mắt.
Xương An Diệp bị mẫu thân lôi đến, trang hoàng cả một bộ y phục mới đỏ chói. Y nhìn không nổi nữa rồi. Xương An Nhiên còn đỡ, lấy cớ công việc bộn bề mà chốn mất.
Lăng Uy Huyền thân với Xương An Diệp cũng bị Xương mẫu lôi đến, đáng thương ngốc tử năm mới không có ai ở bên liền lôi kéo hắn đến phủ cùng đón năm mới.
Lăng Uy Huyền vui sướng, cả mấy ngày đều quanh quẩn bên Xương An Diệp không rời.
" Thiếu gia, cái này cứ để ta đi lấy là được rồi. Bây giờ lạnh lắm, người hồi phủ trước đi." Tâm Thất được giao phó đi lấy đồ ở Như Ý phường, nàng vốn tính tự đi một mình, ai ngờ thiếu gia cũng muốn theo.
Xương An Diệp nói: " Sao để ngươi đi một mình được, không sao. Đi nhanh rồi về. Ngươi lải nhải lâu như vậy làm gì."
Lăng Uy Huyền đuôi nhỏ đi sau, lén lút nắm tay Xương An Diệp. Xương An Diệp cảm nhận được cũng không có cự tuyệt mà nắm lại. Lăng Uy Huyền thụ sủng nhược kinh, hô hấp dồn dập, vẻ ngoài vui phơi phới, tâm tình cũng muốn nhảy lên luôn rồi.
Xương An Diệp liếc hắn, được nắm tay vui vậy sao.
Y thậm chí còn nhìn thấy cả cái đuôi phẩy qua phẩy lại vì vui mừng của hắn. Đáng yêu. Cái tên này giả ngốc cũng được đấy chứ.
Như Ý phường là nơi chuyên may đo y phục lớn nhất trong kinh thành. Xương mẫu may rất nhiều y phục, đã được lấy về hơn phân nửa, Tâm Thất lần này đến là lấy số còn lại.
Xương An Diệp cùng Lăng Uy Huyền đứng ngoài đợi Tâm Thất, Tư Âm vác đồ ra.
Chính là không biết duyên gì lại gặp phải đôi nam nữ lần trước cứu. Nữ tử nhìn thấy hai người đầu tiên, chạy đến như bay.
" Hai vị công tử, thực trùng hợp." Nàng ta nhìn thấy biển hiệu Như Ý phường: " Hoá ra hai người đi lấy y phục, chúng ta cũng đến lấy, hay là cùng vào đi."
Xương An Diệp muốn đá cho nàng ta một cái, nằm mơ: " Không cần. Có hạ nhân của ta đi lấy rồi."
" Vậy vị công tử phía sau.... không cần lấy y phục sao?" Nữ tử lại bắn ánh mắt sáng quắc.
Xương An Diệp cau mày, giọng giận dữ: " Lấy con khỉ. Hắn đi cùng ta, mắt ngươi mù sao, hỏi gì hỏi lắm. Hỏi xong rồi thì cút."
Nữ tử sửng sốt, sau đó cúi đầu thương tâm: " Ta chỉ có ý tốt. Dù sao cũng có duyên, muốn kết bằng hữu. Nếu công tử không chê...."
" Ta chê, ta rất không thích ngươi." Xương An Diệp thẳng thừng đáp. Nữ tử ánh mắt nháy cái sụp đổ.
" Công tử này, muội muội của ta cũng chỉ muốn kết giao bằng hữu. Ngươi không thích cũng không cần phải nói xem như thế chứ." Nam tử bên cạnh khó chịu, kéo nữ tử sang.
Xương An Diệp tay chống hông, nhếch môi: " Kết làm bằng hữu? Ta thấy là ngươi muốn lên giường với đệ đệ ta thì có. Còn lâu nhé, hắn là của ta."
Hắn....
Hắn là.....
Của ta. ⊙.☉
Lăng Uy Huyền ngạc nhiên mở lớn con mắt nhìn Xương An Diệp. Lòng sung sướng không thể tả nổi, cả người run rẩy muốn xông lên ôm lấy thiếu niên trước mặt. Xương An Diệp có phải hay không cũng thích hắn?? Aaaaaaaaaaa, hắn cũng thích y a. Làm sao bây giờ?? Xấu hổ quá!!!!!!!!!!!! (。・//ε//・。) Vẻ ngoài gắt gao tỏ vẻ bình tĩnh.
" Ngươi....." Nữ tử tức giận đến méo mặt, hận không thể lao lên chém chết y. ಠ益ಠ
Nam tử liền kéo nàng đi: " Nguyệt Ninh, muội đừng tức giận với họ. Chỉ thêm tổn thọ thôi. Không thích thì thôi, làm như chúng ta cần ý."
Nguyệt Ninh?! Đm đm đm, nữ chính. Xương An Diệp tự vấn, sao nữ chính ở đây? Không phải cốt truyện là nàng ta sẽ được vú nuôi Lăng Uy Huyền đưa đến phủ Thập vương gia sao?
[ Có lẽ là do hiệu ứng bươm bướm.] Hệ thống bỗng vang lên nhăc nhở.
Cũng có thể là như vậy. Xương An Diệp thở dài một hơi.
Vừa quay đầu liền thấy Lăng Uy Huyền ánh mắt đầy si mê nhìn y, Xương An Diệp đối diện tự dưng có chút xấu hổ, cả mặt cũng nóng lên. Hắn nhìn y như thế làm gì?
Xương An Diệp giả bộ lơ đãng nhìn chỗ khác, đừng nhìn nữa a. Tim đập có chút nhanh. Tư Âm, Tâm Thất, các ngươi lâu thế hả? Mau cút ra đâyy.
Sau ngày hôm đó, Lăng Uy Huyền chính là không thèm dấu diếm mà ôm, nắm tay lại còn hôn hôn Xương An Diệp. Vậy mà Xương An Diệp còn tim đập mặt đỏ mặc kệ hắn tự tung tự tác.
Xương An Nhiên nhìn cẩu lương đến muốn móc luôn con mắt.
" Tiểu An Diệp, đệ thích Lăng Uy Huyền?"
Xương An Diệp bị hỏi thẳng thừng, da mặt mỏng đỏ như tôm luộc, nóng bừng bừng, có chút khẩn cấp nhìn ca ca mình: " Không... không có."
Xương An Nhiên đương nhiên không tin: " Hắn làm cử chỉ thân mặt, đệ có cảm giác không?"
Xương An Diệp nắm góc áo, xấu hổ. Cũng có, cảm thấy rất quen thuộc.
Xương An Nhiên thở dài, xoa đầu y, nhẹ giọng: " Thích hắn cũng không sao? Ca ca không phản đối, nhưng phải biết mình muốn gì và không muốn gì. Đừng để sau này hối hận."
Xương An Diệp bị đoán chúng tâm tư, có chút tạc mao: " Đệ...đệ chưa có nói là thích hắn."
Xương An Nhiên biết đệ đệ biệt nữu: " Được được, ta không biết gì cả. Mà...hắn đến rồi kìa."
Xương An Diệp quay đầu, liền thấy Lăng Uy Huyền một thân hồng y đỏ rực vui vẻ như hài tử chạy đến, ánh mắt muôn vàn sủng nịnh, ngọt ngào gọi:
" Ca ca."
Hắn là tên lừa đảo, y còn lâu mới thích hắn.
ミ●﹏☉ミ
______________________________
~ Ảnh Tử ~