tay đẩy ngực của anh, “Chẳng lẽ tôi không nên như vầy phải không? Phải biết so với việc bị người giẫm ở lòng bàn chân, tôi còn thích bị người tâng bốc.”
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần thu lại, “Phụ nữ thế tục.”
“Ha ha…” Đoan Mộc Mộc giống như là nghe được chuyện cười, “Thế tục? Chẳng lẽ các người cũng không thế tục sao? Nếu như không thế tục vậy trước châm biếm tôi bây giờ lại ca tụng là thế nào? Lãnh An Thần, tôi cảm thấy người được thế tục nhất cũng là người Nhà họ Lãnh các người.”
“Nhà họ Lãnh chúng tôi?” Lãnh An Thần nắm cằm của cô, “Đừng quên bây giờ em cũng là người của nhà họ Lãnh!”
“Tôi không phải!”
“Làm sao em không phải, biết không? Đặt ở cổ đại em nên gọi Lãnh Đoan Thị… Ở lúc em gả cho anh, em chính là người nhà họ Lãnh” Anh ghét cô phủi sạch quan hệ với mình, nhất là bây giờ đối mặt với Tô Hoa Nam mơ ước, anh cơ hồ muốn điên rồi.
“Nếu như vậy, ly hôn tốt lắm, ly hôn tôi liền không phải…” Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, liền bị anh dùng miệng chặn lại, anh ghét nghe hai chữ ly hôn này.
Đừng nói tình huống bây giờ không cho phép bọn họ ly hôn, cho dù cho phép, anh – Lãnh An Thần cũng không đồng ý, thời điểm kết hôn anh hận thấu cô, thế nhưng mấy ngày này, hận lúc đầu đã sớm thay đổi…
Xảy ra tai nạn xe cộ, một nháy mắt kia, anh tình nguyện xả thân cứu cô, để cho anh hoàn toàn hiểu cái cô gái này đã sớm trú vào trong lòng của anh, vùi sâu vào tâm can của anh, có thể để cho anh sống chết.
Anh động lòng với cô, nhưng cô lại muốn vứt bỏ anh.
“Buông ra…” Mặc dù chỉ là môi kề môi, Đoan Mộc Mộc vẫn bị anh áp không thở được.
Môi của anh vẫn dán vào cô, cũng chừa lại khe hở nói chuyện, “Có phải thương lượng với Tô Hoa Nam xong?”
Nghĩ đến cô và người người đàn ông kia sống chung một chỗ lâu như vậy, Lãnh An Thần liền không cách nào bình tĩnh được, không ai biết, anh đang chờ cô trở lại khoảng thời gian đó có bao nhiêu khổ sở.
“Đúng vậy” Đoan Mộc Mộc hào phóng thừa nhận, “Anh biết không? Hôm nay Tô Hoa Nam cầu hôn tôi rồi!”
Tròng mắt Lãnh An Thần chợt tối, tâm giống như bị hung hăng đập ra một cái hố, “Em…em nói gì? Lặp lại lần nữa!”