Nhân lúc Cổ Ma Nhĩ và A Ni Á đi nướng thịt dê, Ôn Đình Trạm nói cho Dạ Dao Quang và đám người Ngụy Lâm nghe những tin tức cậu vừa lấy được từ Cổ Ma Nhĩ.
“Khi đó Cổ Ma Nhĩ mới chỉ có mười mấy tuổi, bị trọng thương được một đôi vợ chồng cứu sống, sau đó đôi vợ chồng này đưa Cổ Ma Nhĩ về quê. Nửa năm sau họ lần lượt bị bệnh mà chết, Cổ Ma Nhĩ cũng không nhớ rõ lắm chuyện này, có vẻ như lúc đó đầu hắn bị chấn thương, hơn nữa lúc đó đang có chiến tranh, Trung Nguyên và Mông Cổ trở mặt với nhau, thôn dân chỗ đó đều không đồng ý tiếp nhận Cổ Ma Nhĩ. Cổ Ma Nhĩ đành sống một mình ở nơi thâm sơn cùng cốc, rất ít khi xuống núi. Năm năm trước hắn đem da thú xuống núi đổi một ít đồ gia dụng, lúc đó A Ni Á bị người nhà vứt bỏ nên hắn cứu về đây.”
“Bị người nhà vứt bỏ sao?” Dạ Dao Quang biết A Ni Á là người Hán, không ngờ rằng lí do nàng ấy sống cùng Cổ Ma Nhĩ lại là như vậy.
“A Ni Á vốn câm điếc, năm năm trước lại bị độc trùng hủy dung, lúc đó có một thầy lang đi qua nói rằng A Ni Á bị bệnh truyền nhiễm nên người nhà A Ni Á liền vứt bỏ nàng.”
Dạ Dao Quang nghe xong ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, cánh cửa rộng lớn có thể nhìn được cả mặt sân bên kia, Cổ Ma Nhĩ đã xử lí xong con dê, bắt đầu đốt lửa trong lò, A Ni Á ngồi cạnh thỉnh thoảng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, bọn họ vốn bất đồng ngôn ngữ, một người lại là người câm điếc không thể nói chuyện nhưng bọn họ chỉ cần nhìn vào mắt đối phương, dùng ngôn ngữ tâm hồn để trao đổi, không cần bất cứ loại ngôn ngữ nào khác.
Khoảng nửa canh giờ sau, cũng không biết Cổ Ma Nhĩ dùng biện pháp gì nhưng mùi thịt dê nướng thơm lừng theo gió bay vào trong, căn nhà gỗ nho nhỏ tràn ngập mùi thịt dê nướng. Dạ Dao Quang nuốt nước bọt, ánh mắt Kim Tử cũng lấp lánh nhìn chằm chằm cánh tay Cổ Ma Nhĩ đang lật thịt dê nướng vàng ươm, Cổ Ma Nhĩ còn rắc lên đó một loại gia vị đặc biệt khiến mấy người bọn họ thèm đến mức bụng kêu ùng ục.
Thấy dê đã sắp được nướng chín, A Ni Á vội vã đi xếp ghế xung quanh lò lửa lớn, mấy người Tiết Đại thấy vậy có chút ngại ngùng, chủ động đi ra giúp đỡ A Ni Á.
A Ni Á lại bưng từ trong bếp ra một chồng bánh nướng áp chảo, bánh nướng áp chảo cũng được nướng vàng ươm thơm lừng ngon mắt vô cùng, sau đó rót cho mỗi người một cốc rượu sữa lớn.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Cổ Ma Nhĩ lấy ra một thanh đoản đao, thủ pháp thuần thục nhanh chóng cắt phần thịt trên đùi con dê, thả vào bát mỗi người một tảng thịt lớn, sau đó đặt vỉ nướng qua một bên, lấy cho mình và A Ni Á một miếng rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống Cổ Ma Nhĩ lại nói thêm một câu, Ôn Đình Trạm phiên dịch lại: “Cổ Ma Nhĩ bảo chúng ta không cần khách khí, mọi người hãy nếm thử tay nghề của hắn, đây là món hắn am hiểu nhất.”
Mọi người đã hai ngày một đêm chưa được ăn thức ăn nóng hổi, nghe xong lời này cộng thêm hương thơm ngào ngạt của thịt dê nên không còn vẻ rụt rè nữa. Dạ Dao Quang cắt mấy miếng thịt dê trong khay, cắt hơn phân nửa chỗ thịt, còn dư lại một ít đùi dê và khớp xương liền ném qua chỗ Kim Tử.
Mùi vị của món thịt dê nướng này tuyệt đối là món thịt nướng ngon nhất Dạ Dao Quang đã từng được ăn trong cả hai kiếp. Kiếp trước rất nhiều nơi đều có thịt dê nướng, Dạ Dao Quang đã từng ở lại Mông Cổ khá lâu cũng chưa từng được ăn qua món thịt dê nướng ngon như vậy, khiến người ta hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của chính mình. Tuy là ở cổ đại không có nhiều loại gia vị bằng hậu thế nhưng lại bảo toàn được mùi vị thịt nguyên chất nhất, hơn nữa không có một chút mùi tanh nào.
Cổ Ma Nhĩ nâng một chén rượu sữa lên mời mọi người. Dạ Dao Quang miệng đầy dầu mỡ nên không muốn uống rượu sữa, cô cũng lấy lệ nâng chén lên sau đó nhấp một ngụm rồi tiếp tục chiến đấu với món thịt dê nướng. Cổ Ma Nhĩ thấy vậy cũng không cảm thấy Dạ Dao Quang thất lễ, ngược lại còn thấy Dạ Dao Quang yêu thích tay nghề nấu nướng của hắn nên hắn rất vui, tiện tay cắt cho Dạ Dao Quang thêm một tảng thịt lớn. Thấy người khác ăn gần xong hắn cũng cắt thêm cho họ một tảng, cứ như vậy con dê béo lúc đầu đã bị ăn hơn phân nửa.
Thịt dê ngon như vậy nhưng Ôn Đình Trạm lại cảm thấy quá nhiều dầu mỡ. Cậu thích ăn bánh thịt nai nướng áp chảo hơn, Cổ Ma Nhĩ lại chia cho cậu một miếng thịt dê, cậu lấy dao cắt một miếng không lớn không nhỏ bỏ vào đĩa của Dạ Dao Quang, vì vậy Dạ Dao Quang cũng không cần hoạt động gì nhiều, chỉ chăm chú ngồi ăn.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa, Dạ Dao Quang ăn quá no nên ngồi ở trong sân chờ tiêu thực, mà Ôn Đình Trạm cũng nói với Cổ Ma Nhĩ nguyên nhân bọn họ đến đây, Cổ Ma Nhĩ lắc đầu, nói gì đó, Ôn Đình Trạm phiên dịch lại cho Ngụy Lâm: “Cổ Ma Nhĩ nói hắn đã từng giết người.”
Đã từng giết người thì không cần biết vì lí do gì, cho dù là ngươi giết người tự vệ cũng không được thiên đạo tính là người lương thiện nữa. Ngụy Lâm nghe xong ánh mắt có chút buồn bã.
Ôn Đình Trạm nhìn về phía A Ni Á, biết Cổ Ma Nhĩ vô cùng bảo vệ A Ni Á nên cậu dùng giọng ôn hòa hỏi thử xem có thể mời A Ni Á giúp đỡ được không, hắn chỉ nói với Ôn Đình Trạm một câu rằng nếu Ôn Đình Trạm có thể làm cho A Ni Á tự mình gật đầu thì mới được, chuyện này hắn không thể thay A Ni Á làm chủ.
Nhưng không ai nghĩ ra cách gì để nói chuyện cho A Ni Á hiểu. Ngụy Lâm đã thử rất nhiều lần nhưng A Ni Á không rõ ý tứ của hắn, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Cổ Ma Nhĩ. Cổ Ma Nhĩ đã nói không tham dự vào nên hắn cũng không cho A Ni Á bất cứ gợi ý nào.
Ngay lúc Ôn Đình Trạm và Ngụy Lâm đang vò đầu bứt tai, sắp không chống đỡ được nữa thì Dạ Dao Quang chậm rãi đi tới, nói với Ôn Đình Trạm: “Chàng nói cho hắn biết ta có thể khiến cho A Ni Á hiểu được ý định của chúng ta, nhưng ta muốn nói chuyện một mình với A Ni Á, mọi người chỉ có thể canh giữ ngoài cửa.”
Ôn Đình Trạm thuật lại cho Cổ Ma Nhĩ nghe, đối với Dạ Dao Quang thì Cổ Ma Nhĩ vô cùng kiêng kỵ nhưng không tỏ thái độ gì.
Dạ Dao Quang trực tiếp lướt qua hắn nhìn về phía A Ni Á. Cô không nói gì nhưng ánh mắt vô cùng hiền lành, khí ngũ hành nhu hòa tràn ngập trong ánh mắt cô giống như có dòng nước chảy qua, đánh thẳng vào thần kinh của A Ni Á khiến A Ni Á như bị ma xui quỷ khiến bước tới trước mặt Dạ Dao Quang.
Cổ Ma Nhĩ muốn ngăn cản lại bị Ôn Đình Trạm giữ lại. Ôn Đình Trạm nói vài câu tiếng Mông Cổ với Cổ Ma Nhĩ, sắc mặt Cổ Ma Nhĩ có chút nghiêm trọng nhưng lại dừng bước, không có ý định ngăn cản nữa.
Dạ Dao Quang nắm tay A Ni Á đi vào trong phòng, dùng la bàn tìm được một vị trí thích hợp, cô để cho A Ni Á ngồi khoanh chân ở đó còn cô ngồi ở phía đối diện với A Ni Á, đầu ngón tay của cô thi triển thủ quyết, khí ngũ hành vô hình tràn ra khắp nơi khiến cho đôi tay đang rũ xuống của A Ni Á cũng từ từ giơ lên theo sự điều khiển của Dạ Dao Quang.
“A Ni Á, ngươi có thể nghe được giọng nói của ta không?”
Trong đầu óc đang hỗn loạn của A Ni á bỗng xuất hiện một chuỗi âm thanh mơ hồ, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, âm thanh đó hỏi nàng có nghe thấy hay không...
A Ni Á giật mình, cô muốn giãy giụa nhưng chỉ nghe được giọng nói của Dạ Dao Quang: “Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, ta chỉ là tiến vào trong mộng của ngươi mà thôi, thời gian của ta có hạn, hãy chú ý nghe ta nói...”
Dạ Dao Quang dùng thần thức để giao lưu, chỉ cần không phải có chướng ngại gì về đầu óc thì đều có thể dùng thần thức giao lưu, chỉ có điều tu vi Dạ Dao Quang vừa mới đột phá nên thời gian duy trì thần thức cũng không dài, cô liền tóm tắt nói ra ý định của bọn họ.
“A Ni Á, ngươi nghe hiểu không? Hiện giờ ta cần ngươi ấn dấu tay xuống, trong lòng thầm gọi tên Tôn Lâm Nhi, giúp nàng ấy hóa giải thù hận trong lòng.”