“Ba dặm”. Dạ Dao Quang trả lời.
Đưa tay lên vén rèm bên cạnh, Ôn Đình Trạm nhìn trời rồi lại nhìn xung quanh, tiện tay lấy tấm bản đồ trong tay mở tới Phong thành, xem qua một lát rồi mới ngẩng đầu lên nói với Dạ Dao Quang: “Dao Dao muốn cắt đuôi bọn họ không phải là không có cách”.
Hai tay đang ôm đầu ngả ra phía sau, Dạ Dao Quang nghe vậy liền nhào lên phía trước: “Chàng nói thử xem!”
“Chúng ta thúc ngựa đi nhanh, một canh giờ sau có thể vào thành, cho dù bây giờ bọn họ bắt đầu đuổi theo chúng ta thì cũng có thể khiến họ đến đúng lúc cổng thành đã đóng”. Ôn Đình Trạm nói.
“Bỏ rơi được họ nhưng chỉ sợ sẽ gây thù với họ thôi”. Dạ Dao Quang cười lắc đầu.
“Bọn họ chắc là muốn được bảo vệ hơn nữa nên mới đuổi theo chúng ta như vậy. Sau một giờ nữa, chúng ta nghỉ lại ở trấn này một đêm, theo kế hoạch sớm mai sẽ vào thành.
“Người bọn họ mời không giỏi bằng Dao Dao sao?” Ôn Đình Trạm buồn bực. Vương phi bỏ người mà bọn họ đặc biệt tìm tới, bây giờ lại bám riết đi theo bọn họ, như vậy không phải tự đánh mình hai cái hay sao.
“Người kia quả thực rất có bản lĩnh”. Dạ Dao Quang nói:
“Chỉ có điều lần này lại gặp loại yêu quái không bình thường. Bóng yêu không có yêu khí, nếu không phải đêm qua muội và nó có đấu qua, đổi lại là muội cũng e là không nghĩ ra việc này. Bóng yêu nhập vào cơ thể tiểu quận chúa, tiểu quận chúa vẫn luôn ở trên xe ngựa không nhìn thấy ánh sáng, càng không thể bại lộ. Người đó e là đến bây giờ cũng không thể nói cho vương phi biết là tại sao nên mới khiến cho vương phi nghi ngờ. Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, vương phi chỉ muốn đứa con của mình được bình an vô sự mà thôi”.
Ôn Đình Trạm nghe xong gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc mặt trời lặn, bọn họ đã tới một trấn tiếp theo, Tiết Đại thúc ngựa đi trước đặt phòng rồi đứng ở cửa nhà trọ đợi Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đến. Bọn họ vừa thu xếp xong, vào trong nhà trọ chưa được nửa nén hương thì xe ngựa của đám người vương phi cũng đuổi kịp. Đáng tiếc là nhà trọ không có nhiều phòng nên không thể chứa hết đám người vương phi được, nhưng không ngờ vương phi lại cho phần lớn hộ vệ đến ở nhà trọ khác, còn mình chỉ giữ lại Trác Phong và Lư tiên sinh, ba người ở lại trong nhà trọ này.
Lúc bọn họ nằm nghỉ, đúng lúc Dạ Dao Quang đang ở giữa nhà trọ, tiểu quận chúa được một nha hoàn rất khỏe ôm xuống, nha hoàn này chắc là hôm nay mới mua, bởi vì tối hôm trước không gặp qua. Ánh hoàng hôn chiếu lên người tiểu quận chúa, cơ thể của cô bị che lại, duy chỉ có cái đầu là chiếu lên mặt đất, Dạ Dao Quang nhìn thấy rõ ràng cái bóng của tiểu quận chúa đang nằm im trong lòng của nha hoàn kia, đầu nhẹ nhàng như một người cứng đờ đang vận động gân cốt bình thường.
Đầu ngón tay Dạ Dao Quang ngưng khí, cánh tay vung lên, khí ngũ hành ngưng tụ trên sợi tóc mảnh tạo thành một cây kim bạc, đâm vào cái bóng trên mặt đất của tiểu quận chúa. Cái bóng kia run sợ rồi nhanh chóng rút về, lúc đấy bóng của tiểu quận chúa mới trở về bình thường.
Bởi vì khi Dạ Dao Quang vận công sẽ làm khí ngũ hành dao động, tuy Lư tiên sinh không phải người tu luyện ngũ hành nhưng tu vi cũng đã tụ được thành kim đan nên rất nhanh có thể cảm nhận được, nhưng đợi đến khi hắn quay ra tìm thì Dạ Dao Quang đã đưa tay buộc lại tóc lại rồi, không để lại một chút dấu vết nào.
“Lư tiên sinh, người đang tìm cái gì vậy?” Trác Phong đi cùng với Lư tiên sinh vào nhà trọ, thấy hắn dừng lại nên tiện mồm hỏi.
“Gần đây có cao nhân”. Lông mày rậm Lư tiên sinh nhăn lại.
Trác Phong kinh hãi, lúc này Dạ Dao Quang đang đứng ở phía xa nhìn bọn họ. Vương phủ của bọn họ và Lư tiên sinh qua lại không phải mới chỉ một hai lần, chuyện của Lư tiên sinh bọn họ đều biết rất rõ. Có thể để cho Lư tiên sinh gọi là cao nhân hơn nữa còn không tìm ra, e là so với Lư tiên sinh, người đó còn cao hơn một bậc. Hắn không biết thực ra là khí ngũ hành mà Dạ Dao Quang tu luyện, trừ khi tu vi cao hơn cô rất nhiều, nếu không thì sẽ không thể phát hiện ra hơi thở của cô.
Nhà trọ ở trấn nhỏ này không có kích thước giống với ở Phong thành, những phòng tốt cũng chính là những phòng ở trên lầu, to hơn một chút phòng khác một chút, còn ở dưới lầu thì tốt xấu lẫn lộn. Dạ Dao Quang gọi thức ăn mang tới phòng để ăn, đang định ăn thì đích thân lão ma ma bên cạnh vương phi đến gõ cửa mời Dạ Dao Quang đi ăn cơm, lấy cớ là để cảm ơn Dạ Dao Quang đêm hôm trước đã cứu tiểu quận chúa.
Dạ Dao Quang nhìn thức ăn trên bàn rồi khách khí từ chối: “Xin chuyển lại lời với phu nhân nhà bà, thức ăn của chúng ta đã mang lên rồi. Hiện nay khắp nơi đều hạn hán mất mùa, vì vậy không thể lãng phí thức ăn được, nên không cần làm phiền đến phu nhân”.
Lý do này rất xác đáng, nhưng thực ra lão ma ma chỉ muốn mời một mình Dạ Dao Quang đi nên cười nói: “Vậy thứ lỗi cho ta đã quấy rầy cô nương, nếu cô nương đã từ chối, sau khi ăn tối xong ta lại đến mời cô nương đi uống chén trà vậy. Phu nhân của chúng ta muốn gặp mặt cảm ơn cô nương”.
Chén trà này không từ chối được rồi!
Dạ Dao Quang gật đầu: “Vậy sau bữa tối ta lại làm phiền phu nhân rồi, bà không cần đến gọi nữa đâu”.
“Được được!” Lúc này lão ma ma mới hài lòng rời đi.
Ăn cơm tối xong, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đợi tiêu bớt cơm rồi mới đến phòng của vương phi.
“Cô nương mời vào, phu nhân của ta đợi người đã lâu rồi!” Nha hoàn đứng ở cửa mời Dạ Dao Quang vào.
Trong phòng có Trác Phong cùng Lư tiên sinh, còn vương phi ở phòng trong được ngăn bởi một tấm bình phong.
“Phu nhân”. Dạ Dao Quang khom người hành lễ.
“Cô nương khách sáo rồi!” Giọng nói của vương phi nhẹ nhàng truyền qua tấm bình phong.
“Ta muốn giới thiệu một người, vị này là khách quý trong phủ của ta tên là Diên An Lư Phương - Lư tiên sinh. Vị Lư tiên sinh này là người mà ta đã nói với cô trước đó, đêm qua cô đã cứu con gái ta nhưng ta vẫn chưa biết tên cô”.
“Ta họ Dạ”. Dạ Dao Quang hơi cười nhìn Lư Phương, cô từng nghe qua Diên An Lư Phương. Đó là địa sư rất nổi tiếng, trong kinh thành có rất nhiều quan to mời hắn làm khách.
“Họ Dạ?” Lư Phương nghe vậy, chăm chú quan sát Dạ Dao Quang một lúc rồi hỏi tiếp:
“Dạ cô nương có phải là người bạn nhỏ của Nguyên Ân đại sư không?”
“Lư tiên sinh và Nguyên Ân đại sư quen biết nhau sao?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
“Nguyên Ân đại sư có ân cứu mạng ta”. Lư Phương nói với Dạ Dao Quang mối quan hệ của hai người.
“Ta với Nguyên Ân đại sư thường xuyên viết thư cho nhau, từng nghe Nguyên Ân đại sư nói về Dạ cô nương”.
Xem ra Lư Phương không nhận nhầm người, nếu không cũng sẽ không biết Nguyên Ân.
Lúc này vương phi đột nhiên nhẹ giọng cười nói: “Đây cũng coi như là Lư tiên sinh và Dạ cô nương có duyên, như vậy cũng tốt, vậy ta có thể yên tâm giao con gái ta cho hai người rồi”.
Người kia là Dạ Dao Quang, lại có duyên với Nguyên Ân, Lư Phương không có gì phải từ chối cả nên thoải mái hỏi: “Dạ cô nương, nếu cô đã đấu với nó, vậy cô có biết nó rốt cuộc là gì không?”
“Bóng yêu”. Dạ Dao Quang trả lời rất chân thành.
“Bóng yêu sao?” Đôi mắt của Lư Phương mở to, chợt gật đầu:
“Thảo nào, chẳng trách ta lại không nhận ra bất cứ điều gì, thì ra là bóng yêu”.