Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
Nửa tháng sau.
Lãnh An Thần uống say chuếnh choáng, lần đầu tiên đẩy cửa phòng ngủ ra, nhất thời, một hơi thở lạnh lẽo không người đập vào mặt, tâm anh nghẹn như lấp đầy bông vải.
Nếu như không phải là uống rượu say, anh sẽ không có dũng khí bước vào nơi này, anh sợ hơi thở của cô sẽ làm anh khắc chế không được muốn đi tìm cô.
Nửa tháng qua, anh bận rộn đi công tác cùng uống rượu, chỉ vì không thèm nghĩ đến cô nữa, nhưng tối nay anh đã mất khống chế.
Chẳng qua là sau khi đẩy cửa phòng ra, anh liền hối hận, phòng ốc trống rỗng, giường lớn trống không, ngay tiếp theo tim của anh cũng trống không theo.
Anh dùng đôi tròng mắt đen nhìn tấm giường lớn, giống như còn có thể thấy bộ dáng ngày xưa cô nằm ở phía trên, chỉ là hôm nay anh nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, trong phòng này đã không còn cô, trên giường lớn cũng không có cô, có cũng chỉ là lạnh lẽo để cho anh không thể chịu nổi.
Lãnh An Thần vốn bởi vì say mà thân thể không ổn, tựa trên ván cửa, trước mắt hiện lên bộ dáng cô rời đi, thật ra thì anh biết cô ở nơi nào nhưng anh vẫn không có dũng khí đi tìm cô.
Đứng đây một lúc, Lãnh An Thần chậm rãi đi về phía giường lớn, bằng phẳng như vậy, hình như chưa bao giờ có người ở qua, anh nằm lên, bàn tay vươn ra đáng tiếc sờ được cũng không phải cô, chỉ có một gối đầu, nhưng dù là như thế, Lãnh An Thần vẫn đem gối đầu ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, giống như là cô gái đã từng ôm.
Trong phòng vắng vẻ quá mức an tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh trái tim của anh đập, anh ghét loại tĩnh mật này, nhưng lại không xua đuổi được, chỉ có thể mặc cho tĩnh lặng cắn nuốt tim anh, để cho anh đau đến thương tích đầy mình.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ hắt vào góc cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, lòng người cũng lạnh.
Đoan Mộc Mộc núp ở trong chăn cũng không thế nào ngủ được, hình như là lạnh, bởi vì cô có đắp cái chăn dầy nữa thì cái lạnh này cũng không thể tản đi, trước kia cô không có sợ lạnh như vậy, nhưng năm nay cũng thật kỳ quái.
Cô lại cuộn tròn, thân thể cuộn thành hình con tôm, hình như làm như vậy cô sẽ ấm một chút, cô rời khỏi Lãnh An Thần đã được nửa tháng, thật bất ngờ là anh hoàn toàn không có một lần tới quấy rầy mình, cảm thấy an tâm đồng thời trái tim vẫn có mất mác không nói được.
Anh cuối cùng bạc tình, xoay người liền quên cô, nhưng cô không biết mình đã dùng bao lâu mới có thể quên nhớ anh.
Rời xa Lãnh An Thần, cô cũng rời xa Lãnh thị, bây giờ cô ở nhờ trên ghế sa lon trong phòng khách của Quan Tiểu Ưu, Quan Tiểu Ưu làm việc, vì kiếm sống lại mở cửa hàng đồ dùng để sinh kế, dù sao Đoan Mộc Mộc cũng nhàn rỗi vô sự nên tới đó giúp một tay.
Ban ngày cũng may, cô bận rộn cơ hồ không có thời gian nghĩ ngợi lung tung, nhưng trời vừa tối, cô mới phát giác đêm dài hẳn là khó qua như thế, giống như tối nay, nghe tiếng mưa rơi, cũng là bởi vì cô nghiền hư ván giường nên vẫn không cách nào ngủ, cuối cùng cô căm tức ngồi dậy.
Nói thầm một tiếng, tay của cô đụng phải điện thoại di động, lấy tới, cô chuẩn bị chơi trò chơi, có lẽ một hồi là có thể ngủ thiếp đi, nhưng chẳng biết tại sao, ngón tay lại vô tình đụng phải bức ảnh, nhất thời hình của anh liền lộ ra ngoài.
Ngón tay bấm điện thoại di động giống như là cứng lại, cũng bất động khóa trở về, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm người kia, đột nhiên, giống như là đang sống động, nở nụ cười hướng về phía cô…
Cười như vậy, mặt mày như vậy, cũng như dao cắt vào thần kinh cô, khiến cô đau, nhưng càng đau lại càng muốn nhìn, ngón tay không nhịn được vuốt ve mặt của anh, cuối cùng bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.
Lãnh An Thần, anh muốn em làm như thế nào mới có thể quên anh đây? Muốn như thế nào mới có thể không nghĩ đến anh?
Lãnh An Thần, em thật hối hận ban đầu trêu chọc tới anh, nếu như cho em thêm một cơ hội, em nhất định lựa chọn không gặp anh.
Cô nói thầm ở trong lòng, nhưng mỗi lần nhiều nhất đọc một câu, vướng mắc trong lòng cô lớn một phần, cuối cùng nghẹn làm cô không kịp thở.
Cô một thanh làm rơi điện thoại di động, cô không nên nhìn, còn nhìn như vậy, cô sẽ điên mất.
Đoan Mộc Mộc bò dậy từ trên giường, không để ý lạnh, cô đứng ở phía trước cửa sổ, chỉ hy vọng cái lạnh có thể xua đuổi khó chịu trong lòng cô.
Đèn đóm trong thành phố bị nước mưa tẩy rửa càng thêm sáng trong, mây tía lóe lên ở trong mưa bụi, giống như bàn tay kỳ diệu của vị sư phụ nào đó vẽ bức họa, thế nhưng cảnh đẹp rơi vào trong mắt Đoan Mộc Mộc lại làm cô cô đơn hơn.
Cô lắc đầu, hết sức muốn phủ nhận loại cảm giác này, nhưng cô không biết, càng muốn phủ nhận, loại cảm giác đó càng mãnh liệt, cuối cùng khó chịu giống như bàn tay bóp chặt hô hấp của cô, khiến cô cơ hồ không thở nổi, vì vậy đưa tay mở cửa sổ ra, mưa lạnh lẽo thấm ướt xông vào mũi, cô vừa định hít sâu, một chiếc xe màu đen dừng ở phố đối diện nhảy vào tầm mắt.
Trái tim cô thoáng chốc mất quy luật, thình thịch nhảy loạn.
Là anh sao? Sẽ là anh sao?
Tay đặt trên bệ cửa sổ run rẩy không thôi, tim nhảy gần như khiến trái tim cô khó có thể áp chế, kích động, lo sợ không yên, trong khoảng thời gian ngắn để cho cô có chút không biết.
Là ảo giác, nhất định là vậy.
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, một lát sau chậm rãi mở ra, lần nữa nhìn hướng phố đối diện, chiếc xe kia vẫn còn, mặc dù không thấy rõ biển số xe, không thấy được người ở bên trong, nhưng cô có loại cảm giác, đó chính là anh, hơn nữa anh nhất định ở trong xe.
Giờ phút này, người trong xe cũng nhìn chăm chú vào cô đứng bên cửa sổ, không nhúc nhích, giống như nhìn thẳng vào mắt như vậy để cho anh thấy mắt cô.
Mới vừa rồi khi bọn họ đã từng trên giường lớn nằm, nhưng loại tư vị như hàng vạn con côn trùng gặm cắn khiến anh không chịu nổi, cuối cùng anh lái xe tới nơi này, chẳng qua là khi nhìn cô như vậy, cũng không dám đến gần cô, mùi vị khó chịu đó mới gọi là bóp tim gãi phổi anh.
Lãnh An Thần không biết rút bao nhiêu thuốc, không biết dùng bao nhiêu định lực mới có thể làm cho mình nhẫn nhịn không vọt vào phòng cô, không có phá cửa mà vào, sau đó đem cô xách ra ngoài mang đi.
Hai người cứ như vậy cách không khí không tiếng động nhìn nhau, cũng không biết đứng bao lâu, cho đến khi Đoan Mộc Mộc bị lạnh hắt hơi một cái, người trên xe hình như cũng nhìn thấy, tay của anh lập tức nâng cửa xe lên, suýt nữa sẽ xuống xe, nhưng cuối cùng nhịn được.
Có phải là anh cả đêm không đi, cô sẽ đứng cả đêm hay không?
Anh không biết, nhưng anh sợ cô bị lạnh, anh không nghĩ cô còn ngu ngốc đứng đó, Lãnh An Thần đem một điếu thuốc cuối cùng đặt trong tay hút hết, sau đó đem tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ, cuối cùng lại nhìn người đứng ở phía trước cửa sổ một cái, sau đó lái xe rời đi.
Đoan Mộc Mộc vẫn nhìn xe kia đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cô mới chậm rãi đóng cửa sổ, nhưng cô thật đúng là bị đông cứng bị cảm, hơn nữa còn phát sốt.
Trước đó, cô không phải không ngủ được sao? Như vậy bị bệnh cũng tốt, cô lại ngủ một ngày một đêm, đầu óc hôn mê lợi hại không nói, cổ họng khô càng giống như là lửa đốt…
“Nước…” Cô thì thầm, nhưng thật lâu cũng không có đáp lại, lúc này cô mới nhớ lại mình ở một mình, một người cô đơn, tại sao có thể có người rót nước cho cô, tại sao có thể có người quan tâm cô?
Nhưng thật sự rất khó chịu, thật là muốn uống một chén nước, Đoan Mộc Mộc cố gắng mở mắt, mới phát hiện quanh mình tối đen như mực, cô đứng dậy muốn đi mở đèn, nhưng xương cốt toàn thân như bị dãn ra, đau cứ như tổ hợp không tới.
Cô nhấn công tắc đèn qua lại nhiều lần, nhưng quanh mình vẫn là một vùng tăm tối, cô dựa vào vách tường cười khổ sở, người xui xẻo uống nước lạnh cũng sẽ tê răng, lời nói này một chút cũng không giả, ổ nhỏ này của cô đèn hình như hư.
Đoan Mộc Mộc muốn đi cầm điện thoại chiếu sáng, nhưng điện thoại di động một ngày một đêm không có sạc điện, cũng đã sớm tắt máy, nhìn một mảnh tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, Đoan Mộc Mộc chỉ đành phải lục lọi phòng bếp rót nước, không biết có phải cô quá nóng hay không, bình nước mới vừa nhấc lên, chỉ một cái đã trơn rơi, “choang” rơi trên mặt đất.
Một dòng nhiệt tưới lên trên bàn chân không nói, hình như còn làm da bị rách, cô xem không rõ tình huống, bản năng muốn né tránh, nhưng lại lảo đảo đụng phải cái gì, lách ca lách cách leng keng.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng phá cửa ầm ầm, làm người đàn ông lo lắng kêu gọi…
Cô ngơ ngác, không thể tin vào tai của mình, nhất định là nóng đầu chứ?
Anh làm sao sẽ tới?
Anh không phải tình nguyện dừng xe ở phố đối diện cũng không chịu thấy cô sao?
Tay Đoan Mộc Mộc đỡ cái gì, mới để cho mình không có ngã xuống, giờ khắc này, cô không biết nên làm sao đây?
Rõ ràng rất muốn thấy anh, nhưng nghe được âm thanh của anh, cô lại sợ, thậm chí chỉ muốn dùng thuật ẩn trốn giấu mình.
“Mở cửa, Đoan Mộc Mộc, em mở cửa cho anh!” Lãnh An Thần như sư tử rống, sức lực gõ cửa như vậy, cô thật lo lắng cánh cửa sẽ bị anh đập nát.
Cô vẫn đứng ở nơi đó, bị hóa đá giống như tượng, ngay cả trên chân không biết là nóng đến hay là vết cắt đau ăn mòn lấy cô, cô hình như không cảm giác được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, âm thanh ngoài cửa chợt biến mất, Đoan Mộc Mộc vừa định thở nhẹ một hơi, cho là anh đã rời đi, cũng lại nghe được âm thanh cửa phòng cạy mở…
Tại sao anh có thể cạy cửa phòng ra? Huống chi cái phòng này không phải là của cô.
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy vô cùng căm tức, cô cố gắng chống thân thể của mình dời về phía cửa, “Lãnh An Thần, anh dừng tay!”
Cô gầm nhẹ một tiếng, quả nhiên khiến âm thanh cạy cửa biến mất, chốc lát, âm thanh giận dữ của anh ngăn cách bằng cánh cửa truyền đến, “Anh còn tưởng rằng em chết ở bên trong?”
Chết? Anh lại mong chờ cô chết, đúng là một người đàn ông ác độc.
Đoan Mộc Mộc lạnh lùng cười một tiếng, “Em còn chưa sinh con cho anh, sao em có thể chết?”
Người đàn ông ngoài cửa siết chặt quả đấm, nếu như có thể, anh thật muốn một quyền đập bể cửa này.
Ngày hôm trước anh đi về, thật ra thì chỉ là dạo quanh thành phố một vòng cuối cùng lại tới, chỉ là cô đã không có ở phía trước cửa sổ, tối ngày hôm qua anh cũng tới, nhưng phòng ốc của cô cũng không có đèn sáng, anh cho là cô ra cửa, ai ngờ hôm nay lại như thế?
Anh mới không yên lòng tới gõ cửa, kết quả cô cũng không thèm để ý mình, Lãnh An Thần thật là vừa nóng vừa giận, nhưng giờ phút này nghe trong âm thanh cô khô khốc cùng vẩn đục, anh chỉ phải đè xuống tức giận, “Mở cửa!”
“Em sẽ không mở” Đoan Mộc Mộc dựa cạnh cửa đáp anh, “Hôm nay thân thể em không thoải mái, không thể để cho anh gieo giống, cho nên anh tìm thời gian khác đi!” Đêm đó lời của anh nói, cô vẫn luôn nhớ, khi anh nói ra hai chữ gieo giống thì cảm giác của cô chính là một máy móc sinh con.
Đáng chết!
Lãnh An Thần khẽ nguyền rủa, cô lại nghĩ anh xấu xa như vậy, cho rằng anh chỉ là cầm thú ở trên giường vận động thôi sao?
“Nếu như mà tối nay anh nhất định?” Âm thanh lạnh lùng ngăn cách bằng cánh cửa truyền tới trong tai cô.
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, thân thể vô lực ngã xuống, “Vậy thì xem anh có bản lãnh đi vào hay không rồi hãy nói!”
Thân thể của cô dời về phía cánh cửa, dùng sức chống đỡ.
“Đừng cho là anh không dám!” Lãnh An Thần nói xong, Đoan Mộc Mộc liền nghe thấy sau lưng cạch cạch mấy tiếng, một cỗ trọng lực, cửa sau lưng cô kể cả thân thể cô cũng cùng nhau bị đẩy ra.