• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bên cạnh Hoài Thủy, hang động nào đó trên Đồng Âm sơn.
Cửa hang có thêm một cái nồi to, Thập Dương đang dạy Thanh Thanh nấu cơm.
“Ngươi không thể xào thế này được, phải cho dầu trước, rồi mới cho thịt vào.

Còn chỗ rau này đã rửa sạch chưa đấy hả?”
Một tay Thanh Thanh cầm xẻng đảo thức ăn, một tay khác xoa cái eo đau nhức, tức giận nói: “Ngươi lắm lời thế? Nếu không tự ngươi làm đi!”
Thập Dương thở dài, nói lời thấm thía: “Ngươi thế này thì sau sao mà gả đi được! Ta đây không phải đang dạy ngươi à?” Nói xong hắn lắc đầu đi mất, quay ra chỗ cái võng trong rừng cây mà Hôi Lô mắc cho hắn: “Làm xong thì gọi ta.”
Thanh Thanh luống cuống tay chân, nàng ta sống mấy trăm năm nay còn chưa từng chật vật như thế bao giờ.

Nàng ta vừa quăng lá rau còn dính bùn vào nồi, vừa lẩm bẩm: “Ta gả hay không gả được cần ngươi lo chắc! Ai cần ngươi lo! Hừ!”
Sau một trận binh hoảng mã loạn, cuối cùng cũng cho ra được một nồi canh rau xanh đen xì xì, bên trong còn nổi mấy miếng thịt mỡ béo núc ních, thậm chí còn có một con ruồi không biết lẫn vào từ đâu.
Nàng ta múc ra một bát đưa cho Thập Dương, một đôi mắt phượng chột dạ đảo quanh: “Này, cho ngươi ăn.”
Thập Dương chỉ nhìn một cái, không nhận, hắn thở dài một hơi: “Đây là đồ cho người ăn hay sao? Ngươi thế này làm ta quá thất vọng rồi! Ta đã dạy ngươi mấy ngày liền, sao vẫn còn làm ra cái dạng này chứ!”
Thanh Thanh hơi tủi thân, tu luyện đến năm trăm năm, chưa từng tủi thân thế này bao giờ: “Người ta chính là học không nổi mà! Ta có cách gì đâu, họ rắn chúng ta ăn đồ đều nuốt luôn, có phiền thế này đâu!”
Thập Dương rất không vui vẻ, đếm đầu ngón tay tính sổ với nàng ta: “Vạn Nương biết làm bánh ngọt, biết nấu ăn.

Đại ca ngươi chính là con chồn biết làm vịt rán giòn kia, thậm chí người ta còn có thể mở tiệm! Hôi Lô không có ích nhất cũng biết làm võng cho ta, còn có thể trộm gạo, trộm dầu.

Ngươi thì cái gì cũng không biết! Dạy ngươi mà vẫn không biết! Ngốc chết đi được!”

Ở với Lý Do Hỉ lâu rồi, hắn mắng người cũng ra hình ra dạng: “Mấy ngày này ngươi không thiếu máu của ta tí nào, vết thương trên mặt ngươi cũng sắp khỏi rồi, ngươi báo đáp ta như thế này sao? Lẽ nào ngươi muốn độc chết ta à? Người đúng là cái đồ phá sản…..

Lãng phí bao nhiêu lương thực, một miếng ta cũng chưa ăn được!”
Thanh Thanh bị hắn mắng mỏ rất tủi thân, đặt mông ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh, đập vỡ cái bát, “Ta không làm! Không hầu hạ! Ta cũng không cần máu của ngươi nữa! Ngươi cút đi cho ta, bây giờ liền cút! Hu hu hu…..

Người ta lại không nợ ngươi…..”
Thập Dương nhảy xuống võng, tức giận hừ hừ: “Sao ngươi không nợ ta? Ngươi nợ ta nhiều lắm, ta cho cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng không trả hết!”
Thanh Thanh nghe được, càng khóc dữ hơn: “Đúng! Ta cái gì cũng kém, cũng không bằng ai! Đủ rồi đấy! Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Hu hu hu…..”
Hôi Lô đang vui vui vẻ vẻ đuổi gà trộm được trong thôn dưới chân núi lên hang động, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của Thanh Thanh.

Hắn ba bước cũng gộp thành hai chạy lên, thấy Thanh Thanh và Thập Dương đang cãi nhau.
Một bên là muội tử, một bên là thức ăn, hắn thiên vị ai cũng không tốt.

Chỉ có thể đưa bỏng ngô trộm được cho Thập Dương, rồi lại đi dỗ muội tử.
Thanh Thanh khóc như hoa lê ngậm mưa, nàng ta lau nước mắt, tủi thân cực kỳ: “Nhị ca*, ca để hắn đi đi, chúng ta không cần máu nữa, cũng không cần báo thù nữa.

Bao nhiêu ngày rồi mà Lý Do Hỉ cũng chẳng đến, chắc chắn là không cần hắn nữa.

Người như thế, chỉ sợ ả quăng đi mà cũng cao hứng còn không kịp ý, hu hu hu…..

Chắc chắn là không đến cứu hắn đâu, hu hu hu…..

Ca để hắn đi đi, nhị ca…..”
Quả thật là Lý Do Hỉ đang rất cao hứng.
Không cần cho hổ ăn, không cần nấu cơm cho Thập Dương, nàng đang hưởng thụ kỳ nghỉ khó có được này.
Buổi sáng mát mẻ thích hợp đi ngủ, thường thường nàng ngủ trong lều đến tận giờ Ngọ, rồi vào nhà thôn trưởng ăn bữa trưa.

Buồi chiều khi thời tiết nóng nực, nàng xuống sông nghịch nước, tìm Vô Chi Kỳ vui đùa một lúc.

Đợi đến tối sau khi mặt trời lặn, lại mò lấy hai con cá lên ăn, cá cay thái miếng, cá nướng, cá nấu chua, cá hầm tiêu, thay đổi cách làm đa dạng.
Không có người cướp đồ ăn, cũng không cần phải hầu hạ ai.

Một mình nàng ăn no thì cả nhà đều không đói, khỏi phải nói vui vẻ biết bao.
Hôm nay, Lý Do Hỉ rảnh rỗi không việc làm, lại xuống sông chơi.

Nàng phát hiện trong một cái xác thuyền đắm có rất nhiều bảo bối.

Tuy rằng rất nhiều thứ đã mục nát đến chẳng ra hình dạng gì, nhưng mấy thứ như vàng bạc vẫn còn được bảo tồn khá tốt.
Trên thế giới tu chân, tuổi thọ của tu giả đều rất dài, động một tí là mấy trăm, mấy nghìn năm, cho nên mấy loại đồ sứ lỗi thời ngược lại không đáng giá tiền.


Nhưng mà đáy sông có không biết bao nhiêu thuyền bị đắm, không biết còn chôn dấu bao nhiêu vàng bạc châu báu, lấy ra đi bán cũng có thể đổi được không ít linh thạch!
Thế đạo này chỉ cần có tiền là không có việc gì không thể làm được.

Tu luyện hay không tu luyện hoàn toàn không quan trọng.

Lý Do Hỉ từng nghe Bách Lý Minh Minh nói Liễu Như Khanh cũng là đại yêu mấy nghìn năm -- Tu vi rất cao thì sao, còn không phải vẫn đi làm công cho Lĩnh Tiên quán mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống hay sao!
Còn có Điểm Đăng đại sư, đó cũng không phải một hòa thượng bình thường, còn không phải dày mặt đi hóa duyên, bán pháp khí à.
Chỉ cần trong túi có tiền, yêu ma quỷ quái gì thì căn bản cũng chẳng sợ -- Nàng thề phải làm đệ nhất khắc kim(1) của thế giới tu chân!
Lý Do Hỉ cong mông đào đất cát ở đáy sông ra, đào ra được vàng bạc, trang sức, đồ ngọc thì thu hết vào trong túi.

Vô Chi Kỳ cũng mặc kệ nàng, tùy nàng đào, mấy thứ đồ này với hắn mà nói thì đều là đồ bỏ đi.
Cứ đào rồi đào, Lý Do Hỉ liền ý thức được có gì đó không đúng, tim đập nhanh hơn.
Ở dưới đất Cửu Phu trấn cũng có loại cảm giác này xuất hiện, nàng chống xẻng nghỉ ngơi một lúc, lại lấy Phong ngữ bốc ra xem, sau đó chọn một vị trí bắt đầu đào.
“Hừ hừ, con khỉ kia không cho ta, ta đành tự mình đào!”
Hiện nay Lý Do Hỉ đã rất quen thuộc với việc đào hầm đào mỏ, cái xẻng như bay múa, nước sông bị nàng khuấy đục không chịu nổi, loạn hết cả lên.
Bùn cát dưới đáy sông mềm xốp, đào lên tốt rất nhiều sức lực, vừa không cẩn thận là cái hố mới đào xong sẽ bị ngập rồi lấp mất.

Lý Do Hỉ chỉ có thể tự vùi mình vào trong cát sông thì mới có thể miễn cưỡng đào tiếp.
Lúc bùn cát đến thắt lưng, xẻng chạm vào một vật thể cứng, “Đào được rồi!” Lý Do Hỉ đào thêm hai, ba nhát, quả nhiên đào ra được một cái hộp màu đen.
“Quả đúng là (đi mòn gót giầy mà không thấy) đến khi tìm được lại chẳng tốn công.”
Nàng kéo bản thân từ trong bùn cát, đồng thời đắc ý mà không quên gọi Kê Vô Trần ra, “Đợi lát nữa tôi bị đau đến ngất đi thì anh nhớ phải cứu tôi đấy.”
Kê Vô Trần hiện thân ở đáy sông, cả người áo đen theo sóng nước trôi nổi.

Cách một tầng nước nhìn khuôn mặt hắn dịu dàng không ít, như ngắm hoa trong sương, trăng trong nước vậy.

Hắn nói lời an ủi: “Không đâu, chỉ có lần đầu tiên khá đau.”
Lý Do Hỉ nghe có vẻ không đúng lắm, nhưng cũng chẳng so đo nhiều.

Nàng lấy Kim cương xử ra, nhắm chặt đôi mắt, dùng lực thật lớn đập lên cái hộp.
Đau đớn trong tưởng tượng không hề đánh úp lại -- Quả nhiên là lần đầu tiên mới đau.
Lúc mở mắt ra, chỉ thấy uế khí trong hộp trào ra điên cuồng, Kê Vô Trần lơ lửng trong nước, mở hai tay ra đón, tóc đen áo đen bập bềnh trong nước.

Màu đỏ trong con ngươi hắn rừng rực, khí đen ở xung quanh cứ như thỏi mực ở trong nước, bị hấp thu đến hầu như không còn.
Lần đầu tiên Lý Do Hỉ thấy dáng vẻ này của hắn, khỏi khỏi vỗ tay khen ngợi: “Hay, đúng là đủ đẹp trai, ngày Ma tôn đại nhân khôi phục Xích Huyết giới sắp tới rồi! Đến lúc đó đừng có quên lão Lý tôi đây đấy!
Dị động trong nước làm Vô Chi Kỳ hốt hoảng, hắn ta đang nằm ngủ trên giường rong, đột nhiên mở to hai mắt.

Một lát sau đã xuất hiện trước mặt Lý Do Hỉ.
Lý Do Hỉ bèn gấp gáp giải thích: “Là tự tôi đào ra được, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng phải đưa cho tôi.


Tôi cam đoan sẽ không chạy, giám sát bọn họ xây miếu!”
Vô Chi Kỳ để ý không chỉ việc này, hắn ta phẩy tay: “Đi đi đi, đi qua một bên.” Hắn ta đi đến trước mặt Kê Vô Trần, giơ mỏ neo sắt nặng ngàn cân lên, nghiêng đầu hỏi: “Là tên tiểu tử nhà ngươi, còn dám quay lại đây? Quay lại cũng tốt, đại chiến với Hầu gia gia một trăm hiệp!”
Kê Vô Trần lại chẳng thèm quan tâm hết thảy xung quanh hắn, khí đen quấy động nước sông, bao vây cả người hắn, không nhìn rõ tình hình ở bên trong.

Lý Do Hỉ vội dang tay che phía trước Kê Vô Trần: “Không được, không được, hiện tại anh ta còn rất yếu, anh không được đánh anh ta!” Nói xong nàng lại cảm thấy không đúng, “Ớ, hai anh quen nhau à?”
Vô Chi Kỳ cũng đang tò mò, “Là ma?”
“Không, chưa từng gặp mặt.” Hơi thở Kê Vô Trần vẫn còn hơi không ổn định, khí đen ở xung quanh đã bị hấp thu hoàn toàn, dòng nước cũng khôi phục tĩnh lặng.
Vô Chì Kỳ mất hứng, quay mỏ neo thành hình tròn: “Thả rắm mn à! Không phải ngươi bảo lão tử tu tiên sao? Bây giờ ngươi làm thần tiên rồi, còn không thừa nhận? Đến đến đến, để lão tử đánh một trận xem ngươi có nhận hay không!”
Lý Do Hỉ bảo hộ chặt chẽ người sau lưng, “Không được, không được, chắn chắn là anh nhận nhầm rồi.

Anh ta không phải Ô Thiệu Tùng, anh ta là Kê Vô Trần, là ma.

Anh không nhìn ra à? Tuổi tác anh cao rồi, có phải trí nhớ không tốt, nhớ lầm (2) rồi!”
“Cô mới cmn trí nhớ không tốt! Rõ ràng hình dáng giống hệt! Sao không phải là một người được!” Mặc dù có chút không tình nguyện, hắn vẫn thu hồi mỏ neo -- Lý Do Hỉ không biết đánh nhau, nếu lỡ không cẩn thận đánh chết nàng thì ai giúp hắn giám sát việc xây miếu đây.
Vô Chi Kỳ đánh giá toàn thân Kê Vô Trần, dù dáng vẻ tên trước mặt này rất giống Ô Thiệu Tùng.

Nhưng mà xác thật là hơi thở, còn có quần áo, khí chất lại khác xa.
“Thế thì ngươi cũng không thoát khỏi liên quan tới tên kia! Rốt cuộc thằng nhóc nhà ngươi có thân phận gì? Chẳng lẽ ngươi là con tên kia? Cha nợ thì con trả, để lão tử đánh ngươi một trận chút giận!”
Lý Do Hỉ cũng ngơ luôn rồi -- Tình huống gì thế này? Kê Vô Trần lại có thể giống hệt kẻ thù của Vô Chi Kỳ? Là cha con xa cách hay là anh em phản bội đây? Nàng liếc một ánh mắt “anh giải thích đi”, Kê Vô Trần nhìn nàng, lại chẳng muốn giải thích nghi hoặc cho nàng, thậm chí còn muốn quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy.
Lý Do Hỉ chỉ có thể quay đầu nhìn Vô Chi Kỳ, nói: “Chỉ là nhìn giống nhau thôi mà, trên thế giới này người giống nhau nhiều lắm.

Chỉ là trùng hợp mà thôi, anh đừng có ghép loạn quan hệ lên thế!”
“Cô thật sự coi lão tử là khỉ mà đùa giỡn à? Sao cái hộp đen của tên Ô Thiệu Tùng kia lại có quan hệ với tên tiểu tử này, chắc chắn là di sản lưu lại cho tên này rồi! Còn để lão tử bảo quản nhiều năm như thế! Quả thực là hết sức vô lý!”
Lý Do Hỉ tranh luận lý lẽ, võ mồm của nàng chưa sợ ai bao giờ: “Người ta chỉ chôn hộp dưới đáy sông, còn anh chỉ vừa khéo sống ở đáy sông mà thôi, anh còn dám nói là giao cho anh bảo quản! Ai nhìn thấy! Hơn nữa, chỉ là dáng vẻ giống nhau mà thôi! Tôi thấy khỉ lớn lên đều là một hình dạng, lông lá toàn thân, đến đực cái còn chẳng phân biệt được!”
Vô Chi Kỳ gật đầu, vứt mỏ neo sang một bên, ngoắc móng vuốt khỉ: “Được, đến đến đến, lão tử dạy cô phân biệt đực cái!”
“Đừng cãi nữa!” Kê Vô Trần chen ngang bọn họ.

Một người một khỉ mặt đỏ tía tai không hẹn mà cùng quay đầu lại.

Bờ môi Kê Vô Trần run rẩy, cách màn nước nhìn vào con ngươi của hắn thấy giống khối hổ phách màu đỏ sậm.

Hắn nói: “Ba nghìn năm trước, xác thật chúng ta là anh em ruột cùng mẹ sinh ra.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK