Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi cho rằng hắn phụ ngươi?” thần hồn Dạ Dao Quang thoát ra từ bên trong ảo cảnh của Ninh Anh, vốn tưởng rằng hẳn là đã hừng đông, càng không nghĩ không trung vẫn như cũ đen nhánh, mà Trường Duyên tựa hồ vừa mới vận công điều tức không có bao lâu. Dạ Dao Quang âm thầm kinh hãi, đây là truyền thuyết lĩnh vực ma chi.

Lĩnh vực này chính là mọi thứ bên trong đều do người tạo ra định đoạt, bao gồm không gian cùng thời gian.

“Hắn không phụ ta sao?” Ninh Anh hỏi lại.

“Hắn nếu muốn cưới người khác, không cần chờ đến lúc đó……” Dạ Dao Quang dựa vào trực giác giải thích một câu.

“Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ta nghĩ ta bị phụ bạc, là do hắn cưới người khác?” Ninh Anh đột nhiên bộc phát ra một chuỗi tiếng cười, phảng phất như đang chê cười, “Hắn nếu thật sự là có người khác, ta đảm bảo không oán trách hắn. Thế gian này, ai có thể đưa ra được thế nào là tình yêu nam nữ thực sự, thề non hẹn biển, tình nếu còn, đó chính là tiếp tục triền miên khắc cốt; tình nếu có ly, đó chỉ là mật ngọt rót tai, gặp dịp thì chơi, chán thì chia ly. Ta không biết người khác sẽ làm thế nào khi thấy phu thê có gian tình, nhưng là ta, ta đã yêu hắn như mạng sống của mình, hắn nếu có nơi khác thuộc về, cho dù đau tận xương cốt, ta cũng có thể buông tay thành toàn.”

Lời nói của Ninh Anh kéo dài phiêu đãng trong đêm tối, Dạ Dao Quang lại tin tưởng, Ninh Anh không phải nói cho vui mà thôi, nàng là thật sự có thể làm được. Thế gian này, bao nhiêu người bởi vì bị phản bội mà điên cuồng, bởi vì bị phản bội mà khổ sở dốc toàn lực trả thù, nhưng cho tới bây giờ không có người có thể nói ra, trượng phu của nàng nếu phản bội nàng, nàng sẽ buông tay thành toàn.

“Ngươi…… Thực sự đối với hắn là chân ái sao?”

Dạ Dao Quang đột nhiên có chút hoài nghi, nếu như là yêu sâu đậm, như thế nào có thể chịu đựng. Không thể chịu đựng, như thế nào lại không đi trả thù?

“Nếu không yêu, tại sao lại đau?” Ninh Anh thấp giọng trả lời, “Nhân tâm khó khống chế, nếu tâm hắn thật sự giành cho người khác, ta phải dùng trách nhiệm phu thê tới trói buộc hắn, làm chúng ta trở thành hai người oán ngẫu sao? Hắn nếu hết tình, ta dùng nửa đời còn lại cố ở bên người hắn rồi đổi lấy một thân thương tích, chẳng lẽ còn phải dùng hết thời gian của mình mà đi nhớ hắn, uổng phí thời gian cuộc đời cho một người không thuộc về ta? Dây dưa qua lại, lưỡng bại câu thương, không bằng buông tha hắn cũng chính là buông tha ta……”

Lòng dạ như vậy, nếu Ninh Anh có thể sống ở kiếp trước của Dạ Dao Quang, nhất định sẽ là một nữ nhân xuất sắc. Nhưng Dạ Dao Quang lại không thể không nói: “Ngươi nếu trong lòng minh bạch, hắn có lẽ cũng không phụ tình ngươi.”

“Đúng, hắn không phụ tình ta.” Ninh Anh ngữ khí quyết đoán, “Nhưng ta lại càng không thể tha thứ hắn. Nam nhân trên thế gian này, luôn thích chọn cách vì muốn tốt cho ngươi mà dùng những cử chỉ làm người muốn đào cốt cắt tâm, không nghĩ tới nếu như chỉ có một bên tình nguyện che chở, đích xác vẫn có thể bảo toàn tánh mạng ngươi nhưng lại làm ngươi sống không bằng chết. Ta không biết hắn có nỗi khổ gì, cũng không muốn biết vì sao. Bất luận hắn hy sinh nhiều thế nào, bất luận hắn có vì ta hay không, kết quả thì vẫn là kết quả, chính là ta mệnh ngắn, đây là sự hy sinh buồn cười cỡ nào chứ?”

Dạ Dao Quang trong lúc nhất thời nghẹn lời, tình cảm giữa Ninh Anh cùng Mộc Tử Tà, chỉ nghe từ một phía của Ninh Anh nhưng trong lòng Dạ Dao Quang có một cảm giác mặc danh đè nén. Tinh tế nghĩ lại thì tựa hồ ai cũng không sai, bọn họ đều đã hy sinh cho nhau đủ nhiều, ngay cả Ninh Anh cũng biết Mộc Tử Tà không thay lòng đổi dạ, nhưng hành vi của Mộc Tử Tà so với sự thay đổi càng làm Ninh Anh đau lòng.

Nàng tràn đầy cảm xúc, giống như lúc trước Ôn Đình Trạm vì nàng mà bị nhốt ở Âm Dương Cốc, thậm chí vì không cho nàng biết được mà chịu nỗi đau cắt thịt đổi da, Dạ Dao Quang đứng ở lập trường của mình cảm thấy hành động của Ôn Đình Trạm như vậy càng làm nàng khó có thể chấp nhận. Khi Ôn Đình Trạm nói lại toàn bộ mọi chuyện cho nàng, nàng mới lý giải cho hắn biết hành vi của hắn tệ đến thế nào.

Nhưng Ninh Anh cùng Mộc Tử Tà lại không giống nhau, ở giữa Ninh Anh cùng Mộc Tử Tà đã trải qua sinh tử. Bất quá đây là chuyện của người khác, Dạ Dao Quang không muốn can thiệp quá sâu: “Ta muốn biết ngươi rốt cuộc muốn tìm ai để tìm hiểu ân oán?”

Nguyên bản cho rằng Ninh Anh muốn tìm Mộc Tử Tà, hiện giờ xem ra cũng không phải.

“Đây là việc của ta, ngươi không cần biết.” Ninh Anh không tiếp tục nhiều lời.

Dạ Dao Quang cảm thấy Ninh Anh cho nàng biết chuyện xưa là do bị cuốn theo cảm xúc nhất thời, hoặc là nàng đã ở chỗ này rất lâu, trong lòng tĩnh mịch cùng sự cô độc thúc đẩy. Cũng không phải giống như gặp lại những người xưa, cầu nàng hỗ trợ, Ninh Anh chỉ cần người nghe nỗi lòng của nàng mà thôi.

Một khi đã như vậy, Dạ Dao Quang cũng không hề mở miệng. Ước chừng qua mười lăm phút sau, Trường Duyên thu liễm khởi tức đứng lên, Dạ Dao Quang nói với Ninh Anh: “Nếu ngươi không có cho ta thời hạn, ta cũng sẽ không ép mình chịu tội. Ta sẽ lưu lại lời hứa hẹn với ngươi ở trong lòng, chỉ là biển người mênh mang, ta cũng không biết phải mất bao lâu.”

“Hơn hai ngàn năm ta có thể đợi, chẳng nhẽ có thể lâu hơn thời gian này sao?” Ninh Anh không để ý, “Nếu ý trời cho ta tỉnh lại vào lúc này, ta tin tưởng thời gian ta phải chờ cũng không bao lâu nữa.”

Dạ Dao Quang gật đầu, liền cùng Trường Duyên rời đi.

“Một chuyến này tới, chẳng những không có giúp được gì cho muội, ngược lại là liên luỵ muội.” Trường Duyên có chút xấu hổ mở miệng.

“Sư huynh đừng nói như vậy, chúng ta ai cũng không biết bên trong huyết anh kiếm có thần hồn của Ma hậu, nhưng thật ra là ta làm sư huynh không duyên cớ trúng ma độc.” Dạ Dao Quang trong lòng tự trách.

Bất quá đây là người tính không bằng trời tính, cũng may chuyện Ninh Anh cần máu hậu nhân nàng ta mới có thể đạt được tự do, nếu không chỉ sợ nàng cùng Trường Duyên bị mất mạng giống như những người Mẫn La Tông.

Người Mẫn La Tông tìm tới cửa, nàng đã giết chết hai người, bất quá đám người đó đang tìm kiếm huyết anh kiếm nên không quá chú ý, chờ đến khi bọn họ tìm được huyết anh kiếm tất nhiên mục tiêu tiếp theo sẽ là mình, đến lúc đó Dạ Dao Quang tất nhiên ứng phó không được, kể cả nàng đã xử lý xong việc của Mộng Tầm mà sớm một bước rời đi thì cũng để lại cho Cô phủ tai họa ngập đầu.

Cho nên, nàng trước hết cần xuống tay trước một bước, nếu bên trong huyết anh kiếm không có thần hồn Ninh Anh, nàng cùng Trường Duyên sư huynh nhất định có thể giải quyết sự tình liên quan Mẫn La Tông.

“Kỳ thật như hiện giờ mới là kết quả tốt nhất.” Dạ Dao Quang nghĩ chút liền nói, “Nếu chúng ta ra tay với người Mẫn La Tông, không thiếu những hậu quả khác. Mà những người này chết do Huyết anh kiếm động thủ, làm thức tỉnh Ninh Anh, vậy người Mẫn La Tông khi đuổi tới nơi này, tự nhiên sẽ nhìn thấy Ninh Anh trong Huyết anh kiếm, hoàn toàn không có quan hệ với chúng ta, cũng sẽ không liên lụy đến những người khác.”

“Sư muội luôn là nghĩ được cách thoát khổ trung.” Trường Duyên không thể không tán thưởng Dạ Dao Quang, mọi việc cho dù tốt nhưng vẫn có phản diện, “Muội không nghĩ tới hiện giờ muội bị quản chế bởi Ninh Anh sao.”

“Tìm người sao? Ta không thẹn với lương tâm nghiêm túc vì nàng đi tìm, nàng ta lại chưa từng cho ta thời hạn. Tuy nàng ta là Ma hậu, nhưng rốt cuộc vẫn là người tu luyện chính thống tiến nhập ma đạo, mặc dù đối với tất cả sinh linh trong giởi tu luyện ta chán ghét nhất là ma, nhưng ta cũng không thể phủ nhận, Ninh Anh không phải kiểu người tiểu nhân lật lọng. Nàng sẽ không bởi vì chờ không được, mà hoài nghi ta không dụng tâm, nổi lên sát tâm với ta.” Dạ Dao Quang ngữ khí khoan khoái, “Sư huynh trở về Duyên Sinh Quan, không bằng giúp ta tra một ít thông tin về Ma hậu Ninh Anh cùng Ma Hoàng Mộc Tử Tà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK