Xương An Diệp vì bụng to mà không thể mặc tây trang nên Cẩm Thiệu Huân mặc kệ mặt mũi có hay không, đến dự sinh nhật nhà giàu có cả giới truyền thông ở đó, hắn để Xương An Diệp xuyên đồ rộng thùng thình ở nhà.
Cẩm Chi Minh cũng cảm thấy rất ổn, không có gì phải bàn cãi. Mặt mũi gì tầm này, cháu dâu cùng chắt nội của ông quan trọng hơn chứ. Hai vợ chồng Mạc Tĩnh cho dù không muốn cũng không thể lên tiếng phàn nàn.
Cẩm Chi Minh cùng vợ chồng Mạc Tĩnh một xe, Cẩm Thiệu Huân chậm rãi lái xe trở Xương An Diệp đi sau cùng.
Khi đến nơi rồi, Xương An Diệp mới có cảm giác hối hận, rõ ràng là biết mình phải đến gặp tình địch nhưng lại mặc đồ ở nhà, còn người ta thì lộng lẫy như công chúa cao cao tại thượng.
Du Niệm thấy Xương An Diệp mặc thành như vậy đắc ý mà ngẩng mặt. Du lão gia cùng Du phu nhân niềm nở đón tiếp, ánh mắt lướt đến trên người Xương An Diệp liền xuất hiện mấy tia trào phúng.
Xương An Diệp hếch cằm, cậu mặc như thế đấy thì làm sao, Thiệu Huân cùng ông nội chưa chê, đâu đến phiên mấy người lên tiếng.
" Tiểu Niệm càng lớn càng xinh đẹp nha. Hôm nay con đúng là xuất sắc nhất đó. Quà của dì, sinh nhật vui vẻ. " Mạc Tĩnh tay bắt mặt mừng, thân thiết nắm tay Du Niệm.
Cẩm Thiệu Huân không để ý, hắn đỡ Xương An Diệp đến một chỗ trống ngồi: " Có đói không? Muốn ăn gì anh lấy cho em? "
" Nhỡ cô ta bỏ thuốc vào đồ ăn thì làm sao?" Xương An Diệp tự động bổ não ra mấy hình ảnh Du Niệm mặt hắc ám nhe nanh múa vuốt muốn gào thét vào mặt cậu.
Cẩm Thiệu Huân thiệt ba chấm, hắn dặn dò cậu ngồi im, bản thân mình đi lấy đồ ăn.
Xương An Diệp vung vẩy đôi chân, buồn chán nhìn ngó xung quanh. Một lúc sau, Cẩm Thiệu Huân đã mang một miếng bánh kem về.
Xương An Diệp mở to con mắt nhìn hắn: " Bánh sinh nhật thì phải đợi Du Niệm thổi nến xong mới được ăn chứ. Sao anh lại cắt ra rồi??? Tý nữa người ta lấy bánh đâu mà sinh nhật??"
Cẩm Thiệu Huân: "....." Không để ý!!!!
Xương An Diệp lén lút kéo hắn ra sân sau, lại phát hiện có một đường mòn lát gạch dẫn đến một phòng kính.
" Vào xem có được không?" Xương An Diệp chớp mắt nhìn Cẩm Thiệu Huân.
Cẩm Thiệu Huân nhìn cậu, đây là cái dáng vẻ gì, có phải nếu hắn dám lắc đầu, cậu sẽ nằm đây mà ăn vạ không.
Cẩm Thiệu Huân lần đầu tiên làm trộm, phá khóa, rồi đẩy cửa vào.
Bên trong vô cùng sạch sẽ, còn có một chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, ngạc nhiên hơn là trên tường của căn phòng, dán rất nhiều ảnh của một đứa bé. Nhìn thì có vẻ là từ lúc đứa bé mới ra đời đến khi lên 4 tuổi. Sau đó không còn nữa.
" Ai vậy?" Xương An Diệp nói. Cậu có cảm giác khi nhìn mấy tấm ảnh này xong, cậu đã quên béng mất cái gì đó.
Cẩm Thiệu Huân nhìn ngày tháng năm được viết ở trên mỗi bức ảnh, cũng đoán được vấn đề:
" Là con trai út của Du gia. Khoảng mười mấy năm trước đã bị bắt cóc không rõ tung tích, tìm không được. Du phu nhân rất thương yêu đứa con trai này, khi biết tin con mình bị bắt còn suýt điên. Du lão gia bỏ rất nhiều tiền thuê người tìm kiếm nhưng mười mấy năm rồi bặt vô âm tín. "
Cái đệch, cậu biết mình quên gì rồi. Nhiệm vụ phụ: tìm em trai đã mất tích của Du Niệm.
Ôi cái não cá vàng này. Xương An Diệp lập tức nhích lại gần Cẩm Thiệu Huân: " Lúc mất tích là mấy tuổi vậy?"
" 4 tuổi."
" Bây giờ hẳn là phải 17,18 đi. "
" Cũng tương đương như vậy. "
" Vậy lúc bị bắt cóc, là bị bắt cóc ở đâu vậy??"
" Nhớ không lầm thì là ở thủy cung Nguyệt.... em tò mò vậy hử??"
Xương An Diệp chu mỏ: " Hỏi một chút thì sao. "
Cẩm Thiệu Huân nhấc cậu ra ngoài, nặn nặn má cậu dặn dò: " Không cần phải biết chuyện này làm gì, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta. Đi thôi, quay trở lại kẻo ông nội tìm. "
Cẩm Thiệu Huân đem khóa đã bị phá lắp lại. Xương An Diệp tỏ vẻ: ừm, nhìn không hề giả trân tý tẹo nào.
Hai người đi vào trong thì thấy Du Niệm nước mắt lưng tròng nhìn cái bánh sinh nhật cô chưa kịp thổi nến vậy mà đã bị tên nào đáng đánh nào cắt ra rồi. Oán hận ngút trời.
Xương An Diệp: (≧▽≦) Thôi thì cắm nến thổi nốt nửa bánh còn lại. Nửa bánh còn lại đang nằm trong bụng cậu đây nè.
Cẩm Thiệu Huân: "...."
Du Niệm một thân xinh đẹp nghiễm nhiên trở thành trung tâm của bữa tiệc. Cô ta vui vẻ nện từng bước tự tin đi đến chỗ Cẩm Thiệu Huân.
" Thiệu Huân. " Ngọt ngào mà gọi một tiếng.
Xương An Diệp trừng con mắt: Nè nè bà chị, thêm một tuổi rồi, sao mặt lại dày thêm một tấc vậy hả?! Không nghe ông nội lần trước nói cái gì sao?!!!
Cẩm Thiệu Huân theo lễ vào đáp một câu, sau đó xoay người đem Xương An Diệp ra chỗ khác.
Du Niệm: "...."
Xương An Diệp: Hí hí hí, quê mặt ghê hông. ಡ ͜ ʖ ಡ
________________________________
~ Lăng Hoa ~