Trong lúc Thập Dương chạy trên đường, sờ đến cái chày cán bột trên người, nhốt lâu thế rồi, hay là thả cô bé ra để cô bé hít thở nhỉ?
Do dự mấy lượt, vẫn thả cô bé ra ngoài.
Vừa mới nhìn thoáng qua đã thấy Lý Viên Viên rơi lệ đầy mặt, hai mắt sưng đỏ từ lâu rồi.
Thập Dương sợ hãi, nhanh chóng dừng lại, lấy tay áo lau nước mắt cho cô bé, căng thẳng nói: “Đây là sao thế này! Đang yên đang lành khóc gì thế?”
Không nói thì không sao, vừa nói một cái, tiếng khóc còn to hơn.
Lý Viên Viên đấm vào ngực cậu ấy, “Sao lại nhốt em…..
Hu hu hu, người ta có làm sai cái gì đâu…..”
Thập Dương cũng áy náy vô cùng, cấp tốc ôm cô bé vào lòng, vỗ sau lưng cô bé, dỗ dành, “Không khóc, không khóc mà, về sau sẽ không nhốt nữa.”
Nước mắt lấp lánh, Lý Viên Viên ngẩng đầu nhìn cậu ấy, “Muốn hôn hôn.”
Đôi mắt cô bé chan chứa lệ, giống một đầm nước trong veo.
Cậu ấy cúi đầu nhìn một lúc, trong lòng bất giác mềm mại hẳn, ừ một tiếng, khẽ đặt lên trán cô bé một cái hôn.
Lý Viên Viên vẫn rúc vào trong ngực cậu ấy, nắm chặt cổ áo cậu ấy, được đằng chân, lân đằng đầu: “Thế phải cho em chơi cái ấy.”
Thập Dương cau mày, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, “Cái nào?”
Lý Viên Viên giơ tay tóm lấy, “Chính là cái này này!” Cô bé còn không sợ chết mà vén áo khoác của cậu ấy lên, thấy lạ: “Ơ? Sao không thấy nữa?”
Lần này, Thập Dương phản ứng nhanh cực kỳ, vừa nhấc tay lên đã biến cô bé thành cái chày cán bột một lần nữa, nhét vào trong người, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Lần này có nói gì cũng không thả ra ngoài nữa! Nhanh chóng quăng cho Lý Do Hỉ thôi!
Dương Thiền Tông giới.
Phong ngữ bốc của Lý Do Hỉ bị Ngọc Yên cướp đi rồi.
Hình như Ngọc Yên rất quen thuộc với Táng Tinh hải, ngựa quen đường cũ, áp giải họ đến một gian nhà tranh cũ nát.
Nhìn thấy gian nhà này, vẻ mặt nàng ta càng giận dữ hơn, tung ra một chưởng, gió xoáy nổi lên, chém gian nhà thành hai nửa trong nháy mắt.
Lý Do Hỉ và Kim Kiên bị trói thành bánh chưng, dắt đi như chó ở phía sau, hai người đều bị dọa run rẩy.
Bà chị này hung hăng khỏi nói, hai người họ cũng không dám thở mạnh nữa.
Ngọc Yên hừ mạnh một tiếng, cũng không dong dài, lấy một cuộn tranh trong tay áo ra, nếm lên không trung.
Cuộn tranh mở ra, là một bức mẫu đơn đồ, chỉ là không hiểu sao lại không tô màu.
Mẫu đơn vốn nên xinh đẹp, diễm lệ, nay lại có vẻ ảm đạm.
Trong bức tranh còn có một người con gái lấp ló trong bụi hoa.
Ánh mắt long lanh, nụ cười thản nhiên, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Lý Do Hỉ nhìn thử, người trên bức tranh không phải là Ngọc Yên, nhưng lại giống nàng ta đến năm phần.
Lúc trước nghe Ngọc Yên nói muốn cúng tế mẫu thân, lẽ nào người trong bức tranh chính là mẹ ruột của nàng ta? Người tình của lão lừa trọc Điểm Đăng?
Nàng còn đang suy nghĩ, Ngọc Yên đã đi đến trước mặt, lấy dao găm ra, nhanh chóng cắt xoẹt một cái ở cổ tay nàng, động tác dứt khoát, lưu loát.
Lý Do Hỉ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trên cổ tay có thêm một đường vết thương mảnh, máu tự động bay đến bức tranh theo chỉ dẫn của Ngọc Yên.
Theo sự hòa nhập của hiến huyết, dường như mẫu đơn trong tranh đã khôi phục được vẻ xinh đẹp.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy ý thức đang lơ mơ từng chút một, bức tranh trước mặt như đã gần hơn, càng lúc càng gần.
Rất nhanh, cả người bị luồng khí cuốn vào, thân thể bay lên, bị cuốn vào thế giới trong tranh.
Đợi đến khi tỉnh lại, nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên là đã không còn ở Táng Tinh hải nữa.
Quanh nàng chính là vườn mẫu đơn trong tranh, rực rỡ, chói lọi cả một mảng lớn, màu hoa được bầu trời đỏ đậm trên đầu chiếu xuống càng thêm đậm.
Lý Do Hỉ trong bụi hoa, nhấc chân đi, lại bất cẩn bị vấp một cái, dưới chân truyền đến tiếng nói, “Ai da.”
Cúi đầu nhìn, nàng ngạc nhiên mừng rỡ: “A, Kim Kiên, anh cũng vào đây à!”
Kim Kiên cũng bò dậy theo, phủi dấu chân bùn trên ngực, không có ý tốt, “Sao cô lại kéo tôi xuống nước?”
Lý Do Hỉ nói: “Nói có lý tí đi, tôi không kéo anh theo thì tám phần là ả sẽ giết anh rồi.”
Kim Kiên nói: “Cô đừng tưởng tôi không biết.
Rõ ràng là cô ta đến tìm cô.
Việc này không liên quan gì đến tôi, không thể thả tôi ra chắc?”
Lý Do Hỉ khoát tay, rẽ mấy cành hoa để đi ra ngoài, “Thả anh? Ả chẳng phải người tốt gì đâu.
Tôi không nói thế thì anh đã chết từ lâu rồi.”
Kim Kiên hừ một tiếng, lại vẫn thành thật đi theo sau nàng, “Cô nói đi, đây là chuyện gì thế này?”
Lý Do Hỉ cứ tự đi đằng trước, “Tôi sợ hãi mà, muốn kéo anh theo, được chưa?”
Kim Kiên đi đến trước mặt nàng, chắn đường đi, “Không phải cái này! Tôi đang hỏi đây là đâu, vì sao cô ta lại bắt cô?”
“Ài.” Lý Do Hỉ thở dài, “Đây là thế giới trong bức tranh kia mà, còn không rõ ràng à?” Thân là nhân vật trong thế giới huyền huyễn, thế mà đến cả thường thức thế này cũng không biết.
Nàng đưa tay hái bừa một bông hoa, đưa lên mũi ngửi, “Hoa cũng là thật đấy, anh ngửi thử xem, còn có mùi thơm.”
Kim Kiên nhận lấy, khẽ ngửi, “Đúng thế thật.”
Bên ngoài vườn hoa lại chẳng phải cảnh đẹp như thế.
Đất dưới chân và cả bầu trời trên đầu cũng đều là màu đỏ quạch, mờ ảo, giống như từng tẩm máu vậy.
Khắp núi đồi hoang dã đều là đất đá loạn hết cả lên, cây cối thì chẳng có cành lá, cỏ dại khô vàng, khắp nơi hoang vu, tràn ngập tử khí.
Lý Do Hỉ nhăn mày, bất giác cảm thấy rất chống đối với hoàn cảnh nơi này, kể cả là ai thì cũng không thích địa phương như thế.
Nhưng thật kỳ lạ là nơi đây lại mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc mà không hiểu tại sao.
Kim Kiên nhìn xung quanh, a lên một tiếng, “Xích Huyết giới?”
“Hả?” Lý Do Hỉ quay đầu sang, “Anh nói gì cơ? Xích Huyết giới gì?”
Kim Kiên nói: “Thế giới trong bức tranh ý, là Xích Huyết giới.
Bầu trời của Xích Huyết giới cũng đỏ như thế này, chất đất cằn cỗi, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không trồng được hoa màu.” Ấn tượng của hắn ta với nơi này chính là nghèo hơn cả sa mạc nữa.
Lý Do Hỉ đan hai tay vào nhau, có vẻ hơi căng thẳng, lẩm bẩm, “Xích Huyết giới, nơi này là Xích Huyết giới.”
Kim Kiên nói: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy.”
Lý Do Hỉ lại chỉ hỏi tiếp, “Anh chắc chắn không?”
Kim Kiên không hiểu ra sao, “Đây có gì mà phải nghi ngờ, cả thế giới tu chân cũng chẳng tìm ra nơi thứ hai giống thế này đâu.”
Nàng gật đầu thật mạnh, “Được, thế chúng ta đi thôi.”
Kim Kiên nói: “Đi đâu cơ? Bây giờ chúng ta là đồ cúng đấy.” Nói xong thì giơ đường máu trên cổ tay ra, “Đợi máu chảy khô mà vẫn chẳng có ai đến cứu chúng ta, chúng ta sẽ chết thẳng cẳng.”
Lý Do Hỉ cũng nâng cổ tay lên nhìn thử, trên cổ tay không ngừng có những giọt máu tươi chảy ra, nhưng máu chảy ra cứ biến mất như thế, không biết đã đi đằng nào.
Nàng gật đầu, ừ một tiếng, xoay người đi.
Kim Kiên đuổi kịp nàng, hỏi: “Cô đi đâu thế, cô không sợ chết à?”
Lý Do Hỉ nói: “Thế anh biết đi ra ngoài như thế nào không?”
Kim Kiên lắc đầu, “Không biết.”
Lý Do Hỉ thõng tay, “Thế không phải là gặp ngõ cụt à, đi tìm thôi.
Đi tìm thử trước đã, xem có gặp được người trong tranh không, hỏi xem hoàn cảnh ở đây là việc gì thế này.”
Hai người rời khỏi vườn mẫu đơn, đi thẳng theo đường mòn xuống dưới núi.
Đi không xa lắm thì thấy mấy người đang vây đánh một chàng trai trẻ tuổi.
Người kia nằm trên đất, bị đánh đến hấp hối, chỉ còn một hơi thở, mũi, miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
Lý Do Hỉ hơi không nhịn được, nhìn Kim Kiên.
Kim Kiên lắc đầu, “Đây là Xích Huyết giới.”
Lý Do Hỉ nói: “Ý gì thế?” Kim Kiên không trả lời, chỉ đành dừng lại, kéo nàng đứng ra xa một chút.
Kim Kiên không định giúp đỡ, Lý Do Hỉ lại càng không thể không biết tự lượng sức mà đi bênh vực kẻ yếu, đứng ở một bên nhìn cùng hắn ta.
Đột nhiên, trên người chàng trai bị đánh kia toát ra một luồng khí đen.
Dường như chỉ trong chớp mắt, không đợi đám người phản ứng, luồng khí đen bành trướng cấp tốc, bao phủ hết đám người vây đánh chàng trai kia.
Trong sương đen truyền ra mấy tiếng khóc thất thanh, tiếng nổ bùm bùm bang bang, máu tươi văng khắp nơi, thịt nát bay tứ phía.
Cũng không lâu lắm, màn sương đen dần tan đi, trên đất chỉ còn lại xương trắng chồng chất và vệt máu đỏ sẫm, mấy người đánh chàng trai kia đã chết như thế!
Chàng trai vừa mới bị đánh kia bò dậy từ trên đất, hoạt động tứ chi, lộ biểu cảm thỏa mãn.
Hắn ta giơ ngón tay cái lên lau máu ở khóe miệng, cười khanh khách quái dị một trận, rồi nhìn về phía hai người đang đứng ở không xa.
Lý Do Hỉ bất giác nắm chặt cánh tay Kim Kiên, Kim Kiên bước ra một bước, ngăn cản ánh mắt của người kia.
Người kia đánh giá Kim Kiên từ trên xuống dưới, khẽ cười.
Cúi xuống lật trong đống xương trắng, lấy pháp bảo hữu dụng và linh thạch, xoay người rời đi.
Cho đến tận khi bóng dáng của người kia biến mất, Kim Kiên quay đầu, “Không sao rồi.”
Lý Do Hỉ thở phào một hơi, Kim Liên khẽ nhíu mày, hắn cũng không xa lạ với cảnh tượng lúc nãy.
Hắn nói: “Hơn một nghìn năm trước, lúc Đồ Lục đảo bao vây diệt trừ Xích Huyết giới, tôi đã từng đi cùng sư phụ đến đây.
Sau trận đại chiến, thi thể khắp nơi.
Đồ Lục đảo không giết tù bình, lúc mọi người quét dọn chiến trường, có rất nhiều đệ tử bị dáng vẻ suy yếu mà đám ma kia giả vờ đánh lừa, vì thế đã uổng mạng.
Đám ma giả vờ, tranh thủ lúc người không đề phòng thì đánh lén, hệt như tên lúc nãy làm.
Lý Do Hỉ nhìn hắn ta, mặc dù hơi kinh ngạc, lại cũng không bất ngờ.
Kim Kiên nói: “Nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ thời gian trong bức tranh là tụt lùi hai nghìn năm.”
“Hai nghìn năm trước? Vì sao thế?” Lý Do Hỉ bất giác nắm chặt tay lại, trong lòng ẩn chút mong chờ, có phải Kê Vô Trần lúc nhỏ cũng ở đây không.
Kim Kiên nói: “Trước trận đại chiến đó, Xích Huyết giới chẳng hề mang dáng vẻ này.
Sau khi Kê Vô Trần kế nhiệm Ma tôn, ra ngoài đánh giết, cướp giật.
Lúc ấy, có thể nói Xích Huyết giới là người người kêu đánh, nhưng nội bộ của họ lại hài hòa xưa nay chưa từng có.
Có cơm no, áo ấm, đương nhiên sẽ không cần phải làm chuyện xấu.
Nhưng bây giờ có thể thấy là hiển nhiên vẫn chưa đến lúc đó.”
Lý Do Hỉ hiểu rồi, bất giác lên giọng mấy phần, “Cũng chính là nói, bây giờ Kê Vô Trần còn chưa lên làm Ma tôn? Xích Huyết giới vẫn là một giới vô chủ?”
Kim Kiên lắc đầu, “Có chủ, nhưng không phải Kê Vô Trần.
Ma tôn hiện tại là Kê Hoàn, nhưng mà chẳng bao lâu sau, đại khái hai, ba trăm năm gì đó, hắn ta sẽ bị Kê Vô Trần giết chết, soán vị.”
Trái tim của Lý Do Hỉ đã nhảy tưng tưng lên rồi, có phải điều đó nghĩa là nàng có thể nhìn thấy Đại Ma Vương của lúc trước không? Xích Huyết giới bây giờ nguy hiểm thế này, một mình chàng phải sinh tồn thế nào đây?
Trong lòng nghĩ như vậy, dưới chân cũng bất giác bước nhanh hơn.
Kim Kiên bên cạnh nàng, hỏi: “Cô đi nhanh thế là đã nghĩ ra cách rồi hả?”
“Hả?” Lý Do Hỉ sững người, “Tôi…..” không có cách.
Nhưng giờ đây, trong lòng nàng có một khát vọng mãnh liệt, chính là khát vọng được thấy chàng nhanh hơn một chút.
Nàng cắn môi, tĩnh tâm tự hỏi.
Kim Kiên nói Kê Vô Trần soán vị, Ma tôn đương nhiệm cũng là họ Kê, Ma tôn này có quan hệ gì với chàng hay sao?
Nàng quay đầu hỏi Kim Kiên, “Nếu anh đã từng đến đây, thế anh biết ma cung của ma tộc ở đâu không?”
~~~~~~~~~~
Ngát dịch..
Danh Sách Chương: