Trăng có lúc tròn lúc khuyết, thủy triều có lúc cao lúc thấp (1).
Cho dù đã chạy trốn tới thế giới huyền huyễn, nơi mọi người đều thích tu tiên, bất kể bạn là ai, chỉ cần là nữ, bà dì cả luôn có thể tìm được bạn trong biển người mênh mông một cách chính xác, không nhầm vào đâu được, mang đến cho bạn bài học máu me.
Cái giường trong phủ thành chủ rất mềm mại, đồ ăn trong phủ thành chủ rất thơm ngon.
Thế mà Lý Do Hỉ lại không thể nào vui vẻ được, nàng nằm liệt trên giường lớn, đôi mắt vô thần, y hệt một con cá chết.
Bách Lý Lộ Lộ tặng nàng một món pháp bảo.
Ngưu bì thủy đới (túi đựng nước bằng da trâu) được chế tạo bởi da của Quỳ ngưu, bên trong đựng đầy nước nóng quanh năm của nham thạch nóng chảy trên Xích sơn, nó còn có thể tự động điều chỉnh độ ấm theo nhu cầu.
Đây là vật liệu luyện khí cấp cao nhất, thế mà lại dùng để làm túi nước ấm chườm bụng.
Dù Lý Do Hỉ không biết xem hàng, nhưng chỉ riêng từ xúc cảm khi sờ vào món đồ chơi này và các đường nét đã có thể biết nó không phải là đồ vật bình thường.
Ngay cả túi chườm nóng cũng là pháp bảo đẳng cấp khác biệt, Lý Do Hỉ không khỏi cảm thán, có tiền thật là tốt.
Bách Lý Lộ Lộ cũng không làm phiền nàng, nàng ấy muốn mang Lý Viên Viên đi chơi, rất săn sóc, nhẹ chân nhẹ tay khép cửa lại.
Nàng ấy vừa mới đi chưa được hai bước, Tú tú, tiểu nha đầu bên cạnh Bách Lý phu nhân, chạy tới: “Tiểu thư, hiếm khi người mới trở lại một lần, phu nhân đã mời nhóm Lục gia đến hát khúc ở Ngưỡng Nguyệt lâu, mời người qua đó ạ.”
Bách Lý Lộ Lộ ôm Lý Viên Viên, đong đưa qua lại như dỗ em bé, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi.”
Tú Tú còn nói: “Phu nhân biết chắc chắn người sẽ không đi, nên cho Tú Tú đến hỏi người ạ.” Dứt lời, nàng ta học theo dáng vẻ của Bách Lý phu nhân, hắng giọng: “Lúc nào thì Lộ Lộ mới chán chơi bời, thu liễm tính tình, trở về thừa kế gia nghiệp đây?”
Bách Lý Lộ Lộ xua tay, “Đi, đi, đi, đừng có lôi mấy việc này ra làm phiền ta.” Tú Tú cũng quen với vẻ này của nàng ấy rồi, chạy đi báo cáo.
Cho đến nay, Bách Lý phu nhân luôn đau đáu trong lòng vấn đề người thừa kế của thành chủ Tứ Hà thành.
Sao người phụ nữ mạnh mẽ như bà có thể sinh ra một nữ nhi thế này nhỉ? Trừ việc chơi bời ra thì chẳng quan tâm đến bất cứ việc nào khác.
Lúc nàng ấy còn nhỏ, bà thương xót, không muốn nàng ấy đi học mọi việc quá sớm.
Bà nghĩ đợi nàng ấy lớn thêm một chút lại một chút.
Nhưng sau khi nữ nhi lớn lên thì không nghe lời bà nữa, thường xuyên vắng nhà, mang Bách Lý Minh Minh đi khắp hang cùng ngõ hẻm, du sơn ngoạn thủy.
Dù rất ham chơi, nhưng một là nàng ấy không hề đùa giỡn con trai nhà lành trên phố, hai là không uống rượu đánh bạc, ba là không ỷ thế hiếp người, cướp đoạt bất chính.
Cho dù có một ít tật xấu không đáng để nêu ra, nhưng đúng là không tìm được khuyết điểm chí mạng nào.
Cũng nghe lời, cũng hiểu việc, duy chỉ không có hứng thú với vị trí thành chủ này mà thôi.
Bách Lý Lộ Lộ cũng chán nản: “Vì sao nhất định con phải thừa kế gia nghiệp, sinh thêm vài đệ đệ, muội muội, để bọn nó thừa kế không phải là được rồi à!”
Bách Lý Minh Minh luôn xem tiểu thư là lớn nhất, lúc này lại sáp đến tai nàng ấy nói một biện pháp tồi.
Bách Lý Lộ Lộ vừa nghe thì lập tức nhướng mày vui vẻ: “Được, biện pháp này hay! Mau đi làm đi!”
Ngưỡng Nguyệt lâu.
Từ vẻ ngoài của tu giả thì không thể nhìn ra tuổi tác được.
Bách Lý phu nhân đã hơn ba trăm tuổi rồi, nhưng dùng thuật trú nhan, nhìn vẻ ngoài chỉ như một người phụ nữ đẫy đà hơn ba mươi tuổi.
Tú Tú đứng ở bên cạnh phe phẩy quạt lông cho bà.
Bà nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, tóc hơi xoăn, dài đen như mực, xõa tung, bà chỉ mặc một áo khoác mỏng và váy quây ngực màu đỏ ngọc, làm núi đồi được miêu tả sinh động, da trắng như tuyết.
Một bàn tay mềm mại, trắng trẻo đang chống ở thái dương, nhẹ nhàng thở dài, trên đài đang hát i i a a cái gì cũng không để ý nghe.
Tú Tú nói: “Phu nhân còn đợi sao ạ, mấy ngày trước tiểu thư dẫn vài vị bằng hữu về đây ở, trong số đó còn có một chú hổ con toàn thân tuyết trắng, tiểu thư yêu thích vô cùng, mỗi ngày ôm không rời tay.
Bây giờ không biết là lại đi đâu chơi rồi, khẳng định là không đến đây đâu ạ.”
Bách Lý phu nhân thở dài một tiếng, hơi bất đắc dĩ xoa mi tâm, “Đứa bé này, đúng là được chiều hư rồi.”
Bỗng, một đôi tay mát lạnh đặt trên thái dương của bà, dịu dàng ấn xuống, người đến có giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo như nước suối trên núi: “Để nó đi đi, lại sinh vài đệ đệ, muội muội, rồi cũng sẽ có một đứa chia sẻ nỗi lo với nàng…..”
Bách Lý Lạc Hòa nắm bàn tay kia, nâng mắt nhìn: “Phong lang, nói linh tinh cái gì thế?”
“Phong Thanh Vũ! Ngươi tránh ra cho ta! Đó là vị trí của ta!” Người còn chưa đến mà giọng nói giận dữ đã đến trước, phá tan cảnh tình sâu ý đậm này.
Ngay sau đó, một thanh phi kiếm xé gió lao tới, Phong Thanh Vũ như một cái lông vũ nhẹ nhàng nghiêng người tránh đi.
Phi kiếm găm chặt vào cái cột trụ tròn ở sau lưng ông ta, mang theo nhuệ khí và sát ý lạnh thấu xương y hệt chủ nhân của nó, nó rung rung phát ra tiếng vù vù.
Phong Thanh Vũ mặc bộ áo trắng, đứng khoanh tay, nói không nổi lời phong lưu phóng khoáng.
Ông ta cười khẽ: “Tam đệ tức giận quá nhỉ.”
Không giống với sự nho nhã hiền hòa của Phong Thanh Vũ, chủ nhân của phi kiếm - Biên Cao Hàn là một kiếm tu.
Ông ta ngự kiếm mà đến, mặc một bộ trường bào màu chàm, bên trong thắt eo, như tiên tử nơi thiên ngoại vậy.
Ông ta không biết xem sổ sách, không biết ngâm thơ làm phú lấy lòng giai nhân như Phong Thanh Vũ.
Cũng không được như Mục Trạch Vị dù là tên lỗ mãng nơi nông thôn hoang dã, nhưng lại có danh hiệu đại tướng công, có nền móng là cả cái Tứ Hà thành này.
Tu vi của ông ta cao cường, phụ trách công việc bảo vệ an toàn cho phủ thành chủ và toàn bộ Tứ Hà thành, lại thường xuyên cảm thấy mình yếu thế nhất trong cái nhà này.
Tuy rằng bình thường kêu to gọi nhỏ, nhưng thật ra nội tâm lại tự ti vô cùng.
Mục Trạch Vị khoan thai đến chậm, dùng khăn tay lau mồ hôi nơi thái dương không ngừng, thở hồng hộc: “Đuổi theo luôn mà vẫn đến chậm rồi.”
Bách Lý phu nhân ngồi dậy: “Sao lại đến cả rồi, lát nữa lại đánh nhau cho xem, ài…..” Trong lòng mệt mỏi.
Mục Trạch Vị ngớ ra một lát, ông ta để trần hai cánh tay, đường cong cơ bắp căng chặt, vì hàng năm đều làm việc ngoài ruộng nên nước da màu đỏ đồng rất khỏe mạnh.
“Không phải Lạc nương phái người nói là diễn kịch ở Ngưỡng Nguyệt lâu, mời ba chúng ta cùng đến nghe.
Còn nói cái gì mà Lộ Lộ muốn có đệ đệ, muội muội?”
Bách Lý Lạc Hòa lấy tay đỡ trán, lông mày mảnh dài xinh đẹp nhíu lại với nhau: “Đứa bé này…..” Cho dù không muốn đến cũng không nên làm lão nương của nàng cực khổ thế này chứ?
Biên Cao Hàn lại rút bảo kiếm vừa mới tra vào bỏ ra, vung đại chưởng lên, “Nếu như thế thì còn đợi gì nữa! Đánh thôi, một kiếm định thắng bại!”
…..
Lý Do Hỉ uống nước đường đỏ mà nha hoàn đưa đến, bụng vẫn hơi đau, vì đau nên nàng lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nàng trừng mắt nhìn hoa văn lá sen màu xanh nhạt được thêu trên ga trải giường, thần thức vô tình đi vào thức hải.
Bầu trời trong thức hải hơi mù, Kê Vô Trần nằm ngay phía trước nấm mồ của bản thân.
Luồng khí đen bừa bãi tùy tiện phía trên nấm mồ ngày trước cứ như bị dội nước nên tàn mất vậy, nó suy tàn, ảm đạm, không có sức sống.
Có lẽ là thoát khỏi trói buộc của thân thể, Lý Do Hỉ cảm thấy thoải mái hơn một chút, tinh thần vui vẻ lên, đến gần hắn, thân thiết hỏi: “Anh làm sao thế, không phải mấy ngày trước vẫn còn tốt à? Lẽ nào Thập Dương bị thương thì anh cũng bị ảnh hưởng sao?”
Kê Vô Trần quay đầu nhìn nàng, áo đen, tóc đen trải ra trên thảm cỏ, bày ra vẻ đẹp vô cùng.
Khuôn mặt hắn trắng lạ thường, con ngươi không có ánh sáng, giọng nói hơi khàn khàn vì quá lâu không lên tiếng, mang theo vẻ hết sức mệt mỏi, “Đã tìm được Lệ Vô Tịch chưa?”
Lý Do Hỉ ngồi quỳ bên cạnh hắn, lắc đầu: “Cái huân vẫn chưa truyền đến tin tức gì cả.”
Hắn quay đầu đi nhìn bầu trời tối tăm mù mịt không biên giới, tay đặt lên bụng dưới, cười khổ: “Hơn ba nghìn năm, trời đã định là diệt ta.”
Lý Do Hỉ thề, nàng không phải là người kiên nhẫn, cũng không phải là người có tính tình tốt.
Nhưng tất cả kiên nhẫn và dịu dàng trước mặt người này cứ như là vô hạn vậy, dùng thế nào cũng không hết.
Có lẽ dáng vẻ bây giờ của hắn quá mức yếu đuối, làm cho người ta vô thức nảy sinh ý muốn bảo hộ.
Nhìn vẻ ai oán, đáng thương này của hắn, Đại Ma Vương gây họa cho nhân gian ở đâu ra chứ.
Ít nhất thì nàng chưa từng thấy qua yêu ma nào đẹp như vậy, yếu đuối như vậy.
Lý Do Hỉ thấy mình như một ông chồng đang an ủi bà vợ bệnh nặng, lòng bàn tay ấm áp của nàng đặt lên mu bàn tay với khớp xương rõ ràng của hắn, “Con người tôi đây chưa bao giờ tin vào số mạng.
Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ cứu được anh, nhất định anh sẽ khỏe trở lại.
Đi khắp chân trời góc biển nhất định sẽ tìm được đầy đủ thân thể anh.
Tôi ăn lẩu thì chắc chắn sẽ không để anh vét đáy nồi đâu.”
Kê Vô Trần nhìn nàng, âm thầm lắc đầu, khó có được khi lương tâm hắn nổi lên: “Tu vi của cô thấp, chỉ sợ đến bản thân cô cũng không giữ được, sao có thể đảm bảo? Dùng cái gì đến đảm bảo? Là bản tọa liên lụy cô rồi.”
Lý Do Hỉ nhún vai: “Nói năng xúi quẩy thế, không phải vẫn còn Thập Dương à…..” Nói xong thì nàng nghẹn họng, câu này đến bản thân mà nàng còn không thuyết phục được.
Dựa vào Thập Dương? Còn không bằng dựa vào Lý Viên Viên, ít nhất thì con mèo béo kia chưa bao giờ chủ động chạy đi gây chuyện cả.
Kê Vô Trần gắng gượng ngồi dậy, cánh môi hơi run rẩy, Lý Do Hỉ nhanh chóng tiến lên đỡ hắn, lo lắng: “Rốt cuộc thì anh làm sao vậy, không phải trước đây nói là ăn đám uế khí nhỏ kia thì đã tốt hơn nhiều rồi à? Sao bây giờ lại như bị Lâm Đại Ngọc nhập vào người (yếu đuối) thế này?”
Kê Vô Trần ngồi dựa vào nấm mồ, hai tay không có sức rũ xuống bên cạnh, ánh mắt mơ hồ: “Bầu trời của Xích Huyết giới không giống thế này, ở đó là màu đỏ máu, quanh năm không thấy ban ngày.”
Lý Do Hỉ gật đầu: “Thế thì tốn nến lắm nhỉ.” Thấy sắc mặt Kê Vô Trần lại trắng thêm mấy phần, nàng âm thầm suy nghĩ -- Xem ra chống nắng mới là phương pháp tốt nhất, sau này bôn ba ở ngoài nhất định phải nhớ chống nắng!
Kê Vô Trần nhìn nàng -- Dù biết rõ là hắn sắp chết, nàng vẫn an ủi hắn theo thói quen.
Đáng tiếc cho một nữ tử dịu dàng như thế lại lãng phí bao nhiêu thời gian trên người hắn, thậm chí còn vì bản thân hắn mà không ngại dời núi lấp biển.
Trái tim tĩnh lặng mấy nghìn năm của hắn bỗng có một tia dao động, giống như tảng băng bị đông lại không biết từ lúc nào có thêm một khe nứt không thể nhìn thấy.
Nhưng mà, đã chẳng còn thời gian nữa rồi.
Bất giác, ánh mắt hắn nhiều thêm chút dịu dàng, “Đoạn thời gian này đã vất vả cho cô rồi.
Thời gian của bản tọa không nhiều, nếu cô tìm được Lệ Vô Tịch, có thể đòi chút tiền tài ở chỗ hắn.
Hắn là thụy điểu (chim báo điềm lành), nhất định có thể bảo vệ cuộc đời này của cô ấm no không lo.”
Lý Do Hỉ thấy hơi thở của hắn mong manh, hết sức lo lắng, mi tâm đã nhíu lại thành một chữ Xuyên (川): “Sao đang tốt đẹp mà lại bắt đầu dặn dò di ngôn rồi thế, rốt cuộc là anh bị sao vậy, là cần uế khí à? Tôi đi tìm cho anh ngay lập tức, anh nhất định phải chống đỡ! Tôi đi tìm ngay đây.”
Nói xong, nàng đang muốn đứng dậy rời đi, Kê Vô Trần lại túm lấy cổ tay nàng, chạm vào làn da nhẵn mịn ấm áp của nàng, cười khổ: “Vô dụng thôi, bản tọa tu hành hơn ba nghìn năm, chưa bao giờ nghe nói đến chứng bệnh này.
Chắc là bệnh nan y, đã đến nước này thì không thể cứu chữa được nữa.”
Lý Do Hỉ quay đầu, “Chứng bệnh gì thế?”
Kê Vô Trần nhắm mắt thở dài: “Từ đêm qua, không hiểu vì duyên cớ gì, bụng dưới của bản tọa bắt đầu đau âm ỉ, liên tục không dứt.
Cho đến hiện tại, vẫn không đỡ một tí tẹo nào, sợ rằng ngày tháng không còn nhiều nữa rồi.”
Lý Do Hỉ há miệng, không biết nên nói gì.
Nàng ngồi lại trên bãi cỏ nhìn hắn, cầm lấy một lọn tóc, hơi đau đầu không biết nên giải thích chứng bệnh quái lạ này ra sao.
Nói là bệnh nan y hình như cũng không sai, nhưng mà lại không đến nỗi chết, chỉ là mỗi tháng phát tác một lần, cũng có lúc kết thúc nữa.
Suy tư một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng nói: “Chúng ta đúng thật là đồng thân cộng cảm.”
Kê Vô Trần cúi đầu: “Là ta liên lụy cô rồi.”
Lý Do Hỉ vo tóc nhanh hơn, “Không, là tôi liên lụy anh rồi.
Không biết anh đã từng nghe một loại đau là nỗi đau bà dì chưa?”
Kê Vô Trần vô cùng ngạc nhiên, hắn là uế khí do trời đất sinh ra đã hơn ba nghìn năm trăm năm, không nói bác học đa tài thì cũng phải tính là kiến thức rộng rãi, nhưng nỗi đau bà dì thì lại là nghe thấy lần đầu!
“Nỗi đau bà dì là như thế nào?”
Lý Do Hỉ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đau khổ không thôi.
Haizzzz, tôi nên giải thích nỗi đau bà dì thế nào đây!?.
Danh Sách Chương: