• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe thấy tiếng của Thập Dương, thân hình Vô Trần không khỏi sững một cái, hiểu được đây là đang thúc giục chàng rời đi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt sững sờ này, cành đào của Ô Thiệu Tùng đã vung đến trước mặt.

Đánh nhau lâu thế rồi, trong lòng hắn ta cũng có mấy phần tò mò.

Người này là ma, tu vi cũng tương đương với hắn, đến cả vóc người cũng không khác mấy, chẳng hiểu sao mà lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc.

Nhưng xác thật là họ chưa từng gặp nhau bao giờ.
Mỗi lần xuất chiều, đối phương đều có thể nhanh chóng chặn lại, cũng công kích.

Hắn ta có thể khẳng định là đối phương cũng không quen thuộc với chiêu thức, bởi vì chính đối phương ra chiêu lộn xộn vô cùng.

Đối phương chẳng hề trải qua tu luyện hay được chỉ dẫn tí nào, dường như tất cả các phản ứng đều là làm theo bản năng.
Thân thủ và nhạy bén thế này không khỏi làm hắn ta nảy sinh mấy phần hảo cảm.

Hắn muốn nhìn thử dáng vẻ của đối phương một chút.
Nhưng Vô Trần lại chẳng hề có hảo cảm gì với Ô Thiệu Tùng, thế mà người này lại giống hệt mình, lần đầu tiên chàng gặp phải cảnh tượng như thế.
Chàng chưa trải nhiều sự đời mấy, không hề hiểu được thế này là ý gì, chỉ cảm thấy chán ghét theo bản năng! Thế này thì nhỡ đâu về sau a Hỉ lại nhận nhầm hắn thành mình thì phải làm thế nào đây? Lẽ nào nàng dẫn mình đến đây cũng là vì hắn giống hệt mình à?
Tiếng gọi của Thập Dương đã làm chàng bị nhiễu loạn một chút, ngay sau đó là một em bé bị ném sang đây, đúng là em bé sơ sinh mà họ nhìn thấy trong phòng lúc trước.

Chàng còn đang nghi ngờ, lúc hoàn hồn thì đã không kịp tránh nữa.

Ô Thiệu Tùng xoay tròn thân thể, động tác nhanh mà rất chuẩn, một tay vững vàng đón được em bé sơ sinh, tay kia thì cầm cành đào, móc được khăn che mặt của chàng, khẽ kéo ra.
Thập Dương âm thầm kêu một tiếng không tốt, cúi người nhặt một cục đá ném ra, vừa hét to một tiếng: “Chạy!”
Cái khăn đen rơi xuống đất, ánh mắt Vô Trần lạnh lùng đảo qua, không do dự nữa, tranh thủ thoát ly cuộc chiến.

Chàng đi đến bên cạnh Lý Do Hỉ, không nói gì thêm mà bế ngang nàng lên, hóa thân thành một cái bóng đen, lập tức biến mất.
Ô Thiệu Tùng giơ cành đào cản cục đá kia, Thập Dương cũng tranh thủ chuồn đi nhanh như một làn khói.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ còn đầy lá rụng như mưa.
Ô Thiệu Tùng vẫn đang đứng ngơ ngác tại chỗ, nhất thời quên mất đuổi theo.

Khuôn mặt của người kia liên tục hiện lên trong đầu hắn, không thể quên được.
Biên giới Dương Thiền Tông, Võ Thái trấn.

Trấn nhỏ náo nhiệt, phồn hoa ngày xưa, giờ đây lại lạnh lẽo, vắng ngắt.

Nhà nhà đóng cửa, phố chính vắng tanh.
Quả nhiên Điểm Đăng tiến đến một mình, nhìn sạp mỳ ở bên đường.

Trước khi chủ sạp bị bắt đi còn đang trần mỳ, nay bếp đã tàn, nồi đã cạn, cháy đen xì xì.
Người may mắn tránh được một kiếp thì đang trốn trong nhà, đóng cửa sổ thật chặt, không dám phát ra một tiếng kêu nào, cố gắng hết sức để giảm cảm giác tồn tại xuống thấp nhất.

Có người to gan lén nhấc rèm cửa lên nhìn, thấy Điểm Đăng thì lập tức ngạc nhiên, mừng rỡ – Điểm Đăng đại sư đến cứu bọn họ rồi!
Đầu kia của con phố, Ngọc Yên lững thững đi đến, nàng ta vỗ tay cười khẽ, “Cuối cùng ông cũng đến rồi, Điểm, Đăng, đại, sư.” Giọng điệu còn mang mấy phần chế giễu.
Điểm Đăng hơi gật đầu, xem như là chào hỏi, vẫn là câu kia, “Cô muốn thế nào?”
Lại là câu này! Lão già chỉ biết nói mỗi câu này à! Ngọc Yên hừ lạnh trong lòng một cái, không dong dài nữa.

Vung tay lên, cảnh tượng xung quanh lùi ra sau, nhanh chóng biến hóa, lúc nhìn lại lần nữa đã đến bãi đất trống phía trước từ đường trong trấn rồi.
Tây Sơn tự được xây ở Dương Thiền Tông giới đã lâu, che chở cả vùng, đương nhiên là được dân chúng kính yêu sâu đậm.

Đây là từ đường do dân chúng xây dựng tự phát, thờ phụng bức tượng trụ trì bằng đất.
Giờ đây, bức tượng đất giống Điểm Đăng kia đã bị Ngọc Yên đập thành một đống đất màu vàng, chỉ giữ lại mỗi cái đầu, vị trí hốc mắt còn cắm một con dao găm,
Mà trên bãi đất trống trước từ đường, có một kết giới màu đỏ nhạt nửa trong suốt, trong đó đều là người phàm vô tội bị Ngọc Yên bắt lại, chen chúc cùng một chỗ, ước chừng hơn nghìn người.
Ngọc Yên thấy một thân tu vi của lão đã tiêu tán hết, ngạc nhiên ơ một tiếng, “Ngươi đã quyết tâm đến chịu chết tạ tội? Hay là ngươi giấu tu vi, muốn dùng dáng vẻ già khọm này đến tranh thủ sự đồng tình của ta đây?”
Điểm Đăng vẫn cười mỉm như cũ, không giải thích gì, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng ta, lặp lại: “Cô muốn thế nào?”
Ngọc Yên đứng khoanh tay, nghĩ kỹ một lúc, lại nhìn đám người phàm đang run rẩy kia, trong lòng có ý tưởng.
Nàng ta giẫm một chân lên cái đầu tượng, rút dao găm ra, ném đến trước mặt lão, nói: “Thế này đi, ngươi cắt xuống một miếng thịt thì có thể đổi được một người.”
Nàng ta cố ý im lặng một chút, làm ra vẻ đếm thử, “Ái chà, ở đây có một nghìn không trăm linh năm người đấy, thế thì ngươi cắt một nghìn không trăm linh năm miếng thịt là được, thế nào? Một miếng thịt đổi lấy mạng của một người, rất có lời đấy? Không phải ngươi thích nhất là tế thế cứu người à? Hôm nay để cho ngươi cứu đủ! Lấy mạng của ngươi đổi lấy mạng của chúng đi!” Nói đến phía cuối, hận ý đã tràn theo kẽ răng mà ra.
Điểm Đăng cúi đầu nhìn con dao găm, chẳng do dự gì cả, cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Chỉ khẽ nói một tiếng được, sau đó chống một tay lên đầu gối, cúi người xuống nhặt lên.
Bàn tay chằng chịt nếp nhăn, khô quắt như vỏ cây cầm lấy con dao, đang muốn đứng dậy.

Ngọc Yên híp mắt, tiến lên một bước, giẫm vào mu bàn tay lão.


Mũi chân nàng ta còn ấn xuống, ánh mắt hơi điên loạn, “Ngươi luôn mang cái dáng vẻ này! Thật sự làm cho người ta ghê tởm! Sao ngươi cứ mang cái dáng vẻ này thế hả! Ngươi có biết ta hận ngươi bao nhiêu không! Đợi ta giết ngươi, lấy uế khí cứu mẹ, ta phải để cho ngươi sống không bằng chết!”
Điểm Đăng chẳng hề phản kháng, cũng không thể phản kháng, ngón tay ở dưới chân nàng ta đã bị giẫm toạc da, gãy xương, chảy ra máu tươi.

Thế mà thậm chí trên mặt lão ta còn không có chút vẻ đau đớn nào.
Ngọc Yên cảm thấy không thú vị, lập tức rút chân về, nhếch khóe miệng, “Giả vờ giả vịt.”
Điểm Đăng run run rẩy rẩy rút tay về, đặt con dao nhiễm máu ở trước mặt, rồi cởi Bách nạp phục ma y ra, gấp lại thật ngay ngắn, chỉnh tề, đặt sang một bên.

Sau đó là áo tăng và áo trong, cũng gấp lại như thế.

Lão ta ngồi làm tất cả mọi thức một cách chậm rãi, chẳng hề gấp gáp, không giống người bị hiếp đáp một chút nào.
Lão ta cởi trần, vì đã mất đi tu vi, làn da trên người trở nên nhũn nhẽo, đồi mồi kín mít, thoạt nhìn không khác gì một người bình thường cả.
Một nghìn không trăm linh năm người phàm bị nhốt trong kết giới kia đang lẳng lặng nhìn lão, thấy Điểm Đăng đại sư mà họ tôn thờ đang cầm con dao lên, cắt xuống một miếng thịt ở cánh tay mà không hề do dự.
Máu tươi phun ra như suối, lão chẳng cảm thấy đau tí nào, khóe miệng vẫn mang ý cười, không khác gì cái bộ dáng xem thấu hồng trần, hiểu rõ hết thảy của ngày thường.
Ngọc Yên lạnh lùng nhìn, ngồi lên cái đầu tượng, vắt chân, gảy móng tay, “Ta khuyên ngươi tốt nhất là động tác nhanh một chút, sự kiên nhẫn của ta không tốt lắm đâu.”
Điểm Đăng không trả lời, chỉ cầm dao găm cắt xuống từng miếng thịt.

Dao găm sắc bén vô cùng, cánh tay trái của lão ta đã bị cắt sạch sẽ rất nhanh chóng, xương trắng lạnh lẽo lộ ra, máu tươi đã chảy đầy khoảng đất trước mặt lão.
Cánh tay trái đã hết thịt để cắt rồi, cuối cùng lão ta cũng không duy trì được ý cười trên mặt nữa, hít một hơi thật sâu, run rẩy nhắm mũi dao lên chính ngực mình.
Lão ta lấy thân xác phàm nhân để thừa nhận đau đớn như thế, nếu không phải trên trán đang chảy xuống từng giọt mồ hôi to đùng, chỉ nhìn biểu cảm, người thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được đau đớn mà lão phải thừa nhận.

Lưỡi dao lăng trì từng miếng, máu chảy thành dòng, nhiễm đỏ cả áo cà sa, áo tăng đặt ở bên cạnh.
Trong số những người phàm bị nhốt, đã có người không nhịn được mà che mặt khóc.

Dần dần, tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, vang vọng khắp nơi.
Ngọc Yên phiền chán ngoáy lỗ tai, gầm lên một tiếng, “Câm miệng!”
Tiếng quát lớn này lại chỉ có thể làm cho họ càng kích động hơn, có người đứng dậy muốn xông đến nhưng đã bị kết giới cản lại.

Mà càng lúc càng nhiều người đứng lên, liều mạng đánh vào kết giới, muốn phá vỡ nó ra.
Nhưng phí công vô ích, họ chỉ là người phàm yếu ớt mà thôi.
Mặc dù Ngọc Yên hài lòng với phản ứng của họ, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Điểm Đăng chẳng nói chẳng rằng, chưa từng xin tha hay kêu đau.

Nửa người lão ta máu me đầm đìa, vì đau đớn mà tay cầm dao đã run rẩy đến mức không thể khống chế được.

Mỗi lần cắt xuống một miếng thịt đều cần rất nhiều thời gian.

Tuy rằng động tác chậm chạp, nhưng cũng chưa từng dừng.

Cuối cùng, đợi đến lúc thân trên cũng chẳng còn thịt để cắt xuống nữa, lão ta chậm rãi cắt ống quần, bắt đầu cắt thịt trên đùi.
Thịt cắt xuống đã chất đống cao đến đầu gối, không khí xung quanh tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, máu chảy dưới đất thành một đường uốn lượn.
Nhưng thế này vẫn là còn lâu mới đủ, còn lâu.


Ngọc Yên nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại có một ý định tuyệt hảo.
Nàng ta giơ một tay lên, lập tức có mấy con chó hoang đói bụng đến gầy trơ cả xương xuất hiện ở bên cạnh.

Chúng nó bị máu hấp dẫn nhanh chóng, nhìn chằm chằm đống thịt, nhe răng, ánh mắt lập lòe ánh xanh đói khát, nước miếng chảy xuống rào rào.
Ngọc Yên ra lệnh một câu, “Lên, hì hì.”
Trong kết giới, đám người bộc phát ra tiếng khóc và cầu xin thê lương.

Họ không thể phá nổi kết giới, chỉ có thể quỳ xuống đất, dập đầu với nàng ta, hèn mọn mà quy phục, hy vọng nàng ta mở lòng từ bi.

Bất kể nam hay nữ, người già hay con trẻ, ai nhìn thấy cảnh này cũng không có cách nào không xúc động.
Đương nhiên Ngọc Yên sẽ không đại phát từ bi, nàng ta ẩn nấp hai nghìn năm, chỉ chờ đúng hôm nay mà thôi.
Đàn chó xông lên ngay lập tức, nhảy bổ đến đống thịt, ăn sạch sẽ.

Chúng nó ăn thịt xong, liếm miệng, giống như chưa đã đời, lại chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào Điểm Đăng.
Ngọc Yên hơi nhíu mày, phất tay áo đánh bay đàn chó.

Nàng ta đứng dậy, giày thêu tinh xảo giẫm lên máu tươi, đi đến trước mặt lão, cúi người, nhìn lão chăm chú, “Còn thiếu rất nhiều đấy, ngươi thật sự quá chậm chạp.”
Điểm Đăng híp mắt, vì đau đớn và mất máu nên động tác càng chậm hơn, khóe môi khẽ mấp máy, nghe không rõ là đang nói gì.
Ngọc Yên nhắm mắt lại, đám người phàm khóc than làm nàng ra tâm phiền ý loạn.

Nàng ta lật tay phóng một đạo hồng quang, gia cố kết giới, cũng ngăn cách hết thảy kêu khóc và cầu xin hỗn loạn.
Xung quanh trở nên im ắng, tĩnh mịch, nàng ta cúi người, ánh mắt quét qua gò má già nua của Điểm Đăng, đưa tai đến sát bên miệng lão, yên lặng lắng nghe.
“Yên, Yên Yên…..”
Tiếng như muỗi kêu, Ngọc Yên lại nghe được rất rõ ràng.

Nàng ta như bị sét đánh, lập tức ngạc nhiên, mở to mắt, không thể tin tưởng: “Ngươi nói cái gì?”
Kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát lại vẫn chẳng có phản ứng.

Tay phải của Điểm Đăng vẫn duy trì tư thế cắt thịt, dao găm mới cắt vào một nửa, mi mắt lại cụp xuống từng chút một.

Hô hấp của lão dần mỏng manh, cuối cùng, lời còn chưa nói xong đã vĩnh viễn lưu lại trên đôi môi tái nhợt, khô nứt vì mất máu.
Ngọc Yên chậm chập lùi ra sau, biểu cảm khiếp sợ mà không lời nào có thể tả nổi.

Người trước mặt… đã đoạn sinh khí, chết rồi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK