• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thiếu niên trốn sau dải đá thấy nàng ngồi không động đậy hồi lâu, không nhịn được lại chạy ra ngoài.

Vừa chạy được nửa đường thì Lý Do Hỉ nhúc nhích, trong tay trống rỗng mà lại có thêm một mớ rau.
Cậu ta vội vàng dừng chân, quay người, tiếp tục chạy về chỗ cũ.

Lý Do Hỉ ngâm nga một tiểu khúc, đứng lên, vẫn giả vờ không nhìn thấy.
Thiếu niên thấy nàng mở quả cầu lớn kia ra, thế mà lại có mấy con cá to ở trong đó.

Không biết là ấn vào cơ quan chỗ nào, quả cầu phịch một tiếng, mở ra thành một cái ô che nắng cực lớn, đứng thẳng tắp trên bãi cát.
Nàng lại lấy ra rất nhiều loại đồ đa dạng từ trong túi giới tử, thiếu niên nhìn nàng rửa rau, thái rau, giết cá một cách thuần thục.
Chảo dầu đặt trên lửa, cá được chiên hai mặt vàng rụm, rải tỏi, ớt thái vụn lên, rắc hạt tiêu…., nêm gia vị.

Mùi thơm theo gió thổi đến, chui vào trong mũi của thiếu niên.
Thiếu niên hít mũi ngửi, yết hầu chuyển động, bất giác nuốt hai ngụm nước miếng.

Con cá này được nấu thế nào đấy, thơm quá, thơm quá đi!
“Ai da, thơm quá, có thể ăn rồi!” Lý Do Hỉ thốt ra một câu tán thưởng, múc cá đã nấu xong ra bát, cầm bát lên ăn đến miệng đầy mỡ.

Thiếu niên không nhịn được, lại một lần nữa đi ra từ dải đá.

Cậu ta đưa lưng về phía Lý Do Hỉ, tưởng như vậy thì người ta sẽ không nhìn thấy cậu ấy, giống hệt một con ốc sên chuyển động trên bãi cát.
Lý Do Hỉ lại làm hai con cá nữa để ở bên cạnh, còn rất tri kỷ gác thêm một đôi đũa.
Cậu ta thường quay đầu nhìn, thấy Lý Do Hỉ chẳng có phản ứng gì, đánh bạo tiến gần.

Cậu ta ngồi xổm xuống, hai tay cũng đặt trên cát tiến lên, dần dần mò mẫm lại đây, tranh thủ bất ngờ cầm bát bỏ chạy.
Lý Do Hỉ không đuổi theo, cũng không hô hào, thấy cậu ta cong lưng trốn vào sau dải đá một lần nữa.

Đoán chắc cậu ta sắp ăn xong rồi, nàng mới lấy một cái bình trong túi giới tử ra, rót hai bát nước.
Lý Do Hỉ nói lớn: “À, ăn đồ cay như thế nhất định phải uống một bát đào dưa hấu mát lạnh mới được.

Dùng đào tươi mới hái mùa hè này làm thành mứt, kèm với dưa hấu và mật ong, lại cho thêm một chút nước bạc hà.

Chua chua ngọt ngọt, cực kỳ mỹ vị! Dùng pháp bảo lưu trữ, vẫn luôn mát lạnh, thích hợp nhất để uống sau khi ăn trong ngày hè!”
Nàng nói xong thì cầm bát lên uống một ngụm lớn, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “A, đã quá!”
Thiếu niên trốn sau dải đá không ngừng lấy tay quạt miệng, Lý Do Hỉ cho ớt quá hung ác, cay đến mức cả khuôn mặt cậu ta đỏ bừng như lửa vậy! Nghe nàng nói thế, cậu ta lại không nhịn được nữa, cầm bát chạy ra ngoài.
“A a a a a, cay cay cay cay cay cay cay…..”
Cậu ta cầm bát lên, uống hai ngụm lớn hết sạch, vẫn là rất cay, môi cũng sưng lên rồi.

