Mặt khác, hai trưởng lão còn lại thấy vậy, nơi nào còn dám không để mắt, nhất tề tiến lên phía trước. Dùng nắm đấm bằng khí Ngũ hành từ ba phương hướng hướng tấn công tới Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang lại không chút né tránh, ba nắm đấm kia hung hăng nện vào tầng khí Ngũ hành nàng dựng lên, đem ba dòng khí đập tới bị lõm xuống động nhưng lại chạm không được nửa mảnh góc áo của Dạ Dao Quang tung bay ở bên trong kình phong.
Ánh mắt ba người kinh hãi suýt nữa lồi ra, càng vận đủ toàn lực, trên trán nổi đầy gân xanh, như muốn đem thiếu nữ không biết tới từ chỗ nào áp chế xuống!
Dạ Dao Quang cứ đứng thẳng vân đạm phong khinh như vậy, nàng lạnh lùng nhìn ba người, phảng phất như một người ngoài cuộc đang đứng xem, thời gian trôi qua, ba người trưởng lão trán chảy ra mồ hôi lạnh, tay bắt đầu run nhè nhẹ, sắc mặt cũng trở nên trắng, khí Ngũ hành trong thân thể càng khô cạn.
“Thời gian đã không sai biệt lắm” Đột nhiên, giọng nói Dạ Dao Quang quỷ mị giống như từ địa ngục vang lên, cánh môi mềm mại diễm lệ của nàng nhẹ nhàng cất một câu, “Đã không sai biệt lắm, vậy, đến lượt ta!”
Giọng nói còn chưa hạ xuống, đột nhiên một cỗ Ngũ hành chi linh bão táp vòng quanh thân nàng như hỏa hoa dựng lên, khí Ngũ hành chi linh đó giống như một cỗ lực hút cường đại. Ba người bọn họ muốn triệt mở đều là không thể, lúc này sắc mặt mới đại biến.
Dạ Dao Quang hai tay mở ra, từng câu chú hành văn liền mạch lưu loát.
Khí Ngũ hành chớp mắt quấy tròn giống như máy trộn bê tông, răng rắc một tiếng, ba đạo huyết vẩy ra, vung hướng vào trên không, giống như chu sa hắt lên trên tranh thuỷ mặc, diễm lệ mà lại rợn người!
Đám đệ tử Mặc tộc đứng phía dưới đang xem cuộc chiến sợ tới mức sắc mặt chớp mắt tái nhợt, chợt ba cánh tay máu chảy đầm từ trên bầu trời ném tới trước mặt bọn họ, sợ tới mức bọn họ không ngừng lui về phía sau.
Bang bang bang!
Ba tiếng nổ lớn, cuối cùng ba tu luyện giả Đại Thừa kỳ của Mặc tộc cứ như vậy giống như thú bông không chịu nổi nhất kích bị ném tới trước mặt bọn họ. Nhìn ba người sắc mặt tái nhợt, giãy dụa nhưng chưa chết, đệ tử Mặc tộc đều sợ tới mức mất hồn.
Sau đó một cỗ gió mát cùng với hương hoa đào thơm ngát bay tới, bọn họ ngửi thấy một cỗ mùi thơm bên trong, liền nhìn đến người không cần tốn nhiều sức cũng có thể giết bọn họ dễ dàng như đối với ba trưởng lão, đôi môi mềm mại như hoa đào khẽ mở: “Các ngươi muốn sống không?”
Đệ tử Mặc tộc sợ tới mức linh hồn thu bé lại hoàn toàn không biết như thế nào mở miệng.
Dạ Dao Quang mắt vừa chuyển, nhàn nhạt quét về phía bọn họ: “Thế nào? Câu hỏi của ta khó quá hay sao?” Dừng một chút, thanh âm của nàng thốt nhiên biến lạnh, “Hoặc là, các ngươi, đều muốn chết?”
Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt làm người ta nghẹt thở, có thể xưng là tuyệt sắc đương thời, nhưng nàng lại làm người ta thần hồn run rẩy, toàn bộ đám người bên trong nhìn đến thiếu nữ kia chậm rãi giơ lên một bàn tay, cặp tay trắng nõn khép lại, quanh quẩn khí Ngũ hành có thể thấy bằng mắt thường, phảng phất theo như từ tu la giới cầm đao đoạt mệnh, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần tay nàng hạ xuống, bọn họ thật sự phải tới tu la giới báo danh.
Lúc này, cuối cùng có người run lẩy bẩy mở miệng: “Muốn...”
Thanh âm yếu ớt không thể nghe thấy, nhưng vẫn làm cánh tay Dạ Dao Quang dừng lại, ánh mắt của nàng nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh, khóe môi câu nhân tâm hồn thoát ra một câu: “Tốt lắm.”
Tiếng nói vừa dứt, hai ngón tay nàng liền động, từ trong bao kiếm của một đệ tử rút ra mũi kiếm bên trong, tay tiếp tục chuyển, lưỡi kiếm kia được khí Ngũ hành bọc lấy rồi bay đi, trôi nổi tới phía trước mặt người kia: “Nắm lấy nó, tùy ý đâm một trong ba người một kiếm, ngươi có thể bình an rời khỏi nơi này.”
Toàn bộ đồng tử người ở đây co rụt lại, nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân, tựa như nhìn thấy một nữ La Sát! Đây đều là sư phụ bọn hắn, là sư tôn thậm chí sư tổ. Ngày thường bọn họ quỳ bái người, không biết có thù hận lớn như thế nào mới có thể làm thiếu nữ này muốn ba trưởng lão Mặc tộc chết không có tôn nghiêm như thế?
“Ta cũng không có nhẫn nại nói lần thứ hai.” Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lùng đen đặc nhìn bọn họ.
Người kia bị uy áp sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, nhìn ba người nằm trên mặt đất mắt mở to nhưng lại không thể động đậy, nỗ lực nghĩ tới những bất công mình nhận ở Mặc tộc, quên đi ân tình, cắn chặt răng chìa tay nắm lấy chuôi kiếm, kéo chuôi kiếm hướng tới một trưởng lão trong đó. Nhìn ánh mắt trưởng lão vẫn uy hiếp như cũ, tâm can hắn run lên, nhưng đến cùng quyết định nhắm mắt đâm một kiếm xuống, chớp mắt máu tươi bắn ra phun về phía mặt hắn.
“A….!” Chỉ nghe đến một tiếng kêu đau đớn, đệ tử đang cầm kiếm kia tay giống như bị phỏng tay do cầm khoai lang nóng ném thanh kiếm kia, dùng áo bào lau máu tươi trên mặt, không ngừng lui về phía sau.
Dạ Dao Quang khóe môi khẽ nhếch: “Tốt lắm, ngươi hiện tại có thể rời khỏi Mặc tộc.”
Thiếu niên kia sợ hãi nhìn Dạ Dao Quang, cất bước thất tha thất thểu chạy đi, phảng phất như chạy trốn khỏi địa ngục.