Hắn đem người đến phá hủy toàn bộ huyền phù, sân chơi, bể bơi, quán bar, hôm đêm... của đám phú nhị đại. Khiến bọn chúng như làn thác lũ, ầm ầm lao đến sân doanh.
" Nơi này là quân doanh, không phải nơi nghỉ mát.". đam mỹ hài
Bọn chúng bị khí thế bức người của Cư Đồ Tích doạ sợ, có hơi rụt rè. Nhưng vẫn có mấy tên không biết điều muốn lên thách thức, kết quả bị đánh cho khóc gọi cha mẹ.
" Nghe cho rõ đây, đã vào đây thì cũng tuân theo quy tắc như bao quân doanh khác. Các người biết quân đoàn 13 mang danh là dự bị rồi chứ. Đã ở quân đoàn 13 thì các người đều là phế vật cả thôi. Rác rưởi từ khi nào có quyền lên tiếng."
Đám người phía dưới hận không thể nhào lên băm vằm hắn.
Cư Đồ Tích lại nói:
" Nguyên soái Quất Chửu Duẫn... Các người hẳn là biết đi. "
" Cha ông các người, chẳng qua chỉ là quý tộc thương mại, nổi lên nhờ vào việc làm ăn, buôn bán. Nhưng ông ta lại là quý tộc quân đội, có tiền, có thế và có binh lực trong tay. So với đám quý tộc thương mại các người, rõ ràng là chỉ cần một cái búng tay của ông ta, cũng có thể khiến cả gia tộc các người mang tội danh phản bội đế chế. Từ đó sẽ bị chu di hoặc làm trâu bò cho bọn chúng, nặng hơn thì chết hết cả lũ. "
Mọi người bị nói liền không ai phản ứng.
" Các người nếu vẫn còn ở quân đoàn 13 này, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chĩa mũi họng tới. Hoặc là phải sống khép nép dưới háng của ông ta cả đời mà thôi."
" Đừng có mà nó quá đáng." Có kẻ lên tiếng phản bác.
Cư Đồ Tích cười khẩy:
" Quất Chửu Quân là cháu trai của Quất Chửu Duẫn, quân hàm thiếu tá. Chẳng mấy chốc, cậu ta sẽ trở thành thống lĩnh mới của Quất gia. Khi đó Quất gia đã mạnh càng mạnh, còn các người là đang sống ngờ vào gia đình, và một khi mất đi cái chỗ dựa ấy, mấy người chẳng là gì cả. Hơn nữa, bản thân còn vô dụng đến mức, có thể sẽ phải quỳ gối cầu xin ai đó..... Ví dụ như tôi."
Mấy người phía dưới vẫn lặng thinh.
" Các người vẫn cứ muốn như thế này mãi sao. A, không cần phải lo cho tôi, tôi là thượng tướng, chỉ kém nguyên soái hai quân hàm thôi."
Ý chính là ông ta không thể làm gì hắn nhưng có thể nhúng tay diệt trừ các người.
Cư Đồ Tích đã xem qua gia cảnh của tất cả mọi người ở đây, đa phần những người ở đây hay nói chính xác là gia tộc bọn họ hiện nay đều đứng về phía của đại tướng Thiều Võ Trọng.
Nếu con sư tử già Quất Chửu Duẫn bị Quất Chửu Quân đạp đổ, mấy đám gia tộc thương mại này thảm rồi.
Quất Chửu Quân là người vô cùng dã man, hắn rất ghét kẻ khác ngáng đường mình. Cha mẹ hắn hắn còn không nghe, Quất Chửu Duẫn còn mấy lần bị hắn chọc cho tức chết.
Anh chị em cùng cha khác mẹ của hắn đều bị hắn cố tình làm hại, rồi dàn dựng thành tai nạn. Không chết thì cũng phế. Tốt nhất là khoonh thể mở miệng nói chuyện. Quất Chửu Quân là người kĩ tính, mọi người dù có nghi ngờ hắn cũng chẳng có bằng chứng mà buộc tội.
Quất Chửu Quân là người điên, hắn cuồng vọng đến mức kiêu ngạo.
Cư Đồ Tích lo ngại, nếu Quất Chửu Quân lên nắm giữ gia tộc thì sẽ có rất nhiều gia tộc khác bị hắn đàn áp. Chỉ sợ đại tướng Thiều Võ Trọng cũng sẽ bị hắn ra tay lúc nào không biết.
Đám người phú nhị đại kia nửa đời đều là ăn chơi trác tác, nếu không gầy dựng được danh tiếng cho bản thân, kẻo có ngày chết ở xó xỉnh nào cũng không biết.
Cung Trác Ngọc thấy Cư Đồ Tích dẫn đến một thiếu niên xinh đẹp, thậm chí...còn đẹp hơn cắt cô ta. Cung Trác Ngọc tức giận chắn đường:
" Thượng tướng, nơi này không thể cho người ngoài vào. Khoonh phải ngài đã nói rằng, cho dù như nào đi nữa thì đây cũng là quân doanh. "
Cư Đồ Tích tránh khỏi cô ta: " Cũng chỉ là quân đoàn dự bị. Đợi các người có cái gì đó lớn lao hơn thì hãy nói."
Xong liền kéo Xương An Diệp đi. Xương An Diệp nhìn thấy Cung Trác Ngọc, còn đang suy nghĩ xem đây có phải nữ chính không thì đã bị người ta đẩy vào tường, hơi thở nam tính phả lên mặt:
" Nhìn đủ rồi. Tôi rõ ràng đẹp hơn cô ta."
Xương An Diệp phì cười, vỗ vỗ mặt hắn: " Biết rồi, anh là soái nhất. Không phải nói có thứ gì cho em xem sao? Mau đem ra đây."
Cư Đồ Tích đem Xương An Diệp đến một bãi đất trống, nơi nó có cái gì to lớn chọc trời bị che phủ bởi một tấm bạt lớn.
Xương An Diệp thúc giục, Cư Đồ Tích mới cho người tháo bạt ra. Tất cả người trong quân đoàn 13 đều tò mò đến chiêm ngưỡng.
Một robot cao lớn sừng sững giữa mảnh đất hoang vu. Ánh sáng chiếu lên nó như toả ra một vùng hào quang sáng chói.
Xương An Diệp hít một hơi, vậy mà đã xong rồi. Cư Đồ Tích đưa cho cậu thiết bị điều khiển.
Cơ giáp chiến đấu này là con đầu tiên ra đời, chế tạo kĩ lưỡng nhưng dù sao cũng chỉ là thử nghiệm, hắn sợ có sơ xuất, không muốn đem cho Xương An Diệp thử, nhưng nghĩ lại cậu là người sản xuất, chỉ có cậu mới biết điều khiển như thế nào.
Xương An Diệp nhận lấy thiết bị, cậu với France đã bàn với nhau về lõi năng lượng hoạt động của cơ giáp.
Sau đó liền phát hiện, có thể thay lõi năng lượng bằng sức mạnh ý chí. Nhưng như vậy rất có thể dẫn ra sơ xuất. Tuy vậy lại vẫn chưa tìm ra năng lượng thích hợp.
Cậu đeo thiết bị vào tay, huơ một cái, cơ giáp liền chuyển động, nó khụy gối, tay đặt sát đất, Xương An Diệp bước lên, nó liền đưa cậu đến buồn điều khiển chính giữa ngực.
Cơ giáp loé lên một ánh sáng vàng rực, chỉ nghe khực một tiếng, nó rút kiếm, lùi về phía sau mấy bước.
Mảnh đất phía trước bị san bằng làm đôi.
__________________________________
~ Lăng Hoa ~