Khi Bắc Cung Từ tỉnh dậy vào sáng sớm, mở mắt ra, rèm giường mỏng màu sáng bạc lọt vào tầm mắt.
Hắn day huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, hoàn toàn không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết người đang ở chỗ nào.
Nhưng ngay sau đó, hắn ngửi thấy một mùi kỳ quái, mùi ngũ cốc ấm nóng, tươi mới…, thối.
Hắn nhíu mày, ngồi dậy, nhìn một vòng xung quanh, chỉ là một gian phòng ngủ rất bình thường.
Nhưng dưới chân giường, có một cái bọc vải nho nhỏ, đang hơi động đậy.
Hắn tò mò, nhấc lên nhìn, thế mà trong bọc vải lại là một đứa bé sơ sinh nho nhỏ.
Đứa bé thấy hắn, kêu a a, vươn cánh tay nhỏ bé, mập mạp về phía hắn.
Cái mùi kỳ lạ kia càng đậm hơn nhiều, Bắc Cung Từ vạch tã ra nhìn, một đợt mùi thối đập vào mặt…..
“Ọe…..” Bắc Cung Từ bịt mũi, ngã từ trên giường xuống, lao ra cửa.
Lần đầu tiên trong đời, Bắc Cung giới chủ nhìn thẳng vào thứ như thế, cũng chẳng để ý được phong độ, dáng vẻ gì nữa, há to miệng ra hít thở không khí mới mẻ bên ngoài cửa, xua đi khí ô uế trong lồng ngực.
“Ơ?” Lý Do Hỉ quay đầu lại, “Anh cũng ngủ được đấy nhỉ, đã buổi trưa rồi.” Nàng đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh một cái ao nhỏ ngoài sân, váy áo chỉnh tề, thần thái sáng láng, không hề say rượu chật vật như hắn.
Bắc Cung Từ đi ra mấy bước, cau mày, hỏi: “Đây là đâu?”
Lý Do Hỉ nói, “Phòng khách của Tần phủ, còn có thể ở đâu chứ?” Nói xong thì vẫy tay với hắn, “Mau đến đây, tôi chỉ cho anh xem cái này rất vui.”
Bắc Cung Từ nghi ngờ, lại đi đến bên cạnh nàng.
Lý Do Hỉ ngồi xổm ở bờ ao, chỉ vào trong, nói: “Anh nhìn xem, con này giống anh không!”
Hắn ta khom người nhìn theo.
Lý Do Hỉ lấy ngón trỏ gảy nước ao, “Anh nhìn con vương bát này, trên lưng mọc ra lông xanh đấy, rất giống anh, lục mao quy!”
(Lông và mũ đồng âm, con rùa còn có tên gọi khác là vương bát, hay được dùng để mắng đồ khốn, đồ đều.
Lục mao quy còn có thể hiểu là tên khốn bị đội nón xanh)
“Hử?” Bắc Cung Từ nhíu chặt hai đầu lông mày thành một chữ xuyên 川.
Lý Do Hỉ nói tiếp: “Ninja rùa ý, giống hệt anh, vừa xanh, vừa có thể nhịn, thật sự tôi rất bội phục!” Nói xong, vỗ vai hắn, “Nhưng mà tối qua chúng ta đã kết nghĩa rồi, còn dập đầu ở trước mặt Thổ địa công công nữa, tôi sẽ không bởi vì mấy điều này mà ghét bỏ anh.
Anh em tốt cả đời đấy!”
Bắc Cung Từ không nhìn rùa lông xanh mà nàng nói, chỉ nhìn bóng chính mình ở dưới ao.
Trên trán thâm tím một góc, ngọc quan búi tóc có một lá rau héo nửa xanh nửa vàng mắc vào, trên vạt áo còn có một vết ố to màu sắc quái lạ…..
Hắn hoảng sợ nhìn người ở trong nước, bất giác tự sờ mặt, đây là mình sao?
Vừa đúng lúc người hầu Tần phủ nghe thấy động tĩnh, tiến vào chuẩn bị hầu hạ, thấy ngay một bóng người màu trắng như gió lốc cuốn vào phòng.
Chẳng bao lâu sau, Bắc Cung Từ đã sửa sang lại quần áo, đầu tóc, đổi một vẻ mặt, đi từ bên trong ra.
Lý Do Hỉ chép miệng, “Chết vì mặt mũi, sống rõ khổ.”
Hai người hầu đi vào phòng, không để ý đến hắn.
Lý Do Hỉ cũng đi vào theo, giúp thay tã, bón sữa cho đứa bé.
Đợi đến khi đứa bé đã sạch sẽ mới bế ra ngoài, hai người phụ nữ trẻ tuổi đi theo sau lưng nàng.
Lý Do Hỉ bế đứa bé đến trước mặt Bắc Cung Từ, “Biết anh bận, không có thời gian.
Đây là bà vú tôi nhờ Tần Lĩnh chủ tìm hộ anh, về sau sẽ đi theo anh.
Nhưng bản thân họ cũng có con, cho nên sẽ mang theo con đến Định Bắc cung.”
“Cái gì!” Vẻ mặt Bắc Cung Từ khiếp sợ, “Đứa bé ở đâu ra!”
Lý Do Hỉ nói: “Anh quên à, tối qua chúng ta vừa mới kết nghĩa xong, ông trời đùng một cái thì có đứa bé này rơi xuống.
Đây là ông trời thấy nhà họ Bắc Cung vô hậu rất đáng thương, ban ơn cho anh đấy.
Tôi đã đặt tên xong rồi, gọi là Quá Nhi.”
Bắc Cung Từ ôm trán, cố gắng nhớ lại, hình như cũng có chút ấn tượng…..
Lý Do Hỉ đã quyết định thay hắn, giao đứa bé cho bà vú, “Đi đi, để Tần Lĩnh chủ sắp xếp đưa mọi người đi Sương Lâm giới.”
Tiễn bà vú đi, Lý Do Hỉ quay đầu lại thì thấy Bắc Cung Từ đang ngồi ở tảng đá bên bờ ao với vẻ mặt chán nản -- Nhọc lòng, cực kỳ nhọc lòng, không biết mình đã làm gì nữa, rất mê mang.
Lý Do Hỉ vỗ vai hắn, “Sao thế, đã sinh em bé cho anh rồi, anh còn không vui vẻ.
Anh thật khó hầu hạ đấy.”
Bắc Cung Từ ngẩng đầu, ánh mắt ai oán, “Vì sao cô phải đối xử với tôi như thế?”
Lý Do Hỉ sờ mũi, “Tôi làm sao cơ? Tôi có làm gì đâu!”
Bắc Cung Từ không đáp, hắn ngồi bên bờ ao, tủi thân như một em bé bự tám trăm cân (400kg) vậy.
Đây là ngày thứ mấy nhỉ? Nếu bắt đầu tính từ ngày gặp nàng, tính cả hôm này mà còn chưa đến nửa tháng.
Trong nửa tháng này đã xảy ra nhiều việc như thế rồi.
Vẻn vẹn nửa tháng mà thôi.
Nếu muốn nàng ở lại, một năm, mười năm, trăm năm, nghìn năm, bản thân mình có thể nhẫn nhịn, chịu đựng bao lâu chứ? Nàng còn có bao nhiêu ngạc nhiên đang đợi mình đây?
Nếu là người ngoài thì cũng thôi đi.
Cố tình lại là Thánh nữ.
Nếu là đệ tử ngoại sơn, Bắc Cung Từ sẽ có trăm, nghìn cách quản lý, dạy dỗ nàng.
Nhưng thế mà cố tình lại là Thánh nữ! Vị hôn thê của hắn! Giết không được, đánh không xong, mắng không lại…..
Thậm chí, trong đầu hắn còn xuất hiện một cảnh tượng đáng sợ.
Vào đêm đại hôn, động phòng hoa chúc, có một người khác ở ngay trong thân thể nàng, đang nhìn, đang nghe..., thậm chí còn có thể hiện thân.
Hắn ôm chặt đầu, không dám lại nghĩ tiếp nữa.
Lý Do Hỉ khoanh tay nhìn hắn, “Anh đang nghĩ gì thế?” Biểu cảm trên mặt đủ các loại màu sắc.
Đúng lúc Bắc Cung Từ đang buồn bực, có một người từ bên ngoài xông vào.
Người đến mặc bộ áo màu lam, trắng, là đệ tử của Bắc Cung Từ.
Y hét to: “Giới chủ, không tốt rồi! Thương Lan thú phóng hỏa đốt thư viện Lục Nhâm! Ngọn lửa kia màu lam, đã dùng nước nhưng không thể dập được…..”
Y còn chưa nói hết, Bắc Cung Từ đã túm tay Lý Do Hỉ biến mất tại chỗ.
Lúc này đây, thư viện Lục nhâm đã bị đốt thành một đống phế tích, ở khoảnh đất trống phía trước thư viện, một đám linh thú đang vỗ tay hoan hô.
“Oa oa, tốt quá rồi! Không còn thư viện nữa rồi!”
“Hi hi, về sau sẽ không cần phải học bài nữa!”
“Viên Viên giỏi quá! Tôi tuyên bố, từ nay về sau, Viên Viên chính là thần tượng của tôi!”
“Không! Viên Viên chính là lão đại của chúng ta! Lão đại của tất cả các linh thú!”
Lý Viên Viên ngồi đung đưa chân trên lưng một con gấu đen, xung quanh vây đầy linh thú, đấm chân, bóp vai.
Cô bé học mọi thứ rất nhanh, mặc dù không biết nhiều chữ nhưng bây giờ thì có thể nói chuyện cơ bản mà không có chướng ngại gì.
Cô bé đắc ý, giương cằm, “Về sau mọi người đều phải nghe lời tôi!”
Chúng thú phụ họa, “Nghe lời, nghe lời, chắc chắn chúng tôi đều nghe theo lão đại!”
Cơ bản là tất cả những đệ tử ngoại sơn đều tham gia vào hành động cứu hỏa.
Ngọn lửa màu lam này không thể dùng nước bình thường để dập tắt, bắt buộc phải dùng linh khí của tu sĩ để vận nước, cực kỳ hao phí thể lực.
Nhưng cũng không phải Lý Viên Viên cố ý phóng hỏa.
Nguyên nhân là do lúc ăn cơm trưa còn chưa no.
Hôm qua Lý Do Hỉ không ở nhà, không ai chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô bé.
Lý Viên Viên nói muốn ăn thịt, con gấu đen phải đi nhà bếp trộm một miếng thịt, hiến cho cô bé.
Lý Do Hỉ đã từng dạy, cô bé biết không thể ăn sống, thế là định phun lửa nướng thịt cho chín.
Chính vì thế mà lửa bốc lên, đốt cháy ra cái dạng này.
Lúc Mộ tiên sinh phát hiện ra, lửa đã lan đến xà nhà rồi.
Bà ta vừa cảnh báo, vừa cứu người.
Đám linh thú không bị thương, chỉ cháy sạch mất thư viện.
Thế lửa lan tràn rất nhanh, bên thư viện lại ít người, lan đến một mảnh rừng trúc nhỏ ở ngoài núi một cách nhanh chóng, rồi lại cháy từ rừng trúc đến Tiểu Linh Phong, là nơi đám đệ tử ở.
Trong Tiểu Linh Phong nhiều cây cỏ, thế lửa càng lúc càng lớn.
Hiện tại, tất cả những người ở Định Bắc cung, dù chỉ có chút linh lực cũng đều đến tham gia cứu hỏa.
Đàm Li vừa chỉ huy mọi người cứu hỏa, vừa ra lệnh đi thông báo cho Bắc Cung Từ.
Chẳng thấy Ngọc Yên đâu.
Mà trong sơn động ở Vạn Tùng lâm.
Thập Dương còn không biết đã xảy ra chuyện gì, cong mông ra sức đào hố.
“Keng” Một tiếng giòn giã vang lên, một tảng Tinh lam thạch to đùng, vỡ vụn, rơi xuống.
Thập Dương hốt hoảng trong lòng, mượn theo ánh sáng nhỏ nhoi để nhìn, trước mặt xuất hiện một cái hang động.
Thế mà chẳng biết làm sao lại đào ra được một cái hang động khác.
Cậu ấy đổi Kim cương xử thành liên đăng, vừa nhìn đã thấy một cái hộp đen đang đặt trên bệ đá ở trong động!
Trong lòng cậu ấy lại khiếp sợ, vội chạy lên trước, đưa tay sờ thử.
Đúng rồi, chính là hộp đen được khắc từ Hắc diệu thạch! Thế mà Ô Thiệu TÙng lại giấu nó trong này.
Cậu ấy cất kỹ hộp đen đi trước đã, lại thật cẩn thận lục soát cái hang một phen, không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, nhưng trong lòng lại có một cảm giác quái lạ.
Khoảng cách từ cái sơn động này đến mặt đất ít nhất cũng sâu trăm trượng.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, nhất định nơi này có chỗ nào đó bất thường.
Thập Dương ngồi dưới đất nghỉ ngơi, sau lưng đã ướt hết mồ hôi, luôn cảm thấy việc này hơi bị dễ dàng quá.
Trước nay, Ô Thiệu Tùng chưa bao giờ làm chuyện gì vô nghĩa.
Cái hộp này cũng thật sự là cái hộp uế thân của Ma vương.
Chỉ là, vì sao lại đặt nó ở đây chứ?
Cậu ấy nhíu mày, đau khổ suy tư, mồ hôi chảy theo hai má đến môi, cậu ấy liếm thử, hơi mặn…..
Đợi đã! Đột nhiên cậu ấy nghĩ ra rồi!
Cậu ấy đứng dậy, nhìn xung quanh, từ lúc nào thì xung quanh lại bắt đầu trở nên nóng thế! Lúc trước vẫn luôn bận đào hố mà không cảm thấy.
Bây giờ đã ngồi nghỉ một lúc lâu, sao vẫn nóng thế này?
Cậu ấy lau mồ hôi bằng tay áo, áp tay lên vách, nóng bỏng vô cùng, trong không khí còn có chút mùi lưu huỳnh rất kỳ lạ.
Dí liên đăng lại gần để nhìn, núi đá có màu đỏ đậm.
“Ớ!” Cậu ấy tò mò, áp tay lên vách sờ mó từng tấc một.
Thân là kiếm linh, không có cảm giác nóng, lạnh, vị trí đặt tay đã nóng đến mức có thể rán chín cả trứng gà rồi nhưng vẫn không hề tổn thương tay cậu ấy.
Sờ theo vách hang động được một vòng, cậu ấy lại phát hiện ra một đường hầm, chắc là đào từ bên kia đến đây.
Vách đường và vách hang đều bóng loáng cực kỳ, đây là phong cách của Ô Thiệu Tùng -- Đến đào hang cũng phải đào cho tinh xảo như thế.
Đi thuận theo đường hầm lên trên, cậu ấy leo được gần một nửa canh giờ, độ dốc thoải dần, quả nhiên, trước mặt xuất hiện một chút ánh sáng màu trắng.
Trong lòng cậu ấy mừng rỡ, bước nhanh tiến lên, vừa đặt chân đến cửa của hang động núi đá, phóng ra ngoài.
Không khí mới mẻ, lạnh lẽo phả vào mặt, cậu ấy ra sức hít vào mấy hơi thật dài.
Nơi này là đỉnh một ngọn núi cao, bị tuyết bao trùm toàn bộ, cửa hang được giấu sau một tảng đá cực lớn, rất khó bị phát hiện.
Còn chưa kịp vui mừng, vừa nhìn đã thấy Định Bắc cung ở nơi xa có ánh lửa tận trời, khói đặc nổi lên cuồn cuộn!
“Ngọn lửa màu lam? Là Viên Viên? Nhanh thế đã bắt đầu rồi á! Lẽ nào đây là tín hiệu cho mình à?” Cậu ấy lẩm bẩm.
Trong đầu cậu ấy chợt nảy lên ý nghĩ, lại quay người, xông vào trong động.
Một lần nữa ở bên trong hang động, cậu ấy đi đến bệ đá nơi đặt cái hộp đen, ngồi xổm xuống quan sát.
Quả nhiên, trên bệ đá có đầy những hình khắc, là một loại trận pháp phong ấn cậu ấy biết.
Có thứ gì bị phong ấn dưới bệ đá này nhỉ? Thập Dương đập một chưởng vỡ tan bệ đá, một cái hố to lộ ra ở bên dưới.
Bên tai có tiếng ùng ục quái lạ truyền đến, còn có cả mùi lưu huỳnh càng lúc càng đậm.
Cậu ấy thò đầu vào nhìn, trong cái hố toàn là lửa đỏ, như cái loại mà hòa tan được cả sắt ra thành nước, đang cuồn cuộn phun lên trên.
Trong lúc cậu ấy sững sờ, đã phun gần đến miệng hố.
“Là nham thạch nóng chảy!”
Nền đất bắt đầu rung, đá bắt đầu rơi xuống.
Thập Dương kêu lên một tiếng sợ hãi, hóa thành thân kiếm quay đầu chạy mất.
Cậu ấy thề, đời này chưa bao giờ chạy nhanh như thế.
Dù rằng được đúc thành thân kiếm trong lửa cháy bừng bừng, nhưng nếu không cẩn thận mà bị chạm vào nham thạch nóng chảy thì cũng chẳng còn mạng nữa đâu.
Dung nham ở sau lưng quay cuồng như nước sôi, trào ra một cách điên cuồng, đuổi theo muốn cắn mông cậu ấy, tốc độ nhanh phi thường.
Toàn bộ sơn động bị dung nham lấp hết, bên tai là tiếng xèo xèo của dung nham đốt vách núi và tiếng nền đất vỡ ra như dã thú đang cuồng nộ gào thét.
Tiếng nổ liên tiếp, cuối cùng Thập Dương cũng thoát ra ngoài, nham thạch sau lưng vẫn đang trào ra, đỉnh núi đã bị nổ thành một cái hố lớn.
Cậu ấy bay lên không trung, thấy dung nham đỏ sậm đang chảy cuồn cuộn và khói đen phun ra dày đặc, quả núi nứt ra vô số khe hở, vô số dung nham màu đỏ trào ra theo khe nứt chảy xuôi xuống dưới, hội tụ thành một dòng sông.
Cậu ấy bịt mũi, bay giữa không trung, rất nhanh đã phát hiện manh mối.
Dung nham đang chảy ở giữa hai ngọn núi tuyết thành dòng rất sâu, không đến một lát, toàn bộ xung quanh đã bị nham thạch nóng chảy bao trùm Mà chân núi chính là hồ băng sinh ra Thánh nữ!.
Danh Sách Chương: