Vấn đề duy nhất là, làm thế nào để ấn chữ lên cây nến. Chu Nam Sinh thử dùng bút lông viết mấy chữ, phát hiện chữ vàng nền đỏ quả thật rất nổi bật, chẳng qua hắn viết được mười mấy cây nến, tay đã thấy mỏi. Hơn nữa chữ viết dính nước sẽ dính thành một mảng.
“Biện pháp này không thể thực hiện được.” Đường Hà lắc đầu nói, “Chúng ta có thể viết được mười mấy cây, nhưng không thể viết được hàng ngàn cây, phải có khuôn mẫu, trực tiếp ấn vào mới được.
Hai người thử đi thử lại các biện pháp, bỏ đi rất nhiều thuốc màu và cây nến. Đến lúc đi ngủ vẫn chưa tìm được biện pháp, Chu Nam Sinh vẫn hăng hái bừng bừng, trực giác mách bảo, phương pháp này thành công, việc buôn bán của hắn sẽ tốt lên. Ban đêm ngủ mơ, hắn vẫn nhớ mãi không quên chuyện này.
Ngày hôm sau, hai người đi bán nến trên chợ. Cây nến có chữ viết rất nhanh bán hết, có một số người không đứng đắn trà trộn vào hỏi thăm. Chu Nam Sinh bảo Đường Hà trông hàng, hắn đi nhà in tìm hiểu phương pháp in sách, xem có áp dụng cho làm khuôn in nến được không.
Ngày này bọn họ dọn hàng sớm, về nhà tiếp tục thí nghiệm. Liên tục nghiên cứu mấy ngày, đến tối, Chu Nam Sinh vui mừng hô lên, bọn họ thành công chế ra khuôn mẫu.
Hai người nhóm lò, dùng khuôn ấn lên cây nến, nhìn qua sang trọng hơn rất nhiều. Lúc này màn đêm đã phủ xuống, hai người không biết mệt, tiếp tục lại tiếp tục ấn chữ.
“Tiểu Hà, ta có dự cảm, chúng ta sẽ kiếm được tiền.” Đêm ngủ, Chu Nam Sinh ôm Đường Hà vào ngực, hưng phấn nói, “Cây nến không ấn chữ, hai đôi mới được một đồng, ta ấn chữ, một đôi có thể bán một đồng. Ta làm cây nến to ra một chút, rồi ấn chữ lên, bán một đôi hai đồng, thế nào?”
Đường Hà không lạc quan, “Trong thời gian ngắn sẽ thành công, nhưng nhân công chỉ có hai người chúng ta, làm ít bán ít, không kiếm được mấy tiền, người khác cũng nghĩ ra biện pháp, đến lúc đó ấn chữ trên cây nến thông dụng, chúng ta sẽ mất ưu thế.
Chu Nam Sinh nghĩ cũng phải, “Hay chúng ta vẫn bán sỉ số lượng lớn? Chúng ta làm nhiều, tập trung bán, coi như bị người khác sao chép, cũng là một thời gian sau. Chính là người khác thành công, chỉ cần cửa hàng vẫn cần chúng ta cung hàng, chúng ta không sợ không bán được. Ngày mai ta đem mấy cây nến đến cửa hàng Tề gia, chúng ta nâng giá lên. Ta tính nâng giá lên gấp ba cũng được, cây nến chúng ta báo điềm có tiền, chính là một cửa hàng chê đắt, vẫn còn cửa hàng khác thu mua.”
Đường Hà chần chờ, “Có thể thử một lần, nhưng giá tiền chàng đừng nói trước, cứ hỏi thăm mấy nhà xem sao, đối với giá tiền bọn họ có thể chấp nhận, ta sẽ tổng hợp rồi quyết định giá cuối. May mà ấn chữ cây nến không tốn thêm nhiều tiền, nâng giá nhiều hay ít, chúng ta đều kiếm được.
“Nghe nàng.” Chu Nam Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Ta tin cây nến sẽ bán được, đến lúc đó, chỉ dựa vào hai chúng ta sẽ không đủ nhân công, chúng ta thuê thêm người nhé? Lúc đó nàng không cần động tay, thời gian này bận rộn, người nàng gầy đi rồi.” Mồm nói tay thăm dò vào trong áo nàng vuốt ve.
Đường Hà bị động tác của hắn làm ngứa, cũng vì hắn chưa kiếm được tiền mà đã hứa hẹn nuôi nàng rảnh rỗi, nàng nở nụ cười, “Được.”
Hai người thương lượng thêm một chút, ban ngày bôn ba mệt nhọc, lúc này mí mắt trên dưới đánh nhau, Chu Nam Sinh thương Đường Hà ban đêm phải chăm sóc hài tử, hắn khẽ ngẩng đầu, hôn nhẹ hài tử, hôn nhẹ nàng, nói: “Ngủ đi, xem tình hình ngày mai thế nào, gặp chuyện ta sẽ giải quyết.”
Ngày hôm sau, Chu Nam Sinh ra cửa, Đường Hà ở nhà. Sáp làm nến đã dùng hết, nguyên liệu mới đặt còn chưa chuyển đến, nàng nghỉ một ngày, hiếm khi rảnh rỗi, nàng trải chiếu, đặt hài tử bên người, cầm cái trống bỏi trêu chọc bé.
“Tâm Ái, lâu lắm rồi mẹ không chơi với con, có phải xấu lắm không?”
Tiểu Tâm Ái mở to mắt, ánh mắt hài tử nhìn nàng, cười toe toét với nàng. Hài tử nho nhỏ tựa như tiểu thiên sứ, Đường Hà nhìn bé, lòng thương yêu vô hạn. “Tâm Ái, mẹ yêu con quá đi.” Nàng ôm nữ nhi, hung hăng hôn bé, “Không biết cha con nói chuyện làm ăn thế nào rồi.” Nàng lẩm bẩm, “Cha mẹ có gắng kiếm nhiều tiền, mua quần áo đẹp cho Tâm Ái, ngày ngày trang điểm giống tiểu công chúa, có được không?”
Tiểu oa nhi không cách nào đáp lời, chỉ phe phẩy cánh tay ngắn nhỏ về phía mẹ kêu a a không ngừng. Đường Hà bật cười, hài tử thì hiểu gì vật chất chứ, chỉ có người lớn bọn họ tình nguyện mà thôi.
Nhưng có thể kiếm được tiền, ai nguyện ý làm bần nông.
Đường Hà sau khi dỗ dành hài tử ngủ, mình nằm tính toán kế hoạch. Nàng tính nếu như cây nến có thể mở ra nguồn tiêu thụ, sau này một số cửa hàng bán nến đặt hàng với họ, hai bên tạo thành quan hệ cung cầu ổn định, lượng tiêu thụ sẽ rất kinh người. Đến lúc đo, bọn họ thuê mấy người sẽ không đủ. Mục tiêu của nàng là thành lập xưởng quy mô lớn, tập trung sẩn xuất nến, xâm chiếm phần lớn thị trường bổn địa.
Đây chỉ là ý nghĩ ban đầu. Bọn họ mới bắt đầu lăn bánh, sau này còn gặp nhiều khó khăn. Trước lúc Chu Nam Sinh ra cửa, nàng và hắn đã luyện diễn cách giải thích với các thương nhân, cường điệu ưu điểm của hàng hóa mình làm ra, gắng sức thuyết phục để đối phương nhập hàng từ chỗ mình.
Bọn họ có một trở ngại, chính là mấy cửa hàng bán nến đã làm mấy chục năm, quá lão luyện, bọn họ chỉ là đẳng cấp nhỏ, coi như bán lẻ, đám thương nhân muốn hàng, sợ rằng số lượng không được nhiều.
Bọn họ phải nhanh chóng thuê người, nhập nhiều nguyên liệu, sẩn xuất cây nến số lượng lớn. Nhưng mở rộng sản xuất thì cần nhiều vốn.
Nhân công không khó tìm, lúc trước nhà Thất bá nương làm cây nến, bà đã thuê mười mấy người, người ta đã quen tay làm, đến lúc đó, bọn họ chỉ cần thuê người tới, lập tức có thể làm việc. Trong thôn nhàn rỗi, nhiều người không kiếm được việc, bọn họ thuê tới, huấn luyện mấy ngày là có thể làm được.
Nguyên liệu càng không phải bàn, có tiền mua được ngay. Giống như cây nến, có thể căn cứ yêu cầu khách hàng mà điều chỉnh dài ngắn. Đến lúc đó bọn họ sẽ làm chủng loại đa dạng.
Nhưng mà bọn họ không có nhiều tiền, Đường Hà thở dài. Đè xuống tâm tư ngổn ngang, chờ Chu Nam Sinh về, xem xét tình hình hôm nay, hai người sẽ thương lượng bước tiếp theo.