Chương 156: Anh đã từng tự sát
Đoan Mộc Mộc bị cô nhìn làm cho không được tự nhiên, giơ tay lên vuốt trên mặt, “Y Nhiên, sao cô nhìn tôi như vậy?”
Nghe được câu hỏi, Lam Y Nhiên mới phản ứng được, trên mặt thoáng qua lúng túng, “Không có… Chỉ cảm thấy bây giờ cô rất được Lãnh thiếu cưng chiều.”
Nói xong, Lam Y Nhiên nhìn về phía cô gái trước mặt, chỉ thấy ánh mắt cô ta cũng rơi vào trên mặt Đoan Mộc Mộc, đáy mắt xinh đẹp lóe ra phức tạp không nói ra được.
“Tần tiểu thư muốn đưa đồ mới sao? Hôm nay vừa lúc style mới tới…” Lam Y Nhiên kêu cô gái trước mắt, Đoan Mộc Mộc chủ động lui ra, trong lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Lãnh An Thần gọi điện thoại tới ––
“Bà xã, em ở đâu?” Giọng nói của anh vốn dễ nghe, theo năm tháng lắng đọng, càng phát mười phần từ tính.
Khóe môi Đoan Mộc Mộc khẽ giơ lên, đứng ở cửa sổ thủy tinh, cả người giống như che kín tầng ánh sáng hạnh phúc, chỉ nhìn cũng làm người ta cảm thấy hâm mộ, “Em đang ở cửa hàng của Lam Y Nhiên, làm sao vậy?”
Người đầu kia trầm mặc một chút, biết nửa năm qua cô rất thân thiết với Lam Y Nhiên, mặc dù thật vui mừng khi các cô có thể chung đụng như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần đều làm cho đáy lòng anh có loại cảm giác lo lắng, “Không có việc gì, em vừa mới hết bận, muốn cùng em đi đón bảo bối.”
“Vậy anh tới đây, em chờ anh!” Hiếm khi ông xã tổng tài có thời gian, Đoan Mộc Mộc đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Điện thoại cắt đứt, Đoan Mộc Mộc quay đầu lại chống lại một đôi mắt, một nháy mắt kia, không biết có phải ảo giác hay không, cô càng nhìn đáy mắt cô gái xinh đẹp giống như là nổi vụn băng, bén nhọn làm tâm người băng giá.
Trong lòng cô run lên, đang suy nghĩ tại sao có thể có cảm giác như thế, liền nhìn thấy Lam Y Nhiên đi tới, “Thế nào, chồng cô muốn tới đón cô rồi hả?”
Đoan Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, mỉm cười, “Đúng vậy, một lát nữa cô đừng ghen!”
Cô không có chú ý tới mình vừa dứt lời, khóe mắt Lam Y Nhiên không khỏi liếc cô gái bên kia, khóe môi mất tự nhiên kéo kéo, hài hước trả lời, “Cũng không chừng.”
Hai người ở chỗ này nói chuyện, cô gái đứng một bên có chút cương, Đoan Mộc Mộc cho là Lam Y Nhiên thân mật đối với mình lạnh nhạt khách, vội vàng đẩy cô, “Đi làm việc đi, tôi ở bên này chờ anh ấy!”
Lam Y Nhiên gật đầu, mang theo cô gái đi thử y phục, mười phút sau, xe Lãnh An Thần dừng ở cửa tiệm của Lam Y Nhiên, nhưng vì giảm bớt lúng túng không đáng, cũng ít cho Đoan Mộc Mộc cơ hội nhạo báng, anh cũng không có xuống xe, mà nhấn còi.
Một tiếng này kinh động cô gái trong điếm, họ đồng thời nhìn sang, mà Đoan Mộc Mộc càng thêm kích động đứng lên, vừa đi vừa nói với Lam Y Nhiên sau lưng, “Chồng tôi tới đón tôi, tôi đi đây, đem y phục tôi chọn trúng gói kỹ, đưa tới nhà tôi là được…”
“Biết…” Lam Y Nhiên còn chưa đáp xong, bóng dáng của Đoan Mộc Mộc liền ra đến cửa tiệm, không thể chờ đợi.
Mặc dù Lãnh An Thần không có xuống xe, nhưng cửa sổ xe đã sớm hạ, thấy cô gái nhỏ chạy hướng mình, trên mặt anh lộ ra ánh sáng mềm mại, cô vừa lên xe, liền bị anh ôm, không chút cố kỵ gặp mặt trao nụ hôn nóng bỏng.
“Đừng…” Đoan Mộc Mộc bị anh ngọt ngào hôn, cũng không quên đây là đường cái.
Lãnh An Thần buông cô ra, ngón tay vuốt da thịt trắng nõn của cô, “Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng hợp pháp.”
Đoan Mộc Mộc giận, thẹn thùng trừng mắt liếc anh một cái, bản năng nhìn hướng cửa hàng của Lam Y Nhiên, thủy tinh phản quang, cô không nhìn thấy hình ảnh bên trong, hoàn toàn không biết bên trong có một đôi mắt tựa như độc, viết đầy ghen tỵ và không cam lòng.
“Bây giờ bọn họ rất hạnh phúc” Lam Y Nhiên khẽ rũ con mắt xuống, trong lời nói mang theo cay đắng không dễ bị phát giác.
“Vậy sao?” Tần Quỳnh cười nhạt, ngón tay vuốt y phục cao quý sau lưng.
Hai chữ xem ra lơ đãng, tuy nhiên nó lộ ra khổ sở, Lam Y Nhiên cảm động lây, lập tức cảm nhận được, thử mở miệng, “Tần tiểu thư, lần này trở lại sẽ không phất cờ trở lại chứ?”
Ngón tay Tần Quỳnh như ngọc rơi vào một cái váy dài màu xanh dương, cười, con ngươi nhìn về phía Lam Y Nhiên, “Không thể được sao?”
Lam Y Nhiên nghe tâm run lên, đôi môi động mấy động, cuối cùng chỉ nói một câu, “Lúc này cần gì, dù sao đều đã qua rồi, hiện tại anh ấy…”
“Nếu như trôi qua, cũng sẽ không là cô, cô không cảm thấy cô gái này có chút tương tự tôi?” Tần Quỳnh là dạng cô gái thế nào, mắt sắc bén giống như dao găm, cô liếc mắt một cái liền nhìn ra, hơn nữa nói tự tin như vậy, lại khiến Lam Y Nhiên không thể phản bác.
Không sai, lần đầu tiên Lam Y Nhiên thấy Đoan Mộc Mộc, cô cũng cảm thấy như thế, nhưng lúc đó cô không tin, không chịu nhận thua, tranh đấu gay gắt cùng Đoan Mộc Mộc, nhưng kết quả sau cùng chứng minh cô vẫn thua, về phần thua Đoan Mộc Mộc, hay thua cô tương tự người khác, đến bây giờ Lam Y Nhiên cũng không phân biệt rõ.
“Tôi tin tưởng anh ấy yêu tôi, cái này đủ rồi” Khi Lam Y Nhiên mất hồn, Tần Quỳnh đã lấy xuống món váy dài màu xanh dương, “Ngày mai có một bữa tiệc, cô nói tôi mặc cái này như thế nào?”
Lam Y Nhiên gật đầu một cái, nhìn cô gái cầm y phục ướm thử, cơ hồ hiện tại liền có thể tưởng tượng ra cô xinh đẹp.
Maserati màu đen chạy băng băng ở trên đường lớn Lục Ấm, Đoan Mộc Mộc mở cửa sổ lái xe, gió nhẹ thổi qua, thổi tới trên mặt lành lạnh, cực kỳ thoải mái, cô nhìn hướng người đàn ông bên cạnh, cho dù là một khía cạnh, nhưng cũng không cách nào che giấu anh ưu nhã tuấn dật, tâm cô không khỏi khẽ run lên, tay vỗ trên mặt anh, “Ông xã, sao hôm nay anh rảnh rỗi như thế?”
Ngón tay của cô xoa nhẹ làm anh hơi ngứa, anh bắt lấy, đặt ở bên môi hôn một cái, “Rảnh rỗi không tốt sao?”
“Tốt!” Đoan Mộc Mộc cười yếu ớt, “Em ước gì anh ngày ngày đều rảnh rỗi.”
Cô nói lời thật lòng, nửa năm qua bọn họ sinh hoạt chung một chỗ, nhưng anh thật rất bận, không phải đi công tác chính là xã giao, có rất ít thời gian ở cùng cô và con.
“Tối mai có một bữa tiệc, cùng tham gia nhé” Lãnh An Thần nhìn về phía cô.
“Em?” Đoan Mộc Mộc có chút bất ngờ.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng bởi vì chuyện náo loạn trước kia, cô ít khi cùng anh xuất hiện ở nơi công chúng, sợ có kẻ bát quái nào đào ra cái gì, tổn hại danh dự của anh.
“Đừng cự tuyệt, tất cả đã có anh” Lãnh An Thần giảm tốc độ xe, ánh mắt nhìn cô, hình như đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô, “Em là vợ của anh, không ai có thể phủ định.”
Giống như là sợ cô không chịu, anh lại dùng câu nói sau để gia tăng lòng tin cho cô, nhìn đáy mắt anh nghiêm túc, Đoan Mộc Mộc thận trọng gật đầu.
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng, có lễ phục đưa tới, trân châu màu trắng, phía trên xuyết rất nhiều hoa hồng, giống như là đóa hoa bị gói lại, chỉ liếc mắt nhìn đã thấy xinh đẹp động lòng người.
Đoan Mộc Mộc tưởng tượng chuyện mặc lễ phục này đứng bên cạnh anh, tâm cũng không khỏi kích động, thậm chí là mong đợi không nói ra được, vì có thể làm cho mình xứng đôi cùng người đàn ông kia, Đoan Mộc Mộc ăn qua cơm sáng rồi đi thẩm mỹ viện.
Bây giờ mặc dù da thịt cô hoàn mỹ không thể bắt bẻ, nhưng vẫn muốn hoàn mỹ hơn, hơn nữa tóc của cô cũng cần phải làm, như vậy mới xứng với lễ phục đẹp như thế.
Trong thẩm mỹ viện, Đoan Mộc Mộc làm spa, vừa mới chuẩn bị làm tóc, sau lưng liền vang lên giọng nói quen thuộc, “Ah, thật là đúng dịp!”
Xuyên thấu qua gương lớn, Đoan Mộc Mộc thấy được người nói chuyện, lại là Lãnh Ngọc Thù, y như bốn năm trước, cô ấy không có chút hữu nghị nào đối với mình, dù hiện tại cũng chỉ là như thế, thậm chí ngay cả tiếng chị dâu cũng không chịu gọi cô.
Đoan Mộc Mộc cũng không so đo với cô ấy, nhàn nhạt cười, “Ngọc Thù cũng tới làm tóc sao?”
Lãnh Ngọc Thù ngồi vào ghế bên cạnh cô, “Đương nhiên rồi, bằng không tới nơi này uống cà phê à!”
Câu trả lời không thân thiện khiến Đoan Mộc Mộc cũng hơi lúng túng, thợ làm tóc cho cô vội vàng hỏi cô muốn làm kiểu tóc gì, hóa giải không khí cứng đờ.
Đoan Mộc Mộc bảo là muốn tham gia bữa tiệc, cũng đem hình lễ phục chụp trong điện thoại ra cho thợ làm tóc nhìn, thợ làm tóc gật đầu một cái, làm tư thế OK.
“Buổi tối phải tham gia bữa tiệc sao? Anh trai lại chịu để cho cô xuất đầu lộ diện ư?” Lãnh Ngọc Thù một bên thu hết lời nói hoà thuận vui vẻ của Đoan Mộc Mộc với thợ làm tóc vào trong tai.
Đoan Mộc Mộc nghe thấy lời nói châm chọc, cô cười cười, “Tôi là vợ anh ấy, cùng anh ấy làm cái gì đều là chuyện đương nhiên.”
Chữ vợ kia làm Lãnh Ngọc Thù nhất thời nghẹn đến đen mặt, chỉ là chốc lát liền cười, “Thật sao? Chỉ mong cô có thể ngồi xuống vị trí Lãnh phu nhân!”
Lời nói tự tin, dù là ngu ngốc cũng nghe ra được, Đoan Mộc Mộc nhìn về phía Lãnh Ngọc Thù, cô lại cười, “Tu hú chiếm tổ chim khách, sáu chữ nàu cô cũng không hiểu, đáng tiếc là không chiếm được bao lâu…”
“Cô có ý gì?” Coi như Đoan Mộc Mộc đúng mực nữa, nhưng đối mặt với lời như vậy, cô cũng không khỏi tức giận.
Lãnh Ngọc Thù không để ý tới cô, ngược lại bắt đầu trách móc, “Sao lại thế này, tôi tới đây đã lâu rồi, cũng không có người tiếp đón, người đã chết hết rồi sao?”
Cô là kim chủ, vừa hô, nhất thời gọi chủ cửa hàng tới, cúi đầu xin lỗi liên tục.
Đoan Mộc Mộc còn muốn tiếp tục truy hỏi, nhìn cô ấy như thế, cũng thôi, chỉ cho là cô ấy vì giận mình mới cố ý nói vậy, nhưng ai biết, một lát sau Lãnh Ngọc Thù lại lên tiếng, “Nghe nói Tô Hoa Nam sắp trở về rồi!”
Tên người đó mặc dù đã trôi qua đáy lòng cô, nhưng giờ phút này nghe được, tay Đoan Mộc Mộc đặt ở bên ghế cũng khẽ rung, động tác thật nhỏ này cũng không có qua mắt được Lãnh Ngọc Thù, cô ấy cười lạnh, “Ai, đáng tiếc chú ta đã đính hôn.”
Anh ấy đính hôn!
Đoan Mộc Mộc khiếp sợ, nhưng suy nghĩ một chút thời gian đã qua bốn năm, đừng nói anh đính hôn ngay cả kết hôn cũng có thể.
“Vậy thì rất tốt, chúng ta lại có thêm thím hai” Đoan Mộc Mộc không muốn Lãnh Ngọc Thù suy đoán lung tung chuyện giữa mình và Tô Hoa Nam.
“Thím hai?” giọng nói của Lãnh Ngọc Thù sắc lạnh, “Cô gọi ra được sao? Đây chính là tình địch của cô!”
Đối mặt với Lãnh Ngọc Thù gây sự, Đoan Mộc Mộc không thể tiếp tục đè nén tức giận, “Ngọc Thù, cô…”
Còn chưa nói hết, điện thoại của Đoan Mộc Mộc vang lên, điện thoại là Lãnh An Thần gọi tới, cách một bước xa, Lãnh Ngọc Thù đều thấy được, nhìn tóc Đoan Mộc Mộc đã bị cắt tỉa gần xong, hừ lạnh, “Hay là anh tôi thông báo cô không cần tham gia bữa tiệc?”
Đoan Mộc Mộc không để ý tới cô ấy, nhấn phím kết nối, giọng nói của Lãnh An Thần truyền đến, không tràn đầy ôn tình giống như ngày thường, mà trực tiếp hỏi cô, “Đang làm gì?”
Liếc nhìn Lãnh Ngọc Thù bên cạnh, chỉ thấy cô ấy đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn mình, vì vậy Đoan Mộc Mộc cười trả lời, “Ông xã, em đang làm tóc, chuẩn bị cho yến hội buổi tối.”
Đầu kia trầm mặc hai giây, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên, “Anh có chút chuyện, yến hội buổi tối, em cũng không cần đi.”
Lòng Đoan Mộc Mộc lập tức trầm xuống, cầm điện thoại di động, nửa ngày không nói ra lời.
Không nghe được đáp lại, Lãnh An Thần lại khẽ kêu cô một tiếng, “Mộc Mộc…”
“À… Em biết rồi!” Đoan Mộc Mộc đáp xong liền vội vã cúp điện thoại, một luồng khí lạnh cũng từ lòng bàn chân thẳng đến đỉnh đầu.
Bên tai cô ông ông hỗn loạn, giống như là có vô số con ruồi đang bay, lúc này Lãnh Ngọc Thù cố tình cười, “Sẽ không bị tôi đoán trúng chứ?”
Tay Đoan Mộc Mộc cầm điện thoại di động hơi run, ngay cả thợ làm tóc cũng nhìn ra, nhẹ giọng hỏi, “Lãnh phu nhân muốn uống nước khôn? Tóc lập tức liền làm xong…”
“Há!” Cô nhẹ đáp lời, nhìn tóc trong gương đã được cắt tỉa gần xong, đột nhiên khá hơn rồi.
Thật ra thì không tham gia bữa tiệc cũng không có cái gì, nhưng lời mới vừa rồi Lãnh Ngọc Thù đã nói, Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy không tầm thường, nhưng còn không nói ra được, chỉ hoảng sợ.
Giờ phút này Lãnh Ngọc Thù đang nhìn cô, dùng loại ánh mắt chế giễu…
“Ngọc Thù, có phải cô biết chuyện gì không?” Chưa từng bất an như thế, giờ đây giống như có bàn tay chọc vào tim Đoan Mộc Mộc, cô không nhịn được hỏi ra.
Nhất định là Lãnh An Thần có chuyện gì gạt mình, nếu không Lãnh Ngọc Thù cũng sẽ không biết trước.
Chỉ là lời của cô lại đổi lấy nụ cười châm chọc của Lãnh Ngọc Thù, “Cái gì? Tôi cũng không biết cái gì!”
Bộ dáng của cô ấy rõ ràng là không muốn nói, cũng sẽ không nói, tính tình của Lãnh Ngọc Thù, Đoan Mộc Mộc cũng biết, vì vậy không hỏi nữa.
Đúng lúc này, phục vụ trong cửa hàng bương nước tới, Đoan Mộc Mộc đưa tay ra nhận, không biết thế nào, tay lại run lên, cái ly rơi trên mặt đất.
Tất cả bết bát như vậy, thậm chí là xốc xếch…
Đáng giận hơn là còn có Lãnh Ngọc Thù ở bên người, đều xem tất cả ở đáy mắt.
Mặc dù, cô ấy đã không còn dùng lời ác độc tới đả thương cô, nhưng giờ phút này đùa cợt trong ánh mắt cô ấy làm cho Đoan Mộc Mộc khó chịu hơn so với bất kỳ ngôn ngữ nào.
Đi ra khỏi tiệm thẩm mỹ như thế nào, cô cũng không nhớ rõ, cuối cùng xe dừng ở bên cạnh đại lộ, trước mắt cô là một mảnh mờ mịt.
Mặc dù Lãnh Ngọc Thù không có nói ra, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn cảm giác mãnh liệt, nhất định có việc xảy ra, hơn nữa có liên quan đến Lãnh An Thần.
Nhưng mà sẽ là gì chứ?
Ai tới nói cho cô biết?
Một loại sợ hãi không bắt được tập kích đến, khiến Đoan Mộc Mộc có chút tay chân luống cuống, cảm giác như vậy, cô chưa bao giờ từng có, nhưng bây giờ rõ ràng như thế.
Cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Lam Y Nhiên, nếu có chuyện gì, cô ấy nhất định sẽ biết, dù sao cô ấy đi theo Lãnh An Thần nhiều năm như vậy.
Hiện tại chỉ có cô ấy, chỉ có cô ấy có thể nói với mình!
Trong quán cà phê âm nhạc du dương, khuôn mặt Đoan Mộc Mộc xinh đẹp, tóc tinh xảo, nhưng vẻ mặt lo lắng cực độ, “Y Nhiên, không cần lừa gạt tôi, nói cho tôi biết…”
Lam Y Nhiên không ngẩng đầu lên, không ngừng khuấy tách cà phê trước mặt, thật ra thì cô cũng đang giãy dụa, phút chốc thấy Tần Quỳnh, cô đã liệu đến sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không ngờ tới nhanh như vậy.
Cô nhớ Tần Quỳnh nói hôm nay muốn đi tham gia một bữa tiệc, Lãnh An Thần lại cố tình không để cho Đoan Mộc Mộc tham gia, đây chỉ là trùng hợp, hay là có âm mưu?
Lam Y Nhiên cũng không dám kết luận bừa, nhưng có một chuyện cô có thể xác định, hạnh phúc của cô gái trước mắt đang bị gõ bể.
“Y Nhiên…” Không nghe được câu trả lời, Đoan Mộc Mộc hơi nóng nảy.
“Mộc Mộc” Lam Y Nhiên mở miệng, “Có một số việc tôi không thích hợp nói.”
Đúng, cô không thích hợp nói, cũng không phải bởi vì cô sợ bị mắng là bà ba hoa, cũng không phải cô muốn thay Lãnh An Thần che giấu cái gì, chẳng qua là cảm thấy chuyện như vậy do cô nói ra sẽ thay đổi, nếu như Lãnh An Thần không muốn Đoan Mộc Mộc hiểu lầm, nên chính miệng nói cho cô ấy biết, sau đó giải thích rõ.
“Nếu như cô coi tôi như chị em, cũng không cần lừa gạt tôi nữa” Đoan Mộc Mộc kích động bắt lấy tay Lam Y Nhiên, con ngươi đen nhánh toát ra ánh sáng kinh hãi.
Cô như thế làm Lam Y Nhiên thấy xa lạ, hoàn toàn không giống với Đoan Mộc Mộc, ở trong trí nhớ của Lam Y Nhiên, Đoan Mộc Mộc đều vĩnh viễn quật cường, không có gì có thể đánh ngã cô, thế nhưng một khắc này, Lam Y Nhiên thấy cô sợ, giống như là năm đó cô nhìn thấy Đoan Mộc Mộc.
Đều nói cô gái mềm yếu, thật ra thì đối với cái gì, nhất là trong tình yêu, cô gái vĩnh viễn đều nhu nhược.
“Mộc Mộc, không phải là tôi không muốn nói, tôi chỉ sợ mình nói không rõ, khiến cô gia tăng hiểu lầm đối với anh ấy” Lam Y Nhiên chậm rãi mở miệng, lộ ra cô rối rắm.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, “Sẽ không, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, coi như để đối phó, cô nên giúp tôi.”
Cô nói rất chân thành, khiến Lam Y Nhiên cũng không đành lòng, nhưng cô vẫn không yên lòng, “Cô đáp ứng tôi, không nên phỏng đoán lung tung, hơn nữa cũng là chuyện đã qua, cô phải tin tưởng, hiện tại Lãnh An Thần yêu cô, hơn nữa cô phải nhớ hai người có hai đứa bé!”
Lam Y Nhiên càng nói như vậy, Đoan Mộc Mộc lại càng sợ, giống như là biết rõ phía trước là một vách đá tan xương nát thịt, nhưng vì thấy rõ phong cảnh dưới kia, vẫn không khỏi đi về phía trước.
“Cô gái kia trở lại” Lam Y Nhiên rốt cuộc chịu nói, nhưng chỉ cần một câu như thế, cũng khiến trái tim Đoan Mộc Mộc nhéo lên.
“Cô ấy tên Tần Quỳnh, là cô gái Lãnh An Thần thực sự yêu…” Ở trong lời nói của Lam Y Nhiên, tim Đoan Mộc Mộc bịch một tiếng, giống như là trong nháy mắt lọt vào vực sâu vạn trượng, cũng không tìm về được nữa.
Cái gì gọi là cô gái anh thật sự yêu?
Đoan Mộc Mộc còn chưa có suy nghĩ ra, lại nghe Lam Y Nhiên nói, “Tôi chỉ biết bọn họ là bạn học thời đại học, đúng rồi chính là cùng Lâm Ám Dạ kia, ba người bọn họ là bạn rất thân, sau đó cô ấy và Lãnh An Thần yêu nhau, theo tôi được biết, Lâm Ám Dạ đó cũng yêu cô ấy.”
Nghe đến đó, Đoan Mộc Mộc mơ hồ cảm thấy cái gì, cô cũng có tiếp xúc với Lâm Ám Dạ, luôn cảm thấy anh ta không hữu nghị đối với mình, thì ra là vì vậy.
“Sau không biết nguyên nhân gì bọn họ chia tay, theo tôi được biết, Lãnh An Thần vì thế thiếu chút nữa tự sát…” Mặc dù tay Đoan Mộc Mộc nắm cái tách đã sớm trở nên lạnh, nhưng bây giờ đã lạnh tận xương rồi.
Tự sát?
Một người đàn ông tự sát, hơn nữa người đàn ông này còn là Lãnh An Thần, cô không cách nào tưởng tượng nổi.
Đó là một loại tình cảm như thế nào, có thể làm cho anh ngay cả sinh mệnh cũng không cần?
Đoan Mộc Mộc bưng cà phê lên đưa đến bên miệng, hiện tại cô cần một chút đồ đến áp chế cảm xúc dâng lên trong trái tim, nhưng quá loạn, cà phê cũng đổ, vẫn không có đưa đến khóe miệng.
“Mộc Mộc…” Lam Y Nhiên cầm tay cô, “Cô đừng như vậy, đều đã qua rồi… Bây giờ anh ấy là chồng cô, anh ấy yêu cô.”
Bờ môi Đoan Mộc Mộc run rẩy, cô rất muốn nói chút gì, nhưng cổ họng giống như là bị chặn lại, không cách nào phát ra giọng nói.
Từ quán cà phê ra ngoài, xe chậm rãi di động, cô đỡ tay lái, nhìn đường phía trước, nhưng trong mắt giống như không thấy những thứ này, bên tai ông ông, đều là những câu nói của Lam Y Nhiên.
Trước kia không thích, coi như tận mắt thấy anh và Lam Y Nhiên thân thiết, cô đều không có cảm giác, nhưng bây giờ không giống, nghe nói anh vì cô gái khác tìm chết, cô đã cảm thấy trời đất giống như đảo lộn.
Tâm, như bị ngâm trong thuốc hóa học, không nói được tư vị kia.
“Các vị nghe đài, bây giờ là năm giờ chiều, thời gian này có thể các bạn đã trên đường tan việc, cũng có khả năng…” Bên trong xe, radio, giọng nói nữ chủ trì truyền ra, Đoan Mộc Mộc sợ run lên.
Năm giờ, ngày hôm qua anh nói sẽ ở thời gian này đón cô đi tham gia bữa tiệc, nhưng…
Bữa tiệc!
Trong óc cô chợt nhảy ra hai chữ này, sau đó đánh thẳng vào ngực cô.
Anh chưa nói bữa tiệc hủy bỏ, chỉ nói là có chuyện không để cho cô đi, có phải anh mang theo cô gái kia đến hay không?
Không tự chủ được cứ suy nghĩ như vậy, nghe Lam Y Nhiên nói cô gái kia rất đẹp, chắc hẳn cũng vậy, nếu không tại sao có thể khiến người đàn ông như Lãnh An Thần tự sát!
Đột nhiên, cô rất muốn xem hình dáng của cô gái kia, muốn nhìn vẻ mặt Lãnh An Thần đi chung với cô gái kia.
Chỉ là, cô không biết bữa tiệc tổ chức ở nơi nào?
Cô lấy điện thoại di động ra, muốn hỏi ai đó, lúc cô không ngừng đảo số trong điện thoại di động thì điện thoại di động của cô vang lên, người điện tới lại là Lãnh An Thần.
Anh, làm sao sẽ gọi tới?
Chẳng lẽ anh hối hận, lại muốn mang cô đi tham gia bữa tiệc sao?
Tâm, cuồng loạn không thể ức chế, hiện tại mỗi lần đập, đều mang kim châm.
Cô dừng xe, nghe điện thoại, cũng không nói, chỉ nghe anh hỏi, “Ở đâu?”
Đoan Mộc Mộc cắn môi, cho tới bây giờ cô mới phát hiện từ lúc anh gọi điện thoại tới, cô vẫn luôn có động tác này, đôi môi cơ hồ bị cô cắn ra máu.
Muốn mở miệng trả lời anh, nhưng không mở miệng được, sợ vừa mở miệng sẽ khóc, bởi vì giờ khắc này nước mắt đã đảo quanh trong mắt.
“Mộc Mộc…” Không nghe được đáp lại, Lãnh An Thần lại kêu một tiếng.
Lúc này Đoan Mộc Mộc mới nuốt nước mắt vào, đáp lại, “A, ở, ở trên đường.”
Đầu kia trầm mặc, chốc lát mới nói, “Vườn trẻ gọi điện thoại tới, hỏi sao chưa đi đón con?”
Lãnh An Thần vừa nói như vậy, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra mình lại quên đón con, vội vàng trả lời, “Em sẽ đi…”
“Mộc Mộc, em không sao chứ?” Anh lại hỏi, hình như nghe ra cô có cái gì không đúng.
“Không có việc gì, em đi luyện Yoga rồi, sau đó mệt mỏi, ngủ thiếp đi” Cô nói láo, chẳng qua là không muốn cho anh biết mình đang rất nhếch nhác.
“Ừ” Hình như Lãnh An Thần tin, “Vậy em không nên gấp gáp, anh đã bảo Đỗ Vấn đi đón đám Huân Huân, em trực tiếp về nhà đi!”
Đoan Mộc Mộc dạ, nhưng cũng không có cúp điện thoại, bởi vì cô còn muốn hỏi anh, bên kia hình như Lãnh An Thần cũng cảm thấy, cũng không có lập tức cúp điện thoại, nhưng nửa ngày cũng không nghe thaays cô nói gì, lại hỏi một câu, “Mộc Mộc, còn có việc sao? Nếu như không có chuyện gì, anh cúp điện thoại!”
“Em…” Cô nhìn ngoài cửa xe, nhìn dòng xe chạy như dệt cửi, câu buổi tối anh dẫn ai đi tham gia yến hội cuối cùng không nói ra khỏi miệng, sau cùng nhắm mắt lại nói, “Không có việc gì, cúp đi!”
Chốc lát, bên Lãnh An Thần truyền đến giọng nói tút tút, mà giọng nói này cũng suy yếu dần trong lòng Đoan Mộc Mộc, giống như là đã trải qua một cuộc vận động kéo dài.