Tô Bát cùng Vân Dậu cấp tốc vận khí phá vây, đem đánh chết, huyết vụ bắn ra ngược lại càng thêm hấp dẫn bọn chúng, lúc này thân thể Kim Tử bành trướng to lớn, một luồng khí lưu theo thân thể nó lượn quanh, đợi đến khi không nhìn thấy hai bàn chân thật nhỏ,. Dạ Dao Quang hô lên với hai người Mạch Khâm: “Mạch đại ca, Thương tông chủ mau tránh ra.”
Hai người nhanh chóng quay về, đẩy dời đi một cỗ khí Ngũ hành, chưa kịp thở dốc đã phải nhanh chóng thối lui.
Cơ hồ là cùng trong một lúc, Kim Tử thét lên: “Grao...”
Phảng phất như nổi lên một trận cuồng phong, hướng tới đám “hoa” kia quét sạch đi. Nhưng những thứ kia quá ương ngạnh, Dạ Dao Quang nhìn Kim Tử khí lực không đủ, lập tức hai tay bấm niệm thần chú, thủ quyết biến hóa, khí Ngũ hành ở đầu ngón tay của nàng quấn thành một cái đồ án, ngay khi Kim Tử vừa tiêu hao khí, trong nháy mắt đẩy mạnh những thứ đang bay tới.
Ấn quyết đồ án được đẩy vào người Kim Tử thông qua dòng chi khí, đem khí lực còn sót lại của Kim Tử phóng đại lực lượng lên vô số, từ cuồng phong biến thành lốc xoáy.
Phịch một tiếng, một đống quỷ dị gì đó bị gió thổi tán, Dạ Dao Quang lại không ngừng cố gắng hai tay di động như Thái cực quyền biến ra Thiên lân rất nhỏ phóng thẳng vào lốc xoáy, bỗng chốc hình thành một tai họa từ thiên nhiên.
Những tiếng “Sát sát sát…” thanh thúy không dứt bên tai, những thứ quái dị kia vị quấn nát toàn bộ thành mảnh nhỏ.
Thân thủ đem Thiên lân thu về, nhìn trên Thiên lân còn lưu lại một khối phi trùng thi thể, nhìn có chút giống người, nhưng cũng không phải người, Dạ Dao Quang run lên, đem mảnh thi thể ném lên mặt đất: “Này có phải đây là người bay như lời Kiến chúa nói?”
“Rất có khả năng.” Mạch Khâm lòng còn sợ hãi gật đầu, quay sang Ôn Đình Trạm bên cạnh hỏi, “Doãn Hòa, ngươi là thế nào phát hiện khác thường.”
“Ta cách Dao Dao không xa, Dao Dao vận khí di động tra soát, ta vừa đúng nhìn thấy đằng xa lộ một bộ thi cốt hoàn chỉnh.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm dừng ở nơi hắn nhìn thấy thi cốt.
Vân Dậu tức thời vận khí, đem đám cỏ đánh bay. Không có loại cỏ màu trắng này che lấp, quả nhiên một đám thi cốt lộ ra, có người cũng có động vật. Những bộ thi cốt này đều rất hoàn chỉnh, phảng phất như huyết nhục bị mất sạch.
Ngay lập tức tất cả mọi người hiểu rõ, thứ này chỉ sợ trong chớp mắt làm bất kỳ sinh linh nào chạm vào hóa bạch cốt.
“Đa tạ Ôn công tử cứu giúp.” Qua Mậu cảm kích nói.
Nếu không có Ôn Đình Trạm kịp thời giữ chặt, hắn chỉ sợ cũng đã thành một khối xương trắng.
“Trưởng lão đừng khách khí, chúng ta là cùng một đạo, tất nhiên phải tương trợ lẫn nhau.” Ôn Đình Trạm nói.
“Không biết những thứ này có còn hay không?” Dạ Dao Quang quan tâm nhất là vấn đề này.
“Không xác định.” Mạch Khâm lắc đầu.
“Vậy đem toàn bộ đám cỏ phá nát hết.” Dạ Dao Quang lời nói đầy bạo lực.
Nhất thời vận khí, Vân Dậu giống như trảm cỏ, từng cỗ khí Ngũ hành bay ra làm thảm cỏ vỡ tung bay lên trời, mở ra một con đường rộng ước chừng ba thước, Dạ Dao Quang mới dừng tay, hai bên đã không còn bao nhiêu loại cỏ này.
“Xem ra là tạm thời không có.” Ôn Đình Trạm cũng chỉ dám nói là tạm thời.
“Đi thôi, không thể ở lại chỗ này lâu.” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đi về phía trước.
Đám người Tô Bát không dấu vết dùng cách thức như cũ, cho 3 người vãn bối bọn họ đi giữa. Cả đường đi đều dè dặt cẩn trọng, bọn họ rất mau rời khỏi bụi cỏ Bất Danh này. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị thả lỏng một chút, phía trước bọn họ là một cốc lõm, vừa đi xuống vừa nhìn là một mảnh trắng bóng.
Tất cả đều là loài trùng bay vừa mới gặp, mọi người nhất thời biến sắc, Dạ Dao Quang túm lấy Ôn Đình Trạm: “Chạy mau!”
Chỉ tiếc chỗ này cũng không biết có chuyện gì xảy ra, bọn họ căn bản không thể mọc cánh mà bay đi, chỉ có thể chọn đường bộ cuống quít chạy, mà bọn họ chưa chạy được bao xa, những thứ màu trắng kia dựng thẳng đứng lên, giống như những con thiêu thân nhất tề tiến công về phía bọn họ.
Vừa nghĩ tới bị loại trùng này vây quanh sẽ biến thành một đống bạch cốt, Dạ Dao Quang da đầu run lên.
“Doãn Hòa, chi bằng chúng ta tách ra...” Mạch Khâm nhìn những con trùng càng ngày càng gần, số lượng không ngừng tăng lên liền mở miệng nói.
“Không, chúng ta không thể tách ra.” Chưa đợi Mạch Khâm nói xong, Dạ Dao Quang kiên quyết phủ định, nàng đại khái biết, Mạch Khâm là muốn lừa gạt bọn họ, sau đó chính mình một mình một đường dẫn dụ bọn trùng rời đi.
Thứ quỷ dị này khó đối phó, Kim Tử vừa mới đối phó một lần, bây giờ sức lực chưa thể khôi phục lại ngay. Tình thế này của bọn họ chỉ có thể chạy, trùng có thể bay, khoảng cách rút ngắn nhanh chóng, tiếng vỗ cánh của chúng phát ra thanh âm chói tai như sóng siêu âm, âm thanh cũng càng ngày càng rõ ràng, làm tâm can đám người Dạ Dao Quang càng thêm loạn.
Thương Liêm Súc cùng Vân Dậu đang cản phía sau đột nhiên dừng lại, hai người bọn họ vận khí hình thành một đạo bình chướng, đem những thứ đang nhào đến kia ngăn cản lại.
Phát hiện không khí biến đổi, Dạ Dao Quang cũng dừng bước. Bọn họ quay đầu thấy một màn như vậy. Nhìn kia một đám giống như thiêu thân liên tục đánh tới, giống như mưa lớn bàng bạc rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng “bang bang”. Tuy rằng Vân Dậu cùng Thương Liêm Súc tu vi cực cao, nhưng khí lực bị tiêu hao liên tục như vậy, bọn họ cũng không thể kiên trì được lâu.
Một khi bình chướng bị vỡ, chỉ sợ Thương Liêm Súc cùng Vân Dậu đều bị mấy thứ này ăn như tằm ăn rỗi.
“Các ngươi đi mau, không cần lo lắng cho bọn ta.” Thương Liêm Súc quay sang đám người Dạ Dao Quang quát to nói.
“Nếu không có Thương tông chủ cùng Vân trưởng lão, thực lực chúng ta sẽ đại giảm, tiền phương có nguy hiểm chưa chắc có thể ứng phó.” Ôn Đình Trạm rất lý trí nói.
Điều này làm cho Thương Liêm Súc đang muốn khuyên bảo cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Tô Bát liền nhảy tới, chỉ thấy hắn lấy ra tinh bàn, tinh bàn kia ở dưới sự thúc giục, mặt bàn vặn vẹo, bỗng chốc có vô số căn châm bay ra trôi nổi trên không trung.
Gặp ánh mắt Qua Mậu nhìn qua, hai người đồng thời vận khí, đám căn châm cuốn gió hình thành một con rồng khí thế bàng bạc, bị khí Ngũ hành của bọn họ khống chế được trôi nổi trên không, giống hệt cự long bạc.
“Thương tông chủ, Vân trưởng lão, mau tránh ra!” Mạch Khâm hô lớn.
Hai người tuy rằng quay lưng về phía bọn họ, nhưng vẫn cảm giác được phía sau có một cỗ lực lượng hùng hậu. Lúc hai người đang muốn lui lại để Tô Bát công tới, Ôn Đình Trạm đột nhiên ra tiếng: “Bốn vị trưởng lão, chờ thêm chốc lát!”
Bốn người động tác nhất trí.
“Chàng muốn làm gì?” Dạ Dao Quang không hiểu hỏi.
“Dao Dao, nàng xem.” Ôn Đình Trạm chỉ vào phía trước.