Tính cả Nhậm Cảnh Lâm và tất cả người Xương gia gộp lại, Xương An Diệp đã chiếm gần một nửa rồi.
" Xương An Diệp này cũng thật thâm. Không lấy được Xương gia liền cướp Xương thị."
" Cũng không thử nhìn lại xem ai mới là cháu đích tôn."
" Nhậm Cảnh Lâm chắc còn tưởng lấy được cả hai ấy."
" Tuy nói lấy được Xương thị nhưng việc làm ăn của Xương gia vẫn tập trung ở hắc đạo nhiều hơn. Lấy được Xương thị, cùng lắm là Nhậm Cảnh Lâm như mất đi một ngón tay thôi. Người có lời vẫn là cậu ta."
" Thế thì làm sao? Xương lão vẫn chưa có chết đâu. Chưa biết chừng năm sau Xương gia lại đổi chủ."
Bữa tiệc kết thúc mà chuyện vẫn chưa hết để nói. Mọi người lần lượt ra về, cuối cùng chỉ còn lại ông nội Xương, Xương An Diệp, Nhậm Cảnh Lâm và Xương Nhuận.
Xương Nhuận hồ hởi vỗ vai Xương An Diệp: " Tiểu Diệp về sau là đại cổ công của Xương thị rồi. Sẽ vất vả lắm đây, nếu có khó khăn gì cứ đến tìm chú, chú nhấy định sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ. Không phải ngại, đều là người một nhà cả."
Xương An Diệp cười trừ. Người một nhà mà ông vỗ tôi sắp gãy cmn lưng rồi. Không biết yêu thương con cháu gì cả.
Nhậm Cảnh Lâm nhìn chằm chằm cánh tay Xương Nhuận đặt trên vai Xương An Diệp, hắn cụp mắt, ngón tay cuộn lại.
Thực muốn bẻ gãy tay lão già này.
Ông nội Xương nói mấy câu nhắc nhở Nhậm Cảnh Lâm rồi tùy ý bọn họ. Lão nhân gia già rồi, thức khuya không được, phải đi ngủ thôi.
Ngay khi ông nội Xương vừa khuất bóng thì Xương Nghiệp Đức. Gã chậm rãi đi đến, dường như chẳng mảy may gì đến việc bản thân đến muộn, bước chân nện trên mặt sàn phá lệ rõ ràng.
Xương An Diệp chỉ mới ngẩng đầu liền chạm tới ánh mắt của Xương Nghiệp Đức, ngay lập tức bầu không khí đã vốn dĩ chẳng có gì đáng nói trở nên thâm trầm đến kì lạ.
Xương Nhuận cùng Nhậm Cảnh Lâm đều không hẹn mà nhíu mày.
Nếu nói Xương Nhuận là đứa con út bình thường từ ngoại hình đến học vấn, không có tài năng gì nổi bật thì Xương Nghiệp Đức lại là người nổi bật nhất trong 3 anh em Xương gia, 17 tuổi được tuyển thẳng vào ngôi trường nổi tiếng nhất nước, 19 tuổi thi lên thạc sỹ, 21 tuổi thi lên giáo sư, là giáo sư kinh tế trẻ nhất cả nước lại còn đóng góp nhiều tài nguyên nghiến cứu, đoạt vô số giải thưởng, hiện nay 35 tuổi, thân hình cao ráo, đẹp trai, chưa có người yêu, cũng chưa có vợ con, bao nữ nhân thèm muốn.
Vị trí người thừa kế không nghi ngờ gì chính là của gã nhưng đáng tiếc là có người vừa mắt ông nội Xương hơn thôi.
Xương Nghiệp Đức ngoắc tay: " Tiểu Diệp, qua đây."
Xương An Diệp: "... Không thích."
Nói xong còn nhích nhích ra sau Nhậm Cảnh Lâm.
Xương Nghiệp Đức không nghĩ rằng Xương An Diệp sẽ trả lời như vậy, gã thất thố trừng to con mắt. Từ khi nào mà cháu trai lại trở nên không nghe lời như vậy. Trước giờ đều rất ngoan, lời gã nói đối với Xương An Diệp còn có tác dụng hơn cả ông nội Xương cùng ba mẹ nó, vậy mà bây giờ tai nạn xong liền đổi tính??? Chỉ có thể là khả năng này thôi.
Xương Nghiệp Đức luôn xây dựng một hình tượng ôn nhu, săn sóc, hơn nữa vẻ mặt gã hiền lành cũng rất dễ lấy được hào cảm của người khác, vậy mà lần này cả gương mặt như xuất hiện nết nứt, vặn vẹo đến buồn cười.
Gã đẩy kính, che giấu đi một tia bực bội, chỉ đành mỉm cười cho qua: " Được rồi. Cũng đã muộn, hai đứa về nghỉ ngơi đi. Xương Nhuận, chúng ta nói chuyện."
Xương Nhuận bất chợt gào to: " Không thích."
Có lần nào hai người nói chuyện tử tế được đâu. Kết quả không phải cãi nhau thì cũng là đánh nhau. Gã không thích ông anh trai này.
Xương Nhuận chưa kịp chạy thì đã bị Xương Nghiệp Đức tóm cổ áo, lôi sền sệt ra ngoài.
Xương An Diệp: "..." Không lẽ Xương Nghiệp Đức này nghe được tin cậu được chia 20% cổ phần nên mới cố ý đến đây vào cuối buổi như thế này.
Chính là Xương An Diệp đoán đúng rồi, Xương Nghiệp Đức chẳng thèm quan tâm cái sinh thần mốc meo của một kẻ không cùng huyết thống, đang ở nhà thì người của gã lại bất ngờ gọi điện nói rằng lão gia tử kia không đổi quyết định người thừa kế nhưng Xương An Diệp được chia đến 20% cổ phần Xương thị. Gã liền mất công thần tốc chạy đến đây.
Xương An Diệp từ trước đến nay đều rất nghe lời gã, gã còn tưởng rằng 20% này vào tay mình dễ như ăn bánh. Má nó. Nhậm Cảnh Lâm làm sao mà thu phục được nó cơ chứ. Không lẽ đợi Nhậm Cảnh Lâm lên làm gia chủ sẽ chia một nửa tài sản cho Xương An Diệp nên nó mới đứng về phe tên kia.
Xương Nghiệp Đức nhíu nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự hằn học. Xương Nhuận vốn chẳng ưa gã, bây giờ lại có phen cười hả hê:
" Ha, cục vàng trong tay rơi mất rồi. Đau lòng quá đi anh trai. Tham lam."
" Mày chẳng nhẽ lại không muốn." Xương Nghiệp Đức cũng chẳng ưa gì tên ngu dốt đần độn này đâu, gã mỉa mai:
" Mà cho dù mày có muốn thì với cái não của mày cũng chẳng làm gì được đâu. Tốt nhất là về ôm vợ con và ngoan ngoãn làm người đi."
Xương Nhuận đúng thật là không được thông minh như hai anh trai và tính cách cũng chẳng ra đâu vào đâu nốt. Gã nổi giận túm cổ Xương Nghiệp Đức: " Con mẹ..."
Soạt.
Hai người còn đang bận cãi vã thì bị tiếng động thu hút.
Đàm Duyệt ngồi dưới đất, vẻ mặt hốt hoảng, quần áo xộc xệch, lại còn hơi nhàu nát, vừa nhìn liền có thể tưởng tượng ra đã có chuyện gì, lúc thấy anh em Xương gia, cô ta liền lao vào lòng Xương Nghiệp Đức:
" Cứu mạng, có người muốn sàm sỡ tôi."
Xương Nghiệp Đức nhìn ra sau. Có quái thằng nào đâu???
Xương Nhuận được gái ôm nên vui vẻ ra mặt, cái bản mặt háo sắc lại nổi lên, gã vỗ vai cô ta, nhỏ giọng an ủi: " Không sao. Đừng sợ, có ta ở đây, ai dám đụng vào cô ta sẽ đánh chết tên đó. Ngoan nha."
Đàm Duyệt vừa ngẩng đầu liền hoảng hốt đẩy Xương Nhuận ra, rõ ràng là cô ta lao vào lòng Xương Nghiệp Đức cơ mà, tại sao lại biến thành Xương Nhuận rồi.
Đàm Duyệt lúng túng hướng Xương Nghiệp Đức muốn giải thích: " Tôi không có.... thực sự là tôi không cố ý lao vào lòng người khác đâu. Tại tối quá nên..."
Xương Nghiệp Đức ghét bỏ ra mặt: " Cũng chẳng phải chuyện của tôi." Cho nên việc gì phải giải thích với gã.
Nhìn liền biết là cô ta cố ý, lại còn giả vờ đáng thương Muốn lao vào lòng gã nhưng tối quá nên nhìn nhầm thành Xương Nhuận có đúng không. Gã thông minh quá mà.
Rõ ràng người này có ý đồ.
Xương Nhuận thấy mỹ nhân trực muốn khóc, luống cuống an ủi, muốn lấy uy trước mặt người đẹp: " Xương Nghiệp Đức, anh nói thế là có ý gì. Người ta cũng có đụng anh đâu mà anh to mồm thế."
Xương Nghiệp Đức: "..." Đồ não lợn này.
____________________________________________