Có câu ‘việc xấu trong nhà không khoe ra ngoài’, con dâu cứng rắn muốn ở riêng, ngay cả lời vứt bỏ cũng nói ra khỏi miệng, dĩ nhiên được coi như việc xấu trong nhà. Chu lão là kiểu nam nhân truyền thống, cho dù trong lòng không thoải mái, đối với thái độ con dâu, cũng sợ lão thê và Tam nhi nóng nảy, rốt cuộc không nói với ông bạn già quen biết mười mấy năm, chỉ đơn giản một câu: “Tiểu Hà mang thai, không thể để con bé làm việc, Nam Sinh đưa nó về nhà mẹ đẻ mấy ngày, đoán chừng lúc nữa sẽ tới.”
“Trong nhà lão ca lại sắp có cháu trai, chúc mừng chúc mừng.” Tống chưởng quỹ quan sát, nhìn lão đông gia sắc mặt vui mừng không có, vì vậy nói hai ba câu vội chuyển đề tài, nhắc đến việc vận chuyển hàng hóa lần này.
Vị thương nhân huyện bên làm ăn lớn, một chuyến hàng trừ Chu gia bọn họ, cửa hàng bên cạnh cũng cùng nhau áp tải hàng hóa, mấy nhà lúc trước đã thương lượng với nhau, hôm nay cùng nhau chở hàng lên đường, trên đường có thể phối hợp với nhau.
Vì vậy sáng sớm nay Chu lão và Tống chưởng quỹ hai người loay hoay chân không chạm đất, kiểm kê lại hàng hóa hành trang, thỉnh thoảng khách tới cửa, phải chào hỏi cân hàng. May là hai người làm viêc kinh nghiệm lâu năm, tuy đã trên dưới năm mươi tuổi, nhưng năm xưa chịu khổ nhiều, vì vậy sắp xếp tốt mấy trăm cân hàng lên xe, hài người thở hổn hển ngồi trên ghế băng, nhất thời không muốn nhúc nhích.
Chu Nam sinh một đường từ Đường gia thôn chạy tới cửa hàng, mồ hôi đầy đầu, vào cửa hàng thấy hai vị trưởng bối bộ dáng mệt mỏi, vội vàng rót hai chén nước cho bọn họ uống, “Cha, Tống thúc, để hai người chờ lâu rồi, con chuẩn bị lên đường ngay.”
Chu lão vốn tức giận hắn sắp ra cửa, không chuẩn bị cho tốt, hết lần này tới lần khác cùng thê tử chít chít méo mó, thấy sắp trễ giờ, trong lòng ông bốc hỏa, đang muốn mắng chửi nhi tử hai câu, lại sợ người đi xa nhà nghe lời mắng chửi gặp điềm xấu, vì vậy hậm hực một phen, nói: “Quần áo và lương khô chuẩn bị kỹ chưa? Vậy thì mau mau, mọi người cửa hàng nhang đèn Tề gia đang thúc giục đó, xong rồi thì đi đi.”
Tống thúc ở một bên cười nói: “Không cần khẩn cấp như vậy, vẫn có thời gian nói mấy câu.” Ông trước kia thường đi lại bên ngoài, lúc trước đã truyền thụ kinh nghiệm cho Chu Nam Sinh, lúc này lại có đạo lý quan trọng hơn muốn dặn dò hắn, cuối cùng vỗ vai hắn, khích lệ nói: “Ta nghe nói Nam Sinh sắp làm cha rồi? Đây chính là đại sự hỷ, nhưng mà nam tử hán muốn nuôi được gia đình, phải đi khắp thiên hạ, con thừa dịp lúc này đi luyện tập tay nghề, sau này làm ăn lớn hơn nữa, để cho già trẻ lớn bé trong nhà ngày ngày được ăn ngon!”
“Vâng!”
Chu lão nhìn nhi tử cao hơn mình, trong lòng sinh ra một tia lo lắng, ông vỗ vỗ vai nhi tử, nói: “Con lần đầu tiên đi xa nhà, phải lấy an toàn làm đầu… Cha tìm cho con lão Triệu đầu là một lão đánh xe điêu luyện, có chuyện gì cứ hỏi ông ấy, hoặc có việc gì thì thương lượng với chưởng quỹ các cửa hàng, mấy người đi chuyến này đều là lão nhân, kiến thức nhiều hơn con, không hiểu thì cứ hỏi… Được rồi, đi đi, lên đường thuận buồn xuôi gió!”
Lão Triệu đầu so tuổi còn nhỏ hơn Chu lão, chẳng qua khuôn mặt ông ngăm đen, nhăn nheo, mấy năm trước người ta nhầm tưởng ông đã già, nhiều năm qua người ta đã chứng kiến hai cánh tay khô gầy của ông lực lớn vô cùng, mang vác vật nặng thoải mái. Lúc này Chu gia thuê ông giúp đỡ giao hàng, giá cả hợp lý, lão Triệu rất thích ý vì mấy năm trước kiếm được, sáng sớm đã đến cửa hàng giúp đỡ. Lần này ông cười híp mắt nhìn phụ tử bọn họ nói lời từ biệt, cuối cùng mới nhắc nhở: “Thiếu đông gia, không còn sớm nữa, ta đi thôi.”
“Vâng.” Chu Nam Sinh bái biệt lão cha, đi theo lão Triệu đầu đến nơi tập hợp, “Triệu thúc, người gọi con là Nam sinh thôi, đoạn đường này làm phiền người chiếu cố.”
“Hậu sinh thật có lễ phép,” lão Triệu đầu ha ha cười nói, “Con yên tâm, lão Triệu ta đây hơn nủa đời người chạy xe, rất ổn, sẽ đưa hàng bình an trôi chảy giúp con.”
Chu Nam sinh cười cảm tạ.
Vị thương nhân huyện lân cận làm ăn thật lớn, nghe nói có mấy cửa hàng bán đủ chủng loại hàng hóa, nếu Chu gia sau này có thể móc nối làm ăn, một năm có thể tiêu thụ hai ba ngàn cân hoa quả khô.
Vì vậy đối với chuyến chuyển hàng lần này, Chu gia không thể nói năng sơ suất.
Đến nơi tập hợp, đã số mọi người đã đến đầy đủ, mấy người áp tải hàng hóa thấy người quen, nhất nhất chào hỏi Chu Nam Sinh.
“Nam Sinh.”
Chu Nam sinh quay đầu lại, chào hỏi hắn chính là Thất bá nương Trương thị, phía sau bà là hai đường ca Xuân Sinh, Thu Sinh đang dỡ hàng trên xe, ngẩng đầu lên chào hắn một tiếng, lại cúi đầu làm tiếp.
“Bá nương,” Chu Nam Sinh chào hỏi bọn họ, “Mọi người đây là…”
“Ta đi giao hàng,” Thất bá nương vui rạo rực đáp, “Cửa hàng nhang đèn Tề gia mấy ngày trước đặt nhà ta hai trăm cây nến loại lớn, năm trăm cây nến loại nhỏ, lúc trước chúng ta bán được thất thất bát bát rồi, người một nhà nhận được hàng đặt, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, thật vất vả mới làm xong, vội vàng mang đến cho nhà người ta.
Bên kia huynh đệ Xuân Sinh tháo hàng xong, để chưởng quỹ Tề gia nghiệm thu, hai huynh đệ Xuân Sinh lại giúp đỡ chuyển hàng vào trong, chưởng quỹ Tề gia tính tiền cùng Trương thị, Trương thị không kiêng kỵ Nam Sinh, cười híp mắt đếm tiền trong hà bao.
“Năm nay chúng ta cũng được trải qua xa hoa.” Trương thị vui vô cùng, “Nam Sinh, nhà bá nương so với nhà con còn kém xa, nhưng mà ta cũng thỏa mãn rồi, làm nến không tệ, làm khoảng mấy năm, chưa biết chừng nhà ta sẽ xây được phòng gạch.”
Chu Nam Sinh cười, “Chúng ta nhiều hội hè, nhang đèn dùng nhiều, khẳng định bá nương làm ăn càng ngày càng náo nhiệt.”
“Nhờ lời cát ngôn của con!” Trương thị cười nói, “Con chuẩn bị sang huyện bên sao? Bá nương không trì hoãn con nữa, con đi đường nhớ chú ý thân thể, ăn uống đầy đủ, nha?”
“Vâng.”
Rốt cuộc cũng khởi hành. Mấy ngày kế tiếp buồn tẻ trên đường, thỉnh thoảng giờ cơm gặp được khách điếm, mới được ăn cơm nóng, may đầu năm nay cuộc sống thái bình, mấy chiếc xe kết bạn bước đi, cũng không gặp phải phỉ tặc.
Đường xá xa xôi buồn chán, lão Triệu đầu sẽ càm ràm về lão thê và hài tử mình với Nam Sinh, “Lão bà nhà ta,” ông gọi thê tử mình như vậy, “Sinh quá nhiều con, thân thể ốm yếu, không làm được việc nặng, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể cắn răng làm việc, nuôi sống bà ấy và bảy hài tử, lão Đại và lão Nhị đã thành gia sống một mình, lão Tam cũng đến tuổi thành thân, ta đang tính toán cho nó chút ít sính lễ. Không còn cách nào, làm người trụ cột, dù sao cũng phải thành gia cho toàn bộ nhi tử mới xong.”
Ông lắc đầu nói, thần sắc không thấy khổ sở. Khi ông nói, đây là thái độ bình thường về cuộc sống, rất nhiều người sống cả đời như vậy. “Thiếu đông gia, con không giống ta, nhà các con mở ra cửa hàng kiếm tiền, không cần cực khổ kiếm từng văn tiền. Nghe nói con và thê tử con đều biết chữ? Chà chà, chuyện này không thể nào, sau này hài tử nhà con không phải đi học làm trạng nguyên lang chứ?”
Chu Nam Sinh cười, “Triệu thúc, chúng ta đều giống nhau, thành nam nhân trụ cột, con cũng muốn kiếm tiền nuôi sống thê nhi.”
Hài tử! Hắn nghĩ tới Tiểu Hà đã mang thai con bọn họ, nhớ nhung trong lòng càng sâu.
Khoảng cách và nhớ nhung đã hòa tan tức giận và thương tâm, hai ngày nay nội tâm hắn từ từ chắc chắn, Tiểu Hà sẽ không rời xa mình, tự bản thân hắn có khả năng, sẽ giống như lời hứa của mình với nàng, để nàng không phải thương tâm, thất vọng nữa.
Lúc rảnh rỗi trên đường, hắn luôn nghĩ đến lúc nàng ngồi trên đùi mình, đôi mắt luôn sáng ngời.
“Chàng làm ta cười, ta thật thích chàng.” Nàng nói với hắn, “Nhưng tình thoại chàng nói chưa đủ hay.”
Trong lòng hắn vui sướng, cười dài khiên tốn thỉnh giáo, “Vậy nàng dạy ta.” Sau đó ta lại nói lấy lòng nàng.
“Có rất nhiều,” nàng trầm ngâm, “Tỷ như “Nụ cười của nàng giống như ánh bình minh rực rỡ”, hoặc là “Đôi mắt nàng tựa như ánh sao”.” Nói xong nàng bật cười trước, “Ôi ôi, nổi hết da gà.”
“Đôi mắt nàng tựa như ánh sao.” Giờ phút này hắn ngồi trên xe, cô đơn ngẩng đầu nhìn ánh sao le lói trong đêm đông, ôn nhu nói với con đường trước mặt, không người nào nghe thấy.
Lúc này Đường Hà đang nằm trên giường cách hơn mười dặm, có điều phát ra tiếng than nhẹ trong giấc ngủ.
Trải qua mấy ngày liên tiếp lên đường, đoàn người an toàn áp tải hàng hóa đến huyện bên. Huyện thành này so với huyện bọn họ phồn hoa hơn nhiều lắm, đặc biệt lúc này cuối năm, sóng người cuồn cuộn, hàng hóa hai bên đường rực rỡ muôn màu.
Chu Nam Sinh giao hàng tính tiền, tính tiền xe với lão Triệu, còn thêm vào nửa xâu tiền, “Một chuyến này làm phiền người.” Hắn thành tâm nói tạ ơn, “Người đánh xe thật tốt, trên đường trở về hai chúng ta còn phải đi cùng nhau.”
Lão Triệu đầu tay cầm bạc, miệng cười không khép, “Thiếu đông gia, con thật sảng khoái.”
Đoàn người tính ở huyện thành nghỉ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai sẽ lên đường trở về. Chạng vạng Chu Nam Sinh ăn cơm xong, ra khỏi khách sạn muốn mua chút ít quà mang về, lão Triệu đầu đang lôi kéo điếm tiểu nhị, vội vàng vượt lên trước hắn, thần thần bí bí cười nói với hắn, “Thiếu đông gia, ta mới hỏi thăm được… Diện mạo tốt, lại tiện nghi… Chúng ta cùng đi chứ?”
Chu Nam Sinh u mê, “Tiện nghi gì?”
“Cô nương ấy mà!” Lão Triệu đầu vỗ vai hắn, “Thiếu đông gia, con là hậu sinh, huyết khí phương cương, mấy ngày nay chẳng lẽ không muốn? Lão Triệu đầu ta gần năm mươi, đã khát muốn chết rồi.”
“… Không được,” Chu Nam Sinh cự tuyệt, lại không nhịn được hỏi hắn, “Không phải người nói góp tiền cho Tam nhi cưới thê tử sao?”
“Lời này không sai, nhưng là nam nhân, ai không thích mới mẻ?” Lão Triệu đầu nói, “Đừng nói lão thê không cho được nữa, chính là trẻ tuổi đi xa nhà, cũng phải tìm cô nương nếm đồ ăn tươi. Hắc, ta làm việc đến chết, mỗi lần mất một đồng làm thần tiên một lần, lại phải khổ sở nửa năm, cho dù ai cũng không thể nói ta sai!”
“… Con, con có chuyện khác,” Chu Nam sinh không muốn chất vấn cuộc sống bên cạnh của người khác, vì vậy hắn chỉ kiên trì cự tuyệt, “Người đi đi, đi sớm về sớm… Ấy, nhầm, muộn một chút cũng không sao.”
Lão Triệu đầu lắc lắc đầu, không nói với hắn nữa, tự mình tìm đường đi.
Chu Nam Sinh nghĩ tới kiều thê thuần khiết tốt bụng, tâm tình bình tĩnh, đi học theo phố, đánh giá cửa hàng nơi đây. Cửa hàng bán quần áo, đồ trang sức, đồ ăn vặt, không thiếu thứ gì. Chu Nam Sinh cảm thấy không khí ngày tết ở nơi đây náo nhiệt hơn, trước gian hàng tranh tết chật ních người, mọi người đặt mua hàng tết, gian hàng bán nến cũng đắt hàng vô cùng. Hắn tò mò tiến lên hỏi, một đôi nến to mắc hơn nửa văn tiền so với ở quê.
“Đây là hàng Quế huyện chở tới, tính cả tiền xe ngựa, cái này không tính là đắt.” Lão bản xem thường, “Cửa hàng chúng ta lớn, tiêu thụ mạnh, không tin ngươi đi nhà khác hỏi xem, so với chúng ta còn đắt hơn.”
Quế huyện chính là quê bọn họ. Chu Nam Sinh kỳ quái, nghe xong mấy câu, mới hiểu được nhang đèn quê bọn họ đã ra tên, thương nhân bổn địa hưng thịnh, hóa ra kiếm sống bằng kỹ nghệ của người khác, hơn nữa làm nến vất vả, ít người chịu làm việc này, thành ra nhiều cửa hàng nhập hàng từ Quế huyện.
Chu Nam Sinh lại hỏi mấy nhà, thấy giá tiền đắt hơn so với cửa hàng vừa nãy, trong lòng trầm ngâm.
Ngày hôm sau, Chu Nam sinh theo mọi người lên đường trở về. Dọc theo đường đi chỉ một lòng muốn về nhà. Chẳng qua hắn không biết, trong nhà lại một trận ầm ĩ.