Lý Do Hỉ đưa cả cái bình cho cậu ta, thiếu niên cầm bình lên, phát ra tiếng “Ừng ực,” uống hết sạch luôn.
Uống xong cậu ta cũng không chạy nổi nữa, vuốt bụng ngã lăn ra bãi cát.
Lý Do Hỉ ngồi trên bãi cát, hỏi: “Ăn uống no rồi hả?”
Thiếu niên ợ một cái, ừ một tiếng yếu ớt.
Ngay lập tức, nàng đổi một bộ mặt hung thần ác sát, tức giận trừng mắt: “Ăn no thì phải trả tiền!”
Thiếu niên chống cánh tay ngồi dậy, dựa vào cây cọ to ở sau lưng, “Ngươi từ bên ngoài đến đây? Thế mà lại không nhận ra ta? Ngươi có biết ta là ai không?”
Lý Do Hỉ xòe tay ra trước mặt cậu ta, “Quan tâm cậu là ai làm gì, trả tiền!”
“Bản…..

ta mà ngươi cũng không biết? Bỏ đi, bỏ đi.” Cậu ta đánh vào tay nàng nhẹ hều, gạt đi: “Ngọc Trụy Nhi (dây chuyền ngọc) ta đây cũng không ăn quỵt, nhưng mà quả thật là ta không mang tiền, hay là ngươi đánh ta một quyền đi.”
“Đánh cậu là có thể xóa nợ?” Lý Do Hỉ gật đầu, “Được thôi, tôi đánh cậu một trận trước đã, đánh cho cậu nửa sống nửa chết rồi lại đòi tiền! Nhưng mà một quyền thì sao mà đủ được?” Nói xong, nàng lấy pháp bảo bản mệnh Lang nha bổng từ trong túi giới tử ra.
Ngọc Trụy Nhi nhảy bắn ra xa hai bước, lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Ngươi thật là thô lỗ!” Cậu ta nhìn trái nhìn phải, nhặt một mảnh ớt ở dưới đất lên.
Lý Do Hỉ còn chưa kịp ngăn cản đã thấy cậu ta đưa mảnh ớt sát vào trong mắt.

Ớt cay làm mắt cậu ta đỏ lên, cậu ta chớp mắt, nước mắt to như hạt đậu chảy xuống theo hai gò má, biến thành một viên trân châu cỡ móng tay.
Lý Do Hỉ há to miệng ngạc nhiên, nhặt lên.


Trân châu bóng loáng, trắng noãn, cũng tỏa ra hào quang lấp lánh dưới ánh mặt trời như cái quần thụng hoa lệ của cậu ta vậy.
Ngọc Trụy Nhi híp mắt, lấy mu bàn tay lau lệ, còn không quên cười nhạo nàng: “Nhìn cái vẻ mặt chưa biết thế giới là gì kia của ngươi kìa!”
“Truyền thuyết giao nhân khóc ra trân châu lại có thể là thật? Cậu là mỹ nhân ngư thật à?” Lý Do Hỉ cầm viên trân châu nhìn rồi lại ngắm, phẩm chất viên này trơn bóng, trên mặt lấp lánh màu sắc, vừa nhìn đã biết không phải là đồ vật bình thường.
Ngọc Trụy Nhi lại trở về nằm trên bãi cát, bắt chéo chân, dương dương đắc ý: “Mỹ nhân ngư cái gì, ta thế mà là vương tử của giao nhân tộc đấy, đã có hải vực của riêng mình rồi! Ngươi phải gọi ta là Tĩnh Giác vương!”
Lý Do Hỉ nhặt hết trân châu, “Được, lấy cái này gán nợ.” Nàng đứng dậy thu dọn nồi niêu bát đũa, cụp ô che nắng, hai lời cũng không nói mà đi luôn.

Ngọc Trụy Nhi vội vàng bò dậy đuổi theo, “Ngươi muốn đi đâu?”
Lý Do Hỉ quay đầu, vẫy tay với cậu ta, “Cậu có thể đi rồi, tôi còn phải làm chính sự.”
Hiển nhiên là Ngọc Trụy Nhi không chịu nổi lạnh nhạt như thế, cậu ta chạy tiến lên, “Không được! Ngươi phải đi về với ta, làm ngự trù cho ta, ngày ngày nấu cơm ngon cho ta!” Nói xong, cậu ta giơ tay muốn tóm nàng, nhưng vừa chạm vào cánh tay nàng lại cảm thấy đau như bị sứa trích.
Ngọc Trụy Nhi cấp tốc thu tay về, nâng lên nhìn, đầu ngón tay có khí đen lượn lờ, lại tiêu tán rất nhanh.

Cậu ta nhíu mày: “Ma khí? Ngươi là ma?”
Lý Do Hỉ chẳng biết gì cả, dưới chân không ngừng, nàng vội quay đầu lại nhìn thì không ngờ bị đập vào một lồng ngực.
Kê Vô Trần ôm eo nàng kéo vào lòng, Ngọc Trụy Nhi thấy hắn phá không xuất hiện, lại mang một thân ma khí, bị dọa sợ đến mức cấp tốc trốn vào sau một thân cây to, lặng lẽ nhìn lén.
“Á? Sao anh lại ra đây? Ở đây không an toàn, anh nhanh quay về đi!” Lý Do Hỉ kéo vạt áo hắn, hơi sốt ruột, cảnh giác nhìn thiếu niên đang trốn ở sau cây.
[
Đôi mắt Kê Vô Trần dần dần dâng lên một tầng sương mỏng, giọng nói lạnh lẽo: “Bản tọa không ngại.”
Lý Do Hỉ gỡ bàn tay hắn ở eo ra: “Rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao thế? Vậy, anh chỉ có thể ra ngoài một lúc thôi, tí nữa vào trấn thì phải quay về nhanh một chút, ở bên ngoài không an toàn.”
Hắn đứng im ở chỗ cũ, mặc bộ áo đen, vóc người cao ráo.

Mặt mày rũ xuống, góc nghiêng sắc lẹm như được khắc ra vô cùng lạnh lùng, tuấn mỹ, môi mỏng mím chặt.
Lý Do Hỉ đi một lúc rồi quay đầu thấy hắn vẫn chưa đuổi theo kịp, lại đi trở về: “Anh sao thế, còn đang giận à? Không phải tôi đã xin lỗi anh rồi mà?”
Nàng nắm tay hắn như đang vuốt ve một khối hàn ngọc tốt nhất, “Lạnh quá đi.” Nàng cầm tay hắn lên thổi hơi, hỏi: “Anh lạnh không? Có cần uống chút nước nóng không?”
Màn sương mỏng tan đi, giọng điệu hắn cũng mềm ra mấy phần: “Vì sao không muốn tôi gặp người khác?”
Lý Do Hỉ kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Không phải tôi không cho anh gặp người, anh có thể lén ra ngoài.

Nhưng mà bây giờ thân thể anh không tốt, còn phải tĩnh dưỡng thật nhiều, hơn nữa bên ngoài không an toàn, tôi lại chẳng có năng lực bảo vệ anh.

Bên ngoài nhiều người xấu lắm đấy, nhỡ đâu bị phát hiện thì làm thế nào đây?”
“Phát hiện thì làm sao?” Hắn hỏi ngược lại: “Chính vì thân phận của tôi làm cô cảm thấy không thể ra ngoài ánh sáng được sao?”
Ngọc Trụy Nhi trốn sau thân cây, một tay bóc vỏ cây, một tay bịt miệng không dám lên tiếng.
Cái người này, hình như cậu ta đã nhìn thấy ở đâu rồi! Lúc còn nhỏ đi theo phu tử học hành, cậu ta đã thấy chân dung của người này ở trong sách!
Hắn là ma của Xích Huyết giới! Hai nghìn năm trước, hắn dẫn dắt chúng ma cướp đoạt vô số trân bảo của giao nhân, còn ra lệnh cưỡng chế giao nhân tộc mỗi năm phải cống tiến một số lượng nhất định trân châu, san hô và giao tiêu (sợi tơ của người cá)!
Đoạn lịch sử kia là nỗi sỉ nhục của giao nhân tộc, được viết vào sách sử, truyền cáo hậu thế.


Mặc dù Ngọc Trụy Nhi không tự mình trải qua nhưng chỉ nghe phu tử giảng thôi cũng thấy đáng sợ lắm rồi! Thế mà Ngọc San Nhi - cái người chị không có đầu óc của cậu ta, từ sau khi thấy chân dung của Ma tôn thì luôn chìm đắm trong sắc đẹp, bị hãm sâu trong đó!
ơ
Nghĩ đến về sau chị gái ngu xuẩn kia còn làm nữ Giao hoàng, Ngọc Trụy Nhi thật sự lo lắng cho tương lai thay giao nhân tộc!
“Thân phận? Thân phận gì? Ma tôn?” Lý Do Hỉ không bình tĩnh nhìn hắn: “Đúng đấy, chính vì anh là Ma tôn mà, nhỡ đâu bị nhân sĩ chính phái phát hiện, chúng ta sẽ xong đời.

Lúc trước không phải anh luôn rất cẩn thận à, bây giờ lại làm sao thế?”
Kê Vô Trần cười khẽ một tiếng, lại không phải là nụ cười sung sướng, lời nói mang theo mấy phần châm chọc và mất mát: “Được, nếu là như thế, ta sẽ không làm phiền cô nữa.”
Hắn không giỏi ăn nói, trước nay đều là động thủ không động khẩu, khó có khi mới chẳng có cách nào động thủ, bị người làm nghẹn họng như vậy.
“Sao lại nói làm phiền tôi rồi, có việc thì lý luận đi có được không? Về lý, tôi là muốn tốt cho anh, sao còn có thể xuyên tạc ý của tôi như thế?” Lý Do Hỉ thật sự nghĩ không thông, một đại nam nhân đang tốt đẹp, sao lại biến thành thế này.
Nàng chống nạnh, tức đến đau cả bụng, xua tay, nói: “Tôi không muốn cãi nhau với anh, anh quay về đi, chúng ta bình tĩnh lại trước đã.”
Kê Vô Trần cũng không nhiều lời nữa, một cơn gió xoáy nổi lên, hắn giận dữ phất áo rời đi.
Ngọc Trụy Nhi thấy hắn đi rồi, đuổi đến đây thêm một lần nữa mà không dám chạm vào nàng.

Cậu ta đi theo bên cạnh, cẩn thận hỏi: “Người lúc nãy là tướng công của ngươi à?”
Lý Do Hỉ vừa mới cãi nhau với người xong, tâm trạng không vui khó hiểu, nói năng quyết liệt: “Không phải!”
Đôi mắt Ngọc Trụy Nhi sáng lấp lánh, không che dấu được tò mò: “Thế hắn ta là gì của ngươi đấy? Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Ma tôn? Các ngươi có quan hệ gì?”
Lý Do Hỉ rút Lang nha bổng ra dọa cậu ta: “Ai cần cậu lo! Bảo cậu đừng đi theo tôi nữa mà! Có tin tôi đập cậu không!”
Ngọc Trụy Nhi sợ tới mức nhảy ra xa: “Hung dữ cái gì chứ! Hừ, con cọp mẹ! Người lớn các ngươi cãi nhau sẽ liên lụy đến trẻ con đấy!”
Lý Do Hỉ tức giận trừng cậu ta, “Thế cậu còn không cút nhanh đi! Còn nữa, chuyện vừa xong, không được phép nói ra ngoài! Nếu không, cậu có chạy đến chân trời góc biển thì tôi cũng phải đập cậu!”
ơ
Ngọc Trụy Nhi tức giận giơ chân: “Sao ngươi lại lấy ta làm nơi trút giận! Ta không thích ngươi nữa! Hừ!” Cậu ta nói xong, tức giận bừng bừng nhảy xuống biển, nửa người dưới vừa chạm nước đã biến thành một cái đuôi cá xinh đẹp, vảy cá lấp lánh sóng nước, màu sắc đẹp đẽ biến ảo kì diệu, đẹp đến lóa mắt.
Cái đuôi lớn màu xanh lam của biển quẫy một cái, Ngọc Trụy Nhi thò đầu lên mặt nước, làm mặt quỷ với bóng lưng của Lý Do Hỉ.

Sau đó lại nhập vào trong nước, bơi về biển sâu.
Không hiểu sao tâm trạng của Lý Do Hỉ lại nôn nóng, quay về trấn đổi trâu châu của Ngọc Trụy Nhi được không ít linh thạch mà vẫn không thể làm cảm xúc hỗn loạn của nàng có biến chuyển tốt lên.
Nàng ôm bụng ngồi xổm ở cửa Lĩnh Tiên quán, trời nóng thế này mà bụng lại đau đến mức làm nàng toát mồ hôi lạnh.
Nàng vỗ đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Sao tôi lại quên mất việc này!”
Chẳng trách cảm xúc tên kia lại khác thường thế, hóa ra là ông dượng cả đến rồi!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK