Trong doanh địa người Túc Thận bùng lên lửa trại, già trẻ gái trai ngồi vây quanh đống lửa, nướng thịt, uống rượu, vừa múa vừa hát.
Cảnh tượng náo nhiệt như thế mà Lý Do Hỉ nhìn chỉ thấy lạnh run.
Nàng nhớ lại Cẩu Đầu quốc trên biển, những người kia không hề hay biết họ đã chết rồi, giống hệt như bây giờ vậy.
Nhưng nàng biết, mà biết thì cũng thế nào chứ, đã không cứu được nữa rồi.
Nàng mặc kệ cho Hữu Trần nắm tay, rời khỏi doanh địa, đi vào đường mòn trong núi.
Trăng mười lăm, mười sáu đều tròn, to như cái chậu bạc, treo trên không trung, rải xuống ánh sáng trong suốt.
Hữu Trần dắt nàng đi theo đường núi vào sâu bên trong, đến một đầu nguồn khe suối nhỏ.
[Ngát dịch và đăng trên diễnđànLêQuýĐôn]
Dòng nước chảy từ trên vách núi xuống, bên cạnh có mấy khóm phù dung nửa nở nửa tàn, đóa hoa màu trắng hồng, cánh mỏng như tờ giấy tinh tế, dịu dàng.
Hữu Trần chỉ vào khe suối: “Tôi tỉnh dậy ở chỗ này.”
Lúc này, Lý Do Hỉ cởi giày, nhảy xuống nước, mượn ánh trăng để tìm kiếm bên dưới.
Thời tiết đêm cuối thu, nước chưa đến đầu gối nhưng lại mang theo cái lạnh thấu xương, làm vết thương chưa khỏi trên đùi nàng hơi đau.
Dường như nàng lại chẳng cảm thấy gì cả, cứ mặc kệ nước suối thấm ướt áo váy, cúi đầu sáp mặt vào nước, không bỏ qua một tấc nào.
Hữu Trần tò mò, cũng nhảy xuống nước, “Nàng đang tìm gì thế, tôi giúp nàng.”
“Một cái hộp màu đen.” Nàng thẳng lưng lên, khua tay múa chân với cậu ta, tà váy ở sau lưng bập bềnh theo làn nước, “Dài thế này, rộng thế này, cả hộp đen xì.”
Tôi muốn nhìn thử xem, có phải cái hộp bị thủng không thì cậu mới thoát ra ngoài được.
Hữu Trần lắc đầu, “Thế thì không cần tìm đâu, ở đây không có.
Tôi ngủ trong khe núi cả nghìn năm, chưa từng thấy cái hộp đen mà nàng nói.”
Lý Do Hỉ đấm lưng đang đau nhức, nghi ngờ: “Ngủ một nghìn năm?”
Hữu Trần nắm tay nàng, dắt nàng lên bờ, “Lúc đầu, tôi giống như một hòn đá cứng đầu nằm dưới đáy nước, trừ khoảng trời trước mặt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trừ nước, cái gì cũng không cảm nhận được.
Không biết cứ nằm im như thế qua bao lâu nữa.”
Nàng ngồi trên thảm cỏ đã vàng một nửa bên bờ suối, lặng lẽ lắng nghe.
Hữu Trần tiếp tục nói: “Cho đến một ngày, tôi cảm thấy gông xiềng đang trói buộc trên người được tháo ra, tôi đứng lên từ trong khe nước.
Mấy người kia nhìn thấy tôi thì xem tôi là dị tộc, tôi bèn giết sạch bọn chúng, ha ha…..”
Lý Do Hỉ biết, những người cậu ta kể đó chính là người Túc Thận sống trong núi.
Liễu Như Khanh nói, mấy tháng trước, ma khí ở đây mới bắt đầu khuếch tán ra ngoài, vậy có phải là vì Đại Ma Vương thoát ra khỏi Phong Ma đài không?
Nhưng vì sao lại không có hộp đen chứ?
Lý Do Hỉ nhìn cậu ta, ánh mắt của cậu ta bình tĩnh, lúc kể chuyện giết người thì vẫn đang quỳ một chân bên cạnh nàng, lòng bàn tay đặt trên cẳng chân nàng, giúp nàng hong khô áo váy.
“Bọn chúng sợ hãi tôi, lại thần phục tôi, dâng lên đồ ăn và phụ nữ.
Nhưng tôi chẳng cần mấy thứ này.
Chẳng qua, người Túc Thận rất thú vị, sợ tôi lại hận tôi, mơ ước sức mạnh của tôi mà lại muốn khống chế tôi, vĩnh viễn cũng không thỏa mãn…..”
Cậu ta cứ tự kể chuyện, ánh mắt nhìn vào khoảng không, cũng không biết là nhìn về hướng nào, “Nhưng mà bây giờ tốt rồi, đều nghe lời, vĩnh viễn sẽ không rời đi.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt chứa đựng ánh trăng, “Nàng cũng sẽ không rời khỏi, đúng không? Chúng ta cứ mãi như thế này, mãi ở đây, có được không?”
Nàng chuyển ánh mắt, nhìn thấy vết thương trên chân lại bắt đầu chảy máu theo làn váy thành một mảng màu hồng.
Nàng không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn mãi cho đến khi máu chảy càng lúc càng nhiều, nhiễm đỏ hết cả làn váy.
Cậu ta như vừa tỉnh mộng, vội vén váy nàng lên, nhìn miệng vết thương bị phồng, lộn cả da thịt ra ngoài.
Mùi máu bay vào lỗ mũi cậu ta giống như thuốc độc gây nghiện, thúc giục lòng người.
Yết hầu cậu ta chuyển động, hô hấp dần trở nên nặng nhọc.
Lúc lại ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ta không còn trong sáng nữa, mà giống như một mặt trăng máu đỏ tươi, màu đỏ đậm dần.
Bỗng nhiên, cậu ta nắm lấy hai vai nàng, đẩy nàng xuống bãi cỏ, hơi thở dồn dập, "A Hỉ, a Hỉ….."
Hai vai Lý Do Hỉ bị cậu ta nắm đến phát đau, đầu lông mày hơi nhíu, phát ra tiếng mơ hồ không rõ, lại ở vào lúc khi cậu ta nghiêng người đè lên, quay mặt đi.
Động tác của Hữu Trần cứng lại, cắn chặt môi dưới, khớp xương hai tay hơi trắng bệch, run rẩy buông lỏng nàng ra từng tí một.
Cậu ta ngửi thấy hương thơm trên người nàng, cực lực khắc chế, nhắm chặt mắt, rồi phun mấy chữ ra khỏi kẽ răng, "Xin lỗi."
Nàng nghiêng đầu nhìn cành hoa héo rũ bên bờ suối, hàng mi ướt át mấy phần vì cơn đau vừa rồi, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu ta đang phun lên cổ mình, nàng chỉ im lặng.
Cậu ta buông nàng ra, tay áo dài rộng quét qua người nàng, bước chân hốt hoảng, lảo đảo, biến mất trong bóng cây dày đặc, loang lổ.
Lý Do Hỉ thở dài một hơi, chống tay ngồi dậy, đỡ trán, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Mấy tiếng động lách cách truyền từ trong bụi cây đến, nàng nghiêng đầu nhìn sang, còn tưởng Hữu Trần quay lại rồi.
Kết quả là sau một trận sột soạt, một người nhảy ra, đầu đội vòng cỏ, trên người khoác áo màu xanh bện từ lá cây, nhìn đông ngó tây, lấm la lấm lét.
Người cỏ lăn trên đất, lộn hai vòng đến trước mặt nàng, ngẩng đầu lên.
Bây giờ Lý Do Hỉ mới nhìn rõ người trước mặt, vừa mừng vừa sợ, "Thập Dương!"
"Chị bị thương rồi!" Thập Dương vừa nhìn đã thấy vết thương còn đang chảy máu trên chân nàng, lập tức phủ lòng bàn tay lên phía trên, từng tia sáng màu vàng kim tràn ra, linh khí xuyên qua da thịt, rốt cuộc miệng vết thương không chảy máu nữa.
Lý Do Hỉ xoa khuôn mặt đầy nước cỏ của cậu ấy, "Em xanh thế, sao em lại đến đây?"
"Em đến cứu chị mà!" Thật Dương chăm chú chữa trị giúp nàng, “Lúc nãy em ở bên kia đã nhìn thấy hết rồi, quả nhiên thằng nhóc này không có ý tốt, còn dám cợt nhả chị! Phi! Đồ dê xồm, quả thật là không biết xấu hổ!”
Gặp được Thập Dương, đương nhiên nàng rất vui vẻ, tâm trạng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Thập Dương thấy cuối cùng thì chân nàng cũng không chảy máu nữa, xé áo băng bó cho nàng, “Sao chị lại thành cái dạng này thế? Tranh thủ thằng nhóc kia không ở đây, chúng ta mau đi thôi!”
Lý Do Hỉ lắc đầu, “Không, còn chưa tìm được cái hộp, chị không thể đi.
Chị đã nhìn Phong ngữ bốc rồi, chính là ở đây.”
Vẻ mặt Thập Dương sốt ruột, “Lần này không phải là hộp đâu! Là ma châu! Ma châu của Kê Vô Trần! Em thấy y cũng chẳng phải thứ gì tốt, nếu chị vẫn ở cùng với y nữa thì sớm muộn cũng bị chơi đùa đến xong đời! Chúng ta chạy trước đã, để đám Liễu Như Khanh đến xung phong, chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi là được.”
Lý Do Hỉ tò mò, hỏi: “Ma châu là cái gì?”
“Ma châu chính là ma châu ý…..” Thập Dương lấy vòng cỏ trên đầu xuống, ném sang bên cạnh, “Chính là… chính là… thứ gì đó giống yêu đan.
Yêu đan là nội đan của yêu tinh, ma châu chính là ma châu trong cơ thể của ma.”
Thập Dương vừa nói vừa khua tay múa chân liên tục, giải thích loạn xạ một hồi.
Cuối cùng Lý Do Hỉ cũng hiểu rồi, “Em là nói, Hữu Trần chính là Vô Trần, Vô Trần chính là Hữu Trần…..
Chẳng trách được, khi chị nói chuyện với Vô Trần, Hữu Trần cũng có thể nghe thấy.”
Nhớ lại đủ loại hiện tượng kỳ lạ lúc trước, bây giờ nghe Thập Dương giải thích, nàng bỗng hiểu ra, “Ma châu của Kê Vô Trần thành tinh rồi!”
“Thành tinh cái gì chứ, căn bản thứ kia chính là một phân thần của hắn, chính là hắn mà! Hắn đã có mưu đồ bất chính với chị từ lâu rồi, bây giờ mượn lá gan thằng nhóc kia để quyến rũ chị, quả thật là vô liêm sỉ!” Thập Dương đau lòng, đau đầu, “Chị gái, chị nhanh đi với em đi!”
Vốn là Kê Vô Trần còn muốn cãi lại, bây giờ nghe Thập Dương nói như thế, hắn có tật giật mình, nào dám lên tiếng nữa.
Thập Dương kéo nàng đứng dậy, Lý Do Hỉ lại do dự một lúc, cản tay cậu ấy, “Chị, chị suy nghĩ thêm đã…..”
“Chị còn suy nghĩ gì nữa!” Thập Dương sốt ruột dậm chân, “Y là ma châu, trên người toàn là ác trọc chi khí, trong đầu toàn là ác niệm! Chị không nhìn thấy những người Túc Thận kia sao, đều bị y hút hết sinh khí mà chết đấy! Chị còn ở đây nữa cũng sẽ chết một cách nhanh chóng!”
“Nhưng mà, Hữu Trần đối xử với chị rất tốt, cũng không làm chị bị thương.” Nàng nhớ đến dáng vẻ cùng cậu ta thân mật, gắn bó khăng khít, nhớ đến pháp bảo mà cậu ta tranh thủ lén lún luyện chế khi mình ngủ, nhớ đến hoa quả mà cậu ta lên núi hái…..
Trời ơi! Đây mới chỉ là thời gian một ngày, nàng đã rơi vào tay giặc trong phần mộ dịu dàng của cậu ta đào rồi!
Lý Do Hỉ ôm mặt, “Không, chị không đi, chị…..” Nàng nghĩ ngợi, nói: “Nếu đã là ma châu của Đại Ma Vương, chị…..”
Nàng cạn lời, nếu cậu ta là ma châu của Kê Vô Trần, thế có phải là sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ta sẽ biến mất trên đời không?
Thập Dương đấm ngực, dậm chân, thật sự hận rèn sắt không thành thép, chỉ vào nàng: “Em biết chị đang nghĩ gì! Chị bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc (1) rồi, chấm thằng nhóc kia rồi đúng không! Sao chị lại bị y dụ dỗ thế? Chị, chị, chị….
Chị đã làm em thất vọng thật sự!”
Lý Do Hỉ lớn tiếng phản bác, “Chị không bị! Là chị cảm thấy cậu ta rất đáng thương…..” Giọng nói của nàng yếu dần, vì sao vừa nghĩ đến cậu ta sẽ biến mất, trong lòng lại khó chịu đến thế?
Theo cách nói của Thập Dương, căn bản bọn họ là một người, vì ma châu có được một phần phân thần của Đại Ma Vương, mới có thể có biểu hiện đặc biệt với nàng như vậy.
Không biết vì duyên cớ gì mà viên ma châu bị tách ra này lại có thể tỉnh ngộ, hấp thu hết ác ý của người Túc Thận trong núi với cậu ta, một lần nữa biến thành ma đầu, gây hại cho thế gian.
“Y đáng thương? Những người đã chết kia không đáng thương sao! Nếu bây giờ mặc kệ không để ý, về sau y ra ngoài còn có thể giết càng nhiều người hơn.
Hiện tại y vẫn còn là ma châu, nếu không quay về trên người bản thể thì hoàn toàn không có cách nào khống chế chính mình, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa! Lúc đó bị người của Đồ Lục đảo phát hiện, đến chị em mình cũng sẽ bị liên lụy!”
Thập Dương đặt mông ngồi xuống bãi cỏ, tiếp tục nói: “Chị có biết không, trận đại chiến một nghìn năm trước có bao nhiêu người chết! Không nói mấy tu sĩ nhân tộc bị chết trong trận chiến, chỉ nói ma tộc bình thường bị giận cá chém thớt, bao nhiêu con non vô tội bị giết chóc? Chị tưởng là Ô Thiệu Tùng quá nhàn nhã mới nhốt hắn một nghìn năm, chia uế thân thành mấy bộ phận rồi phong ấn ở trong hộp à?
Chị tưởng là chúng ta ra ngoài lâu như thế mà vẫn chẳng bị người nào phát hiện ra là vì sao? Bọn họ đang đợi Ô Thiệu Tùng phạm sai lầm lớn nhất thiên hạ, là cố ý chia uế thân của hắn thành nhiều phần để linh khí trời đất tẩy rửa đi ác trọc chi khí trên người hắn.
Chỉ cần chúng ta đi sai một bước sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Kê Vô Trần sẽ chết ngay lập tức!”
Lý Do Hỉ lùi ra sau hai bước, nhìn thái độ khác thường của cậu ấy khi nói những lời này một cách hùng hồn, dõng dạc, nàng không khỏi khiếp sợ.
Chỉ cần đi sai một bước, Đại Ma Vương sẽ chết sao…..
Nàng nhớ lại dáng vẻ Hữu Trần ngửi thấy máu của nàng lúc vừa xong, có lẽ, cậu ta chẳng có cách khống chế chính mình thật.
Cậu ta chỉ là ma châu trong cơ thể Đại Ma Vương, có được một phần phân thần của Ma Vương mà thôi.
Nếu không phải phần phân thần này, có lẽ, khi bọn họ vừa gặp mặt, nàng đã bị giết chết rồi.
Là nàng đã không suy nghĩ chu đáo.
Thập Dương thở dài, đứng lên đi đến trước mặt nàng, “Em không biết rốt cuộc ma châu là chuyện gì, có lẽ chính là một thử thách mà Ô Thiệu Tùng để lại cho chúng ta.
Lúc trước trải qua nhiều việc như thế mà cũng đã làm xong rồi, dù sao cũng không thể bị mắc kẹt ở đây được.
Chị phải thừa lúc chưa muộn mà quyết định, tốt nhất là ngày mai dùng Kim cương xử đâm chết y đi.
Nếu không, đợi y biết chị đến lấy mạng y, chị sẽ xong đời!”
Nàng im lặng, quay người đi, nắm chặt tay lại, vì đêm lạnh mà bóng lưng hơi run rẩy.
Sau hồi lâu, nàng nghe thấy giọng nói của mình còn lạnh băng hơn cả nước suối trong đêm giá buốt, “Chị biết rồi, em về trước đi, chị sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Thập Dương nhìn bóng lưng nàng, cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Em về cản hội kia trước đã, tranh thủ chút thời gian cho chị.
Chị…..
cứ hai ngày em sẽ đến thăm chị một lần, bảo vệ bản thân cho tốt.”
Dứt lời, cậu ấy hóa thành kiếm, vội vàng bay đi mất.
Nàng đi đến bên khe suối, nhìn ánh trăng bị dòng nước chuyển động tách ra, đóa hoa phù dung bên bờ đã tàn lụi.
Chung quy, chỉ là một cảnh tượng hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi..
Danh Sách Chương: