Bọn họ sớm biết rằng Dạ Dao Quang có một con rồng mạch, lúc trước ở núi Côn Lôn, Dạ Dao Quang đã dùng nó đến xuất kỳ bất ý mới giành được thắng lợi quan trong trước Vân Lạp tu vi Đại Thừa kỳ, nhưng bộ dáng thực sự như thế nào bọn hắn đều chưa từng gặp qua, nhưng hôm nay chính mắt thấy Dạ Dao Quang thả ra, bọn họ mới rung động không thôi.
Long mạch này nhìn qua có chỗ nào giống một cỗ linh khí? Căn bản rất giống như một con long còn sống. Tất nhiên, bọn họ đều không biết điều này có thể là vì long mạch đã hấp thu thân thể thiên linh của Bách Lý Khởi Mộng khi nàng ấy mang thai hài tử.
Giao long nhìn cự long màu ngân bạch phía trước, đầu tiên là chấn động, chợt phảng phất bị đôi giác của long mạch làm hai mắt đau đớn, nếu như không phải nhân loại ti tiện kia, nó làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy! Nó cũng sẽ có được long giác, nó đã phi thăng trở thành chân long. Đều là do nhân loại, đều là lỗi của nhân loại!
“Rống ——”
Giao long phát ra một trận tiếng thét phẫn nộ: “Nếu ngươi đã tặng long mạch chi linh cho bản tôn, vậy bản tôn không khách khí!”
Thanh âm của giao long còn chưa hạ xuống, cái miệng dài vĩ đại của nó hướng tới long mạch mà tới. Dạ Dao Quang thấy vậy cũng có chút khẩn trương, lo lắng long mạch đến cùng có phải đối thủ của giao long hay không, dù sao long mạch là một cỗ linh khí, tuy rằng nàng biết dùng Quách Viện giáo ngự long quyết dẫn long mạch tới tu luyện. Những gì thích hợp với long mạch linh nguyên cũng đều cho long mạch hấp thu, nhưng nàng chưa từng nhìn qua long mạch tác chiến, vài lần xuất hiện lúc nguy hiểm, cũng chỉ là vân đạm phong khinh giúp đỡ nàng.
Nhưng ở đây nàng đã đi đến gần cuối cùng, chỉ còn con giao long này, bọn họ một đám người hợp nhau cũng không phải là đối thủ của nó, thời điểm phi thường chỉ có thể dùng biện pháp phi thường.
Nhưng mà, trên bầu trời, đối mặt với giao long, long mạch lại giống như một pho tượng đá, một chút cũng không động, rất giống như không nhìn thấy giao long. Dạ Dao Quang lo lắng lên tới cổ họng. Những người khác nhìn thấy trận thế như vậy, thần kinh cũng bị kéo căng.
Dạ Dao Quang không dám giờ phút này thúc giục long mạch, sợ hãi ảnh hưởng đến long mạch, nhưng nhìn giao long đã giương mồm to hướng tới long mạch muốn cắn xé, phảng phất muốn đem long mạch toàn bộ nuốt vào, long mạch vẫn như cũ lù lù bất động, cứ như tùy ý để giao long há miệng nuốt vào.
Ngay lúc Dạ Dao Quang trừng lớn mắt, giao long giống như một cái mũ đem long mạch hoàn toàn chụp vào. Sau đó giao long phảng phất không muốn chống đỡ, vẫn không nhúc nhích cứng ngắc ở giữa không trung.
Tất cả mọi người đều nhìn không chuyển mắt vào không trung, sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Thời gian một chút xẹt qua, mưa nhỏ vẫn ào ào rơi xuống, bầu trời lại như thời gian dừng lại hình ảnh hiện tại.
“Dùng phật quang!” Thanh âm Ma quân lại lần nữa vang lên trong đầu Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm gần như hoàn toàn dựa theo Ma quân chỉ dẫn, phật ấn phức tạp từ Ma quân truyền vào Ôn Đình Trạm, hắn rõ ràng lần đầu tiên làm, lại phảng phất thân có quen thuộc, làm lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, Phật phía sau hắn dung hợp thành kim quang, theo thân hắn như có một bàn tay vô hình chụp xuống, ngưng tụ lại ở lòng bàn tay hắn thành một điểm, bàn tay kia đẩy ra, một tia kim quang nho nhỏ như một vòng thái dương, bay vào trong cơ thể giao long đang giằng co cùng long mạch.
Chớp mắt, kim quang lan tỏa, ánh vàng rực rỡ hoa văn tỏa ra từ da giao long, đem lệ khí cùng oán khí của nó toàn bộ xua tan. Phật quang kia bắn toé vào trong mắt giao long, không biết nó nhìn thấy gì, rõ ràng nó là hồn thể, nhưng vẫn có thể bị đánh hạ.
Trong nháy mắt này, long mạch một tiếng rồng ngâm thanh thúy, chạy tới giao long đang bị trói buộc, quay đầu muốn nuốt giao long, lại bị Dạ Dao Quang hô to một tiếng: “Đừng ăn nó!”
Một tiếng này của Dạ Dao Quang nhường giao long lấy lại tinh thần, cũng không biết nó có phải bị phật quang của Ôn Đình Trạm tinh lọc hay không, nó không tiếp tục phát động công kích, mà là kinh ngạc nhìn Dạ Dao Quang. Theo lý thuyết long mạch hoàn toàn có thể lật tay lập tức đem nó nuốt vào, nó căn bản không làm gì được long mạch, long mạch để im cho nó nuốt một lần, là để nó thấy rõ thực lực của chính mình, nhưng Dạ Dao Quang lúc này lại ngăn trở long mạch.
“Giao long, tu luyện không dễ, nghìn khó vạn hiểm, một vạn người có thể phi thăng cũng chỉ có thể đếm trên bàn tay, các sinh linh khác cũng như vậy. Ngươi bị một người gây thương tích, lại tin toàn bộ nhân loại là ác nhân, chẳng lẽ ngươi chưa từng làm điều gì sai?” Dạ Dao Quang sắc mặt nghiêm nghị nói, “Quả thật người hữu tâm ám toán thực ghê tởm, nhưng thế gian này cho tới bây giờ nhân tâm vẫn có hiểm ác, vạn vật đều có thiện ác. Chúng ta sinh ra trên thế gian này, chẳng phải đều muốn sinh tồn cùng các sinh linh khác mà không xung đột, chẳng may gặp phải tính kế cùng ám hại, nếu như chính mình nhạy bén cảnh giác, đâu đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như thế. Ngươi trừ bỏ oán trách người giết hại ngươi, chẳng lẽ không cần phải xem lại sự ngu xuẩn của bản thân sao?”
“Ngươi ——” giao long vừa bình ổn tức giận lại bị Dạ Dao Quang khơi mào lại.
Nhưng long mạch một bên như hổ rình mồi, thêm phật quang của Ôn Đình Trạm rửa tội, nó quả thật ôn thuần hơn rất nhiều.
“Lời nói của ta tuy rằng khó nghe, nhưng nhất định có đạo lý, ngươi vì sao không nghĩ ngươi phải thoát khỏi ma luyện?” Dạ Dao Quang vẫn như cũ lạnh giọng hỏi.
“Ma luyện?” Giao long thanh âm cười nhạo, “Ta đã biến thành bộ dáng này, chẳng lẽ còn có thể lại lần nữa tu luyện sao?”
“Có thể, Phật gia thường nói, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.” Dạ Dao Quang ngữ khí kiên định, “Chỉ cần ngươi chịu bỏ xuống oán hận, ta liền cho ngươi một con đường trùng sinh.”
“Đường trùng sinh?” Giao long có chút khát vọng, chợt lại lắc đầu, “Ta giết hại không ít sinh linh, đã không còn đường rút lui.”
“Mọi sự đều có nhân quả, ngươi ác cũng không phải là bổn ý, mà là từ một cái hậu quả xấu bắt đầu.” Dạ Dao Quang nói, “Ngươi nếu như nguyện ý chờ đợi, từ giờ trở đi ở tại chỗ này, đợi ta đi tới tâm đảo, lấy được linh ngọc lại đến tìm ngươi, đến lúc đó ta muốn ngươi trở thành thủ hộ của tòa đảo nhỏ, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Ngươi nghĩ thật sự có thể giúp ta?” Giao long có chút không tin.
“Sao, bên cạnh ngươi là long mạch ta cứu. Ta có thể cứu nó, cũng có thể cứu ngươi.” Dạ Dao Quang cam đoan, hơn nữa dùng long mạch tới thuyết phục giao long, “Ta để ngươi trở thành long mạch của đảo, bắt đầu tu luyện lại. Chính ngươi cũng biết ngươi có sát nghiệt, bắt đầu từ giờ phút này, bảo hộ càng nhiều sinh linh, tích lũy công đức, một ngày kia đợi cho tội nghiệt của ngươi được rửa sạch, công đức viên mãn, tự nhiên có thể phi thăng, có được chân thân trở thành một chân long.”