Người đối diện hắn chính là Lăng Uy Huyền, một thân hắc y cương trục, ánh mắt sắc sảo, cả người toả ra một cỗ uy áp áp bức người khác. Hoàn toàn không giống một ngốc tử, ngược lại soái khí ngời ngời, anh tuấn vạn nhân mê.
" Không cần ngươi phải dặn." Lăng Uy Huyền chân vắt chữ thập, tay gõ nhịp nhàng từng tiếng.
Xương An Nhiên có chút ảo não: " Ta nói nè, ngươi đừng có cười như hoa thế nữa được không? Cả sáng nay ngươi cười lâu lắm rồi đó. Có cái gì vui hả?"
Lăng Uy Huyền xoay xoay chén trà, ý cười càng sâu: " Tạo sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Xương An Nhiên: "......"
Giỏi lắm, không nói hắn cũng có thể đoán được 8 phần chắc chắn liên quan đến Xương An Diệp. Hay sáng nay được hôn một cái, hay là do tối hôm qua ngủ chung.... Mang cái bản mặt như kia ra ngoài gặp người khác chẳng khác gì gặp quỷ. Nhưng mà, Xương An Diệp chắc không biết tên này giả ngốc đấy chứ????
Xương An Diệp hôm qua bị ngã dập mông, trẹo cả chân, đau chết điếng người. Còn không phải là do cái sân ngoài kia quá trơn trượt, y mới chạy có mấy bước liền ngã sao. Báo hại cả đêm hôm qua đau nhức mãi mới ngủ được.
Hời cho cái tên giả ngốc Lăng Uy Huyền, cả đêm qua được ngủ lại phòng cậu với lý do lo cho ca ca, khóc lóc nhất quyết không chịu đi. Tối ăn cơm nhà y, đêm ngủ trên giường y, sáng ăn đậu hủ của y, viện cớ y không đi được đòi cõng y. Tên chết bầm lừa đảo khốn nạn không thể tha thứ.
Xương An Diệp đang ngồi giận dỗi thì Lăng Uy Huyền ở ngoài tung tăng bước vào phòng. Bị ngay một cái gối ném giữa mặt.
" Ca ca." Lăng Uy Huyền mang vẻ đáng thương hề hề ngồi bên cạnh, đưa cho y một bó hoa rực rỡ: " Tặng ca ca nè."
Xương An Diệp liếc mắt liền ngạc nhiên trợn tròn.
Cẩm Tú Cầu?! Y hết nhìn hắn lại nhìn hoa. Sao hắn có cái này?
" Ngươi lấy ở đâu?" Nhớ vị diện trước, Cố Nhất Hiên rất thích hoa này, y cũng thích nó, lúc kết hôn về một nhà, ban công trồng rất nhiều Cẩm Tú Cầu.
Lăng Uy Huyền quan sát, thấy y nhìn chằm chằm hoa không buông: " Ca ca, thích hoa này sao?"
Xương An Diệp nhìn hắn một hồi, gật đầu. Lăng Uy Huyền mỉm cười ôm eo Xương An Diệp: " Ca ca thích thì tốt. Ta có rất nhiều ở phủ a. Hôm nào đem ca ca đi xem."
Xương An Diệp đồng ý. Lăng Uy Huyền lại bồi Xương An Diệp cả ngày.
Mấy ngày hôm sau, Xương An Nhiên được hoàng đế cử đến biên cương phía Đông dẹp loạn, đến giờ cũng phải xuất phát.
Xương An Diệp có chút lo lắng, đã đến giai đoạn này rồi, có phải Lăng Uy Huyền cũng sắp lật đổ ngôi vua. Nhưng mà..... Xương An Diệp ngẩng đầu nhìn Lăng Uy Huyền, y lại không muốn hắn ngồi lên ngôi vị đó, trở thành hoàng đế một nước, mất đi tự do, cũng sẽ mất đi cuộc sống tự tại vốn trước đây đã có. Suy cho cùng, chính là lo sợ. Nhưng Lăng Uy Huyền đã nhẫn nhịn 3 năm, y ngăn cản hắn, không phải là làm công sức của hắn, của đại ca đổ sông đổ bể. Mặc kệ đi, làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Cẩu hoàng đế hiện tại, y nhìn cũng không vừa mắt.
Lăng Uy Huyền nhận được tầm mắt của Xương An Diệp, triều y cười một cái. Nhưng đáy lòng lại dâng lên chút buồn rầu, suy nghĩ. Lúc hắn đoạt được ngôi vị, liệu Xương An Diệp có chịu theo hắn? Hay là lo sợ chốn thâm cung hiểm hách, lo sợ ác ý đồn thổi, hoặc chính những con mắt luôn dõi theo. Đau đầu thật đấy. Hắn sẽ phải suy nghĩ thêm.
Chưa đầy 7 ngày, Lăng Uy Huyền liền nhận được mật báo của Xương An Nhiên, chỉ ghi vỏn vẹn mấy chữ: Chuẩn bị xong.