Sau khi đem hài tử nhường Nguyên Ân mang đi, Dạ Dao Quang cũng không muốn lưu lại Duyên Sinh quan, một vì Ôn Đình Trạm thân là quan phụ mẫu, cũng không tốt ở bên ngoài quá lâu, hắn cũng đã vì nàng mà không làm được việc gì trong mấy ngày này.
Hai là nàng tuy rằng có đem theo mấy bộ xiêm y chuẩn bị trước cho hài tử giao cho Nguyên Ân, nhưng nàng luôn cảm thấy quá ít, phần lớn đồ đạc vẫn đang ở nhà.
Vì thế nàng cùng Ôn Đình Trạm sau khi Nguyên Ân rời khỏi liền cáo từ.
Thiên Cơ bọn họ tuy có chút muốn giữ lại, nhưng cũng biết bọn họ tại thế tục có rất nhiều việc cần làm, vì thế Trường Kiến tự mình tiễn phu thê Dạ Dao Quang xuống núi Duyên Sinh quan.
Hai người cơ bản nguyên một đường không nói chuyện, ngự không mà một mạch về Tây Ninh phủ nha.
“Nương thân!” Vừa vào cửa, Tuyên Khai Dương liền chạy vội mà đến, cậu đã nửa tháng không nhìn thấy mẫu thân, tuy rằng Ôn Đình Trạm nói dối kêu hắn bệnh nặng, Dạ Dao Quang phải ở trong phủ cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc, nhưng Tuyên Khai Dương tự nhiên biết nội tình, sau kỳ thi cuối năm sắp tới cậu lại được nghỉ, mỗi ngày ở nhà đều nhớ tới mẫu thân cùng phụ thân.
Cuối cùng trước tân niên hai ngày phụ mẫu cũng trở về, Tuyên Khai Dương đang muốn chạy vội đến trong lòng mẫu thân nhưng phảng phất đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu vội vã sát dừng bước chân, đợi khi trong lòng cậu còn sợ hãi nhìn về phía bụng mẫu thân, phát hiện chiếc bụng lớn của mẫu thân dù mặc xiêm y dày thế nào cũng không che nổi thế nhưng hôm nay lại khác thường.
Cậu duỗi dài cổ nhìn cả đoàn người đi cùng mẫu thân, bất luận là Ôn Đình Trạm hay là Mạch Khâm thậm chí là Kim Tử cũng không có ai ôm tiểu hài tử.
Trong lúc nhất thời có rất nhiều điều muốn nói đã vọt tới cổ họng, nhưng cậu chung quy đã là thiếu niên lang mười tuổi, liền không thể thốt ra lời.
Cho dù Tuyên Khai Dương do một tay Ôn Đình Trạm giáo dưỡng, tuổi còn nhỏ đã biết suy nghĩ thận trọng, nhưng biến hóa của cậu làm sao có thể lừa gạt được Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang thân thủ sờ sờ đầu nhỏ, Tuyên Khai Dương mới mười tuổi đã cao đến bờ vai nàng, ba bốn năm nữa còn có thể cao hơn nàng rồi, giọng nói của nàng mềm nhẹ: “Nương thân sinh cho con một đệ đệ.”
Nếu như Dạ Dao Quang đã chủ động đề cập, Tuyên Khai Dương liền nhẹ giọng hỏi: “Đệ đệ ở nơi nào?”
“Đệ đệ của con chính là Phật tử chuyển thế, hắn không thể cùng chúng ta sinh hoạt trưởng thành, đã bái Nguyên Ân đại sư làm thầy, pháp danh Quảng Minh.” Dạ Dao Quang không có bất luận sự đình trệ nào, một hơi nói với Tuyên Khai Dương.
Tuyên Khai Dương thân thể nhẹ chấn động, cậu ôm lấy mẫu thân: “Nương thân, đệ đệ sẽ rất tốt, nương thân bên người còn có con, còn có phụ thân, về sau nương thân còn có thể có hài tử khác.
Chúng ta bất luận ở nơi nào, hài nhi đều tin tưởng đệ đệ muội muội sẽ giống như con, đồng dạng cũng sẽ hiếu thuận nương thân.”
Dạ Dao Quang ôm đầu Tuyên Khai Dương, nhẹ tay vuốt mái tóc dài của cậu, đè thấp tiếng: “Ừ.”
Những bông tuyết nhỏ vụn nhẹ nhàng tung bay, Ôn Đình Trạm lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn hình ảnh hai mẫu tử ôm nhau ấm áp, hắn vô cùng cảm ơn khoảng khắc này, lúc trước Dạ Dao Quang thiện tâm nhường Tuyên Khai Dương chết mà phục sinh, đứa nhỏ này chẳng những làm bạn với bọn họ đi qua năm tháng niên thiếu, thời điểm Minh Quang chết có thể an ủi người Tuyên gia, giờ phút này bởi vì cậu tồn tại, nỗi đau xót trong lòng Dạ Dao Quang cũng sẽ giảm không ít.
Hắn cũng bất chấp Mạch Khâm còn đứng ở đây, tiến lên đem hai mẫu tử ôm vào trong ngực.
Cành hàn mai lặng yên nở rộ vào ngày đông, quanh quẩn từng đợt mùi hương thơm lành lạnh, trôi nổi phập phồng qua một nhà ba người, phảng phất bên trong tiết trời đông giá rét tràn ra một vòng ánh sáng, làm cho cả căn phòng yên tĩnh chìm lạnh bỗng chốc bừng lên, ấm áp trong trái tim.
Dạ Dao Quang trở về nhà chỉ nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai đã đem những món đồ trẻ em thích hợp với Phật môn nhường Tiểu Quai Quai nhanh chóng đưa đến Vĩnh An tự, sau đó bắt đầu ở dưới sự hiệp trợ của Ấu Ly chuẩn bị mừng năm mới tại Tây Ninh phủ.
Ôn Đình Trạm một bên xử lý các công vụ bị trì hoãn, một bên cẩn thận quan sát phản ứng của Dạ Dao Quang.
Hắn vì lo lắng cho Dạ Dao Quang mà thường xuyên không yên lòng, cảm xúc thấp thấp thỏm theo dõi bệnh trạng của Dạ Dao Quang nhưng một điểm nàng cũng không thể hiện, thậm chí chưa bao giờ từng mở miệng nhắc tới Quảng Minh.
Nếu không phải nhìn thấy thời điểm nhàn hạ Dạ Dao Quang chẳng kiêng dè hắn mà làm chút đồ sơ sinh, Ôn Đình Trạm thật sự lo lắng, Dạ Dao Quang có phải vì thương tâm quá độ hay không mà lựa chọn lãng quên hài tử của bọn họ.
Một ngày này, Ôn Đình Trạm đang ngồi ở sau án thư, xử lý các vấn đề cuối năm của các huyện báo cáo tình hình dân tình cùng với thuế vụ, mà Dạ Dao Quang an vị ở phía bên trái đối diện hắn, dựa vào bên trên ghế bành, tay cầm khung thêu, một tay kia may vá thành thạo, lúc này nàng không phải làm xiêm y cho nhi tử mà là làm cho hắn.
Đam Mỹ Hài
Nhìn khuôn mặt nàng trắng như phấn nộn, từ góc độ này của hắn vừa đúng có thể nhìn đến Dạ Dao Quang cụp xuống mí mắt, lông mi dài vểnh, ngoài cửa sổ có gió tuyết tung bay, theo khung cửa sổ tròn có hai cành hồng mai nở diễm lệ.
Nàng mặc một bộ áo cánh màu vàng, tay áo hóa văn màu xanh ngọc bích cùng cành hoa mai kia dưới bầu trời tuyết phảng phất hình thành một tấm bình phong thiên nhiên, làm nổi bật dung nhan dịu dàng ôn nhu của nàng, nhường Ôn Đình Trạm lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến thất thần.
“Cả ngày ở cạnh bên gối, còn có thể làm chàng nhìn nhập thần, muội có phải không nên tự đắc mị lực vô biên của mình?” Dạ Dao Quang thêu xong đóa mạn đà la trên y phục, vừa vặn ngắt chỉ, ngẩng đầu trêu ghẹo Ôn Đình Trạm.
“Ở trong mắt ta, Dao Dao mỗi thời mỗi khắc là những cảnh hoa bất đồng.” Ôn Đình Trạm lấy lại tinh thần, giọng nói ôn nhuận thêm tiếng những bông tuyết rơi thanh âm càng thêm thấm.
Dạ Dao Quang liếc hắn một mắt, đem đồ vật thu thập lại, sau đó rất nghiêm túc nói: “A Trạm, chàng không cần lúc nào cũng khắc khắc nhìn muội.”
Ôn Đình Trạm ngẩn ra, không có tiếp lời này.
Nghe thấy tiếng khẽ thở dài, Dạ Dao Quang đứng lên đi đến phía sau Ôn Đình Trạm, khói hương trên án kỷ nhàn nhạt quanh quẩn, cánh tay của nàng từ bên trong sương khói duỗi đến, vòng chặt thắt lưng hắn: “A Trạm, nhân sinh có bảy nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, cầu không được, oán căm hận, yêu nhưng biệt ly.
Sống ở này thế gian, mỗi người đều phải trải qua, dù là người tu luyện cũng không ngoại lệ, khác biệt là người thế tục sẽ cho rằng nỗi thống khổ sẽ nhiều hơn.
Có một số người tâm chí kiên nghị có thể vượt qua, có một số người ý chí bạc nhược lả lướt không phấn chấn, có một số người không chịu nổi lựa chọn coi thường mạng sống; Mà người tu luyện lại cho rằng ma luyện hay rèn luyện sẽ làm chính mình có tu vi càng cao thâm.
Nhưng bất luận như thế nào, là người đều trốn không thoát.
Muội bất quá mới gặp một trong số đó, bên cạnh muội còn có chàng, có Khai Dương, có rất nhiều người quan tâm muội.
Quảng Minh bất đắc dĩ rời khỏi bên người chúng ta, muội nghĩ trong lòng chàng cũng đau không kém muội, muội như thế nào có thể gia tăng dày vò trên nỗi đau của chàng? Trong lòng muội luôn lưu một vị chí cho hài tử của chúng ta, ai cũng không thể thay đổi.
Con không ở bên cạnh muội, ánh sáng mặt trời vẫn rạng rỡ, ánh trăng vẫn như cũ le lói; Muội muốn làm một mẫu thân nhường con kiêu ngạo tự hào.
Không thể giáo dưỡng con đã là tiếc nuối quá lớn của chúng ta, muội không muốn để con sau khi lớn lên, bởi vì con rời khỏi mà làm cho muội ưu thương, làm con tâm sinh áy náy, làm tăng thêm gông xiềng cho con.”
Nói xong, Dạ Dao Quang thân thủ đem mặt Ôn Đình Trạm nâng đến trước mặt nàng, cùng chính mình bốn mắt nhìn nhau: “Cho nên, A Trạm.
Muội không phải gượng cười, muội thật sự vui vẻ vượt qua mỗi ngày, chỉ vì bên cạnh muội ít nhất còn có chàng.”.
Danh Sách Chương: