Đường Hà mang nước tiểu tích mấy ngày trong nhà ra cửa.
Lý thị từ phòng bếp thò đầu ra dặn nàng, “Tiểu Hà, đêm qua sương xuống, đường trơn, con cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Bởi vì cảm thấy thời gian ở nhà làm cô nương ít dần, Đường Hà gần đây có việc gì cũng tranh làm.
Nàng ra ruộng đổ nước tiểu, đến bên dòng suối nhỏ chà thùng, hai bàn tay đỏ rực vì lạnh, đông cứng lại. Miệng thổi nhiệt khí vào hai lòng bàn tay, lại chà xát lẫn nhau, hơi cảm thấy ấm áp.
Cây đào bên dòng suối sớm nở mấy đóa hoa, giọt sương li ti trên cánh hoa, mùi vị ướt át trong suốt. Đường Hà đứng im nhìn một lúc, rốt cuộc không chịu được trời giá rét, gánh hai thùng không trở về nhà.
Nàng vừa đến nhà, Chu Nam Sinh đã sớm đợi nàng, xa xa trông thấy nàng, chạy ra khỏi cổng viện nghênh đón nàng, nhận lấy chiếc thùng không trên vai.
Vì Đường Hà thuận đường hái rau trở lại, hai người cùng nhau vào phòng bếp. Trong phòng bếp, Lý thị và Tống thị đang bận rộn nấu nướng, bánh chưng nóng hổi nhiệt khí, mang theo mùi thơm của thịt, đang bốc hơi nghi ngút.
Chu Nam Sinh giúp vị hôn thê kéo khăn để ngăn sương trên đầu xuống, thuận tiện phủi phủi mấy giọt nước dính trên người, “Mợ nói nàng ra ruộng đã lâu, ta đợi không được, đang muốn đi tìm nàng.”
Đường Hà nghe xong, chưa kịp phản ứng, Tống thị đứng một bên đã cười ra tiếng, “Muội phu mới tới được chốc lát mà đã chờ không được…”
Bị Lý thị nhìn chằm chằm, thanh âm càng ngày càng nhỏ. Lý thị giả ho khan vài tiếng, bảo Đường Hà đưa Chu Nam Sinh đến đường sảnh ngồi sưởi ấm, bà lại hỏi con rể, “Nam Sinh ăn bánh chưng không?”
“Không ạ, tháng giêng ăn ở nhà ngán quá rồi ạ.”
“Vậy con ăn nhiều bánh ngọt một chút, trên bánh có rắc vừng, lại có mùi bông lúa, ăn rất thơm.”
“Vâng.” Chu Nam Sinh mỉm cười, nhưng không có nghe lời, lập tức theo vị hôn thê đi đường sảnh ngồi, mà lại tìm chậu gỗ, thản nhiên lấy một chậu nước cho Đường Hà, móc khăn mình ra thấm ướt, ý bảo Đường Hà tới ngâm.
Đường Hà hai tay hướng đến chậu gỗ, nước ấm làm cho máu lưu thông, nàng thoải mái, không nhịn được mà thở dài một hơi. Chu Nam Sinh cười nhìn nàng, cũng duỗi hai tay vào trong chậu, cầm khăn rửa tay cho nàng.
Tống thị đứng một bên nhóm lửa, Lý thị nấu đồ ăn, thấy vậy đều trợn mắt há mồm. Một đôi tiểu nhi nữ phối hợp rất thản nhiên tự tại.
Chu Nam Sinh cầm tay vị hôn thê, cảm giác đã ấm áp, lại hỏi nàng: “Ngâm chân không?”
Đường Hà lắc đầu, “Dọc theo đường đi đi nhanh, chân cũng không bị cóng.”
Chu Nam sinh hận không thể cởi giày nàng, tự mình xác nhận, cho nên hỏi lại một lần, lần nữa nhận được Đường Hà phủ định mới đổ nước trong chậu đi.
“Nàng thay quần áo đi,” hắn lại khuyên vị hôn thê, “Nàng đi ra ngoài nửa ngày, quần áo dính mưa xuân, chính là mặc nhiều quần áo cũng cảm thấy rất lạnh, thay quần áo tránh cho hàn khí xâm nhập, lại ngã bệnh.
Đường Hà cúi đầu, đưa tay sờ quần áo, có chút ẩm, gật đầu một cái, lại hỏi hắn: “Chàng mặc áo tơi đi đường sao? Có muốn ta tìm quần áo của đại ca cho chàng thay không?”
Chu Nam Sinh cười lắc đầu.
Không đếm xỉa đến Lý thị và Tống thị một bên, hai người đều nhìn trân trối, không lên tiếng.
Lý thị nhìn khuê nữ và con rể, một trước một sau rời khỏi phòng bếp, biết khuê nữ muốn trở về phòng thay quần áo, miệng ngập ngừng, có lòng muốn nhắc nhở Chu Nam Sinh không cần đi cùng, lại cảm thấy nói ra lời này vô duyên, nín một hồi, liền gào lên: “Đại Sơn!”
“Dạ,” Đường Đại Sơn ngồi trong nhà lớn tiếng trả lời, cho là mẹ hắn có việc gấp, vội vàng chạy tới, “Mẹ, có chuyện gì?”
Vừa lúc đụng phải Nam Sinh đi tới trước cửa phòng, Đường Đại Sơn dừng cước bộ lại, chào hỏi hắn, “Nam Sinh, đệ lại tới nữa? Trời vừa sương vừa mưa phùn, đệ đi đường được sao?”
Chu Nam Sinh cười đang muốn đáp lời, đầu kia Lý thị vội vàng dặn dò, “Đại Sơn, đốt thêm than ở đại sảnh, lấy cho Nam Sinh một chén bánh ngọt nha.”
Đường Hà nghe vậy, đang muốn bước qua cửa, chân lại dừng lại, tự tiếu phi tiếu quay đầu lại, đã nhìn thấy mẹ nàng vẻ mặt gấp gáp, đoán được ý nghĩ của bà, không nhịn được cười ra tiếng, “Chu Nam Sinh, chàng đi theo đại ca ta, nói chuyện một chút về chuyện mua bán của cửa hàng đi, nhà chúng ta cũng có ý định mở cửa hàng.”
“Được.”
Lúc này Chu lão và Đường Tiểu Sơn nghe tiếng đã chạy ra ngoài đón khách, bốn người đến đường sảnh ngồi xuống. Đường Hà trở về phòng, Lý thị thở phào nhẹ nhõm, lùi đầu về tiếp tục nấu nướng trên lò.
“Ôi chao, ta đây thật kinh hồn táng đảm.” Lý thị an tĩnh một hồi lâu, không nhịn được càm ràm cùng con dâu, “Bọn chúng dính chết người, ta thật sợ, thời gian chưa tới, bọn chúng nhịn không được…”
Tống thị có lòng ưu tư, lại biết mẹ chồng thiên vị khuê nữ mình, vì vậy lời nói thật cũng không dám nói ra khỏi miệng, chỉ khuyên nhủ, “Tiểu cô là một người hiểu chuyện, trong lòng muội ấy rất rõ ràng, muội ấy và muội phu chẳng qua ở cạnh nhau hòa thuận, người nhìn xem, vừa nãy muội phu thật chu đáo…” Nói xong trong lòng hâm mộ, trước kia nàng cảm giác nam nhân mình tốt, nhưng so với vị hôn phu của tiểu cô, mới thấy kém xa. “Đọc qua thi thư chính là không giống với… Ai, thật quan tâm.”
Lý thị một nửa vui mừng một nửa buồn. Vui mừng theo như lời con dâu nói, khuê nữ con rể tình cảm tốt, đây là cái phúc của khuê nữ, buồn là bọn chúng chung đụng có vấn đề. Tiểu nhi nữ đang tuổi thanh xuân, đặc biệt là Nam Sinh, huyết khí phương cương, hai người cứ dây dưa méo mó một chỗ, nói không có gì, người nào tin đây? Có một lần, bà gặp hai người ở một chỗ ôm nhau.
Bà lo lắng cực kỳ, tìm thời cơ dặn dò nữ nhi, “Con cũng không thể để Nam Sinh trước khi thành thân đã đắc thủ rồi!”
Khuê nữ tựa hồ có chút xem thường, “Dù sao hai chúng con sớm muộn cũng thành thân.”
“Vậy cũng không giống,” Lý thị nóng nảy, “Thành thân mới là danh chính ngôn thuận, trước khi thành thân để cho nó vụng trộm, sau này có việc cãi nhau, không chừng nó lại lôi chuyện này ra nói. Nam nhân đều như vậy, vụng trộm cũng muốn, lại ghét bỏ người không có trang nghiêm.”
“Con khắc có chừng mực.”
Khuê nữ nói, Lý thị đành phải miễn cưỡng yên lòng.
Thật ra thì nội tâm Đường Hà than thở nhiều vô kể.
Đều nói nữ nhân ba mươi như sói, nàng nhịn cái kia lâu đến bức bí cả người rồi.
———
Xuân ý se lạnh.
Liễu rủ bên hồ nhìn từ xa đúng là đậm đặc sắc xuân, nhìn gần tựa như không có.
Sau gió xuân ấm dần.
Trong ruộng hoang, hoa nở tươi tốt. Đường Hà chưa bao giờ được nhìn qua phong cảnh nguyên thủy mỹ lệ như vậy. Cánh hoa mỏng manh nở tràn ra khắp nơi, ong mật cần cù vất vả hút lấy phấn hoa.
Chu Nam Sinh vẫn như cũ, chịu khó chạy tới thăm nàng. Có đôi khi hắn cũng than thở: “Cửa hàng trong nhà hai đầu chạy, còn nhớ nàng, có khi làm việc khó tránh khỏi sai lầm, bị ông nội và cha mắng.” Lại than thở, “Rốt cuộc lúc nào nàng mới gả cho ta đây.”
Đường Hà xoa tóc hắn, “Ngoan.”
Chu Nam Sinh kéo tay nàng, giữ lại trong tay mình.
Lúc này hai người đang đi trên bờ ruộng. Mùa xuân hoa nở, Đường Hà thường chạy đến ruộng hoang ngắm hoa.
Có đôi khi Chu Nam Sinh sẽ cảm thấy nhạc nhiên, nghĩ tới lời Đường Hà thật giống, nàng ‘có một tấm lòng nhiệt huyết, yêu thương cuộc sống, cho nên có thể từ nơi bình thường phát hiện ra cái đẹp’.
“Hôn một cái đi!” Hắn nhìn vị hôn thê ngắm phong cảnh đến xuất thần, cảm thấy bị lạnh nhạt, vì thế đề nghị.
“Ban ngày ban mặt mà chàng phóng túng quá.” Đường Hà nhìn hắn một cái, thuận miệng nói quá loa.
Bên trong ruộng hoa mọc tươi tốt, giống như một chiếc thảm khổng lồ, ở nơi này, ngày xuân ấm áp, cản xuân rực rỡ, rất muốn nằm một chút.
Chu Nam Sinh hiểu ánh mắt của nàng, tưởng tượng hai người nếu như nằm cùng nhau… Cho nên nhịn xuống nhiệt ý, khuyến khích nàng, “Nằm một chút đi! Hàng năm ta đều làm như vậy, hoa mọc lên dày, một mảng lớn ở phía dưới, rất thư thái.”
Đường Hà do dự, “Mẹ nói hoa dùng làm phân xanh, để bón ruộng, đè chết rất lãng phí.”
“Không sao đâu, cày bừa vụ xuân sắp bắt đầu, hoa này cũng không giữ lại được mấy ngày.”
Đường Hà động tâm, nhìn cánh đồng bát ngát không người, nhảy vào ruộng nhà mình, hưng phấn chạy nhảy mấy bước, tìm một chỗ hoa cỏ mọc dày nhất, nằm xuống.
Chu Nam Sinh mỉm cười nhìn, chậm rãi đi đến bên người nàng, cũng nằm xuống theo.
“Chàng ra chỗ khác đi,” Đường Hà đẩy hắn, “Đến ruộng khác nằm đi.”
Chu Nam Sinh bất vi sở động, kéo thân thể nàng tới, hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần, mặt mày không phân biệt, chỉ có hơi thở giao nhau, dần dần nóng rực.
Chu Nam Sinh cảm giác máu trong cơ thể so với thường ngày nhiều hơn một chút, mí mắt vị hôn thê bị hơi thở hắn hun đến khép hờ, hắn hôn lên mí mắt nàng, dần dần rời xuống, chạm đến đôi môi ẩm ướt, “Hôm này còn chưa hôn…” Hắn thầm thì, dụ dỗ đè xuống vị hôn thê đang giãy dụa yếu ớt, môi đặt trên cánh môi nàng, nàng kháng cự khép chặt hàm răng, hắn cũng không vội, lấy lưỡi từng chút từng chút vẽ lại đường cong môi nàng.
Vốn là hắn nằm cạnh nàng, bất tri bất giác dời thân hình, nửa đặt trên người nàng.
Đường Hà cảm thấy hắn vừa nặng vừa nóng, bị nụ hôn của hắn dụ dỗ đế mê loạn, nhưng lý trí vẫn còn, muốn đẩy hắn ra, “Đừng…”
Chu Nam Sinh thừa dịp nàng há miệng, nháy mắt xâm lấn, linh hoạt ngăn cản lời nàng vừa định nói ra, ôm lấy nàng, muốn nàng đáp lại hắn.
Nụ hôn của hắn điêu luyện, Đường Hà mơ hồ nghĩ, người nằm trên nàng, răng môi giao triền, miệng lưỡi hai người càng thêm sâu, chỉ nghe thấy tiếng nước, tiếng thở dốc. Thanh niên động tình, bàn tay to ấm áp thăm dò vào vạt áo, tiếp xúc với nơi mềm mại ấm áp, cho nên càng thêm càn rỡ, tìm kiếm chung quanh, không chút do dự leo lên đỉnh núi xoa nắn giày vò, vô sự tự thông.
Đường Hà hít sâu một hơi, thân thể không tự chủ được thẳng tắp. Nhiệt, nóng, ẩm ướt, khát vọng.
Lời lẽ giao triền cũng không thể thỏa mãn nàng, nàng cũng quay sang tìm kiếm thân thể hắn.
Hai người cọ sát, cúc áo, vạt áo đã sớm rơi ra, bàn tay thiếu nữ mang theo lửa nóng, vuốt ve gáy hắn, rồi lần xuống xương quai xanh, lồng ngực, một đường quanh quẩn đi tới bụng.
Hắn không tự chủ được, run rẩy lên, đợi chờ bàn tay nàng dạo chơi phía dưới, ai ngờ người ta tựa như cố ý đối nghịch với hắn, hai tay trở về lồng ngực, chống đỡ hắn.
“Không thể xuống nữa,” nàng thở hổn hển, gắng sức đè nén dục vọng, “Đây không phải lúc thích hợp.”
Chu Nam Sinh thở gấp, hai tay chống hai bên người nàng, nhịn một lúc, rốt cuộc chán nản nghiêng về một phía.
“Quá hành người.” Thanh niên nằm xuống, cảm thấy thật khó chịu, ngắm khuôn mặt nghiêng của thiếu nữ, bởi vì động tình mà gương mặt trở nên phấn hồng, khát vọng vừa đè xuống lại dâng lên, không để ý nàng ba chân bốn cẳng sửa lại quần áo, lại kéo nàng nằm trên người mình.
“Ai, đừng đụng…” Hắn thấp giọng nói, dùng cả tay chân ngăn thiếu nữ giãy dụa, “Nàng càng đụng ta càng muốn…”
Đường Hà đỏ mặt, cố gắng chống đỡ vật cứng rắn chỗ bụng, nàng quá rõ ràng là cái gì. Nàng cực kỳ nhanh liếc hắn một cái, lại cắn môi rời ánh mắt đi.
Nhớ quá sờ một chút.
Chu Nam Sinh không biết ý nghĩ trong lòng nàng, ôm chặt thân thể mềm nóng của thiếu nữ, hận không thể khảm vào thân thể mình, “Đừng động, ta chỉ ôm nàng một chút thôi,” lại hôn nhẹ vị hôn thê, “Khó hơn nữa ta cũng sẽ nhẫn…”
Đường Hà cũng hôn nhẹ hắn.
Lấy quan niệm hiện đại của nàng, thật ra cũng không phản đối hành vi trước hôn nhân, nhưng thời đại này, chờ đợi và kiềm chế mới là ý nghĩa và tôn trọng. Hắn khát vọng, nhưng không vượt quá giới hạn, nàng thật vui vẻ.
“Thật hi vọng thành thân nhanh một chút.” Thanh niên than thở.
Đường Hà nghe vậy, trong lòng mặc niệm, nữ nhân ba mươi như sói, mặc dù giờ phút này thân thể không lưu loát, nhưng nàng vẫn có thể chống cự được.
Chẳng qua nàng hiểu hơn hắn, thời gian yêu đương ít dần, sau này hai người mặc dù gần nhau, nhưng cuộc sống tục sự, luôn là khổ nhiều hơn vui, không biết sẽ có bao nhiêu phiền não, bất đắc dĩ.
Cho nên, nàng cũng than thở theo.
——-
Rất nhanh Thanh Minh nông canh, hương nhân tảo mộ, sau đó tết đoan ngọ nắng chiếu thuyền rồng, ngày sáu tháng sáu ăn mừng mùa vụ, rằm tháng bảy quỷ môn khai, mười lăm tháng tám trăng tròn, người gặp nhau. Ngày hai người thành thân cuối cùng đã tới.
Một ngày trước ngày thành thân, nhà trai muốn mời họ hàng thân thuộc đến ăn mừng, ngày thứ hai là ngày tân lang tới đón tân nương, thân thích tứ phương gặp nhau, nhiệt nhiệt nháo nháo ăn cưới.
Sự tình nhà gái ít hơn nhiều lắm, ngày cưới chính mời thân thích uống rượu, tân nương trang điểm thật đẹp, tỷ muội số tuổi xấp xỉ chưa gả theo ở khuê phòng, chờ tân lang và huynh đệ hắn tới cửa sau, cùng nhau đưa đến nhà trai.
Bất luận là ‘Đường Hà’ trước kia, hay Đường Hà hiện tại, tương giao cùng nữ tử trong thôn không coi là thân mật, chẳng qua Đường Hà trưởng thành, thái độ ấm áp cùng người lui tới, vì vậy mấy tỷ muội giúp đỡ đều yêu thích nàng, Chu Nam Sinh lại chăm chỉ chạy tới, bọn họ đều thấy, lúc này mọi người rối rít trêu ghẹo, nàng được gả cho vị hôn phu tốt, trong lời nói cũng không thiếu hâm mộ.
Đường Hà mỉm cười nghe.
Một ngