Mục lục
XUYÊN NHANH: NAM CHÍNH KHÔNG VỘI SAO TA PHẢI VỘI!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Giản nhờ Tông Trạch viết tấu sớ dâng lên hoàng đế về việc vứt xác người trong rừng sâu. Hoàng đế lúc biết chuyện nổi giận lôi đình, lão ta đem tấu sớ hất đổ:

" Hắn là cái thá gì mà dám chỉ trích ta. "

" Bệ hạ, hắn là đệ tử của Tiêu Hành phái, nô tài nghe nói, hắn mới 19 tuổi đã là Kết Đan sơ kỳ, là một thiên tài đó. Một mình hắn cũng có thể quật ngã mấy vạn binh lính của ta. Bệ hạ, ngài khoan nóng giận. " Thái dám bên cạnh một bên lấy lòng, một bên khuyên nhủ.

Tông Trạch vốn dĩ không đồng tình với việc hoàng đế coi dân mình như cỏ rác, tuy là người đã chết nhưng dù sao cũng đều là con người, không có chỗ chôn thì có thể để cùng một lúc hoả táng. Nhưng lão hoàng đế này lại không chịu. Thực tức chết hắn mà.

" Cứu mạng, cứu mạng. "

Tiếng gào thét vang lên lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.

Mục Giản cầm theo bội kiếm cùng Xương An Diệp xông ra ngoài. Nhóm người Thẩm Dực Quân cũng xuất hiện ngay sau đó.

" Là người của Túc Vô phái mà. "

Chỉ thấy hai tên đệ tử đó khuôn mặt đều là hoảng hốt, trên người quần áo tơi tả, lộ ra đã thịt như bị cái gì đó cào xé, bê bết máu.

Chưa đầy mấy giây, lại có 2 nữ nhân của Đường Như phái một thân hồng y phất phơ trong gió, mái tóc tán loạn, làn da tái xanh, viền mắt đen sì, mắt đỏ ngầu, nữ nhân chạy đến với tốc độ phi thường nhanh, điên cuồng cười lớn, móng tay nhọn hoắt muốn tóm lấy hai cái đại nam nhân Túc Vô phái kia.

Mấy nhóm đệ tử đều bị hình ảnh làm cho chấn động, không kịp phản ứng. Nhưng nhóm người của Tiêu Hành phái rất nhanh nhẹn.

Một loạt đã phi lên cứu người. Hai nữ tử rất nhanh bị trói lại. Đệ tử Thiên Túc phong lập trận pháp, trấn thủ hai nữ tử đó. Hai nam nhân Túc Vô phái sớm đã ngất xỉu được đưa về phòng.

" Rốt cuộc mấy người này điên vì cái gì chứ?!!" Từ Thiến nhìn thấy hai nữ tử kia trên miệng còn chảy ròng ròng máu, ghê tởm không dám bước lên.

Mấy đệ tử còn lại của Túc Vô phái cùng Đường Như phái đều không thấy đâu.

Hai nữ tử bị trói dưới đất nhìn đám đệ tử xung quanh, dừng ở chỗ đệ tử Tiêu Hành phái làm một vẻ mặt vô cùng quỷ dị.

Hai nàng ta nhe hàm răng nhọn hoắt nhuộm đầy máu tươi, ánh mắt đỏ ngầu không tròng nhìn bọn họ, cái đầu nghiêng dần rồi cuối cùng là xoay luôn một vòng, điên dại mà gào thét thê thảm.

Xương An Diệp hít một ngụm khí. Mục Giản che mắt y, kéo trở về phòng.

" Đừng nhìn, chúng ta về nghỉ ngơi trước đi. "

Xương An Diệp đẩy tay hắn, nhưng vẫn đi theo hắn trở về phòng: " Sự việc như vậy rồi, còn ngủ cái gì cơ chứ. "

" Ta ôm ngươi ngủ. " Mục Giản nằm trên giường, giang tay. Xương An Diệp chu mỏ, cuối cùng nhảy bổ vào lòng hắn, giãy dụa một hồi mới yên phận đi ngủ.

Sự kiện đêm qua nhanh chóng được thông tri tới hoàng đế. Lão ta lo sợ, phái rất nhiều binh lính bảo vệ xung quanh cung điện của mình. Hoàn toàn không hỏi han gì về vấn đề có ai bị thương hay là nguyên nhân từ đâu. Chỉ lo duy nhất mạng sống của bản thân.

Trong rừng núi có cái gì mà ngay cả đám đệ tử Túc Vô và Đường Như tơi tả như thế, không ai biết. Nhưng có rất nhiều đệ tử môn phái nhỏ nhận ra rằng: ngay cả đệ tử hai môn phái lớn còn bị hành cho thân tàn ma dại như thế, bọn họ thì có là cái gì, kẻo vào đấy còn bị mất mạng như chơi. Vì thế mà có hơn phân nửa đã rút lui, đa phần còn lại đều là đệ thử Tiêu Hành phái.

Sự việc xảy ra mới được 1 ngày, ngày hôm sau lại có báo cáo rằng có hàng loạt các thôn trang đều bị tình trạng điên loạn như ở trong kinh thành. Hoàng đế tức giận gần chết. Xương An Diệp cũng bắt đầu có chút thấp thỏm.

Chính là kiểu như, mấy vị diện trước đều biết hết cả cốt truyện, khi ở vị diện đó rất yên tâm, kiểu như là nắm trong tay cả thiên hạ, xoay chuyển càng khôn. Bây giờ, y hoàn toàn mù mờ về những diễn biến về sau, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, như là trong một đêm mất hết đi tất cả, tâm trạng cũng trở nên bồn chồn, khó chịu không thôi.

Y như hôm đó vậy. Đứng trên đỉnh cao danh vọng, vị trí cao nhất của tập đoàn Xương thị, chỗ ngồi ai cũng thèm khát, nhưng vì một tai nạn bất ngờ, mà y phải đến đây. Xương An Diệp bỗng nhiên rõ ràng về mục đích ban đầu trước khi mình đặt chân đến vị diện đầu tiên: Hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới thực.

Mục Giản đứng bên cạnh thấy tâm tình Xương An Diệp xấu đi, hắn nắm lấy tay y, Xương An Diệp bất ngờ hất tay hắn, vẻ mặt trắng bệch. Y phải quay về thế giới thực, nhưng người cùng y qua nhiều kiếp như hắn thì phải làm sao. Hắn sẽ rất thương tâm a.

Mục Giản có chút sững sờ, cho rằng y bị vụ việc kia đả kích, ánh mắt thập phần nhu hòa muốn an ủi: “ Tiểu Diệp, nếu đệ sợ, ta cùng đệ về Sơn Hải. Ở đây có bọn họ lo là được rồi.”

Thẩm Dực Quân thấy sắc mặt đệ đệ xấu dọa người, cũng vội vàng nói: “ Đúng đó, ở đây có ta cùng mọi người mà. Đệ đừng lo lắng, mau trở về đi.”

Đúng lúc này thông báo của hệ thống cũng vang lên: [ Nhiệm vụ phụ: Lấy huyền châu trên người Lộ Sương. Thời hạn: 3 ngày. ]

Xương An Diệp kinh ngạc. Đây là đang muốn giữ chân y ở lại đây đi nhưng mà ….huyền châu là cái gì?? Hệ thống tỏ vẻ: ta không biết. ₍₍◞( •௰•)◟₎₎

Xương An Diệp: Ngươi đang chọc cười ta sao?!!!!! > _<

__________________________________

~ Lăng Hoa ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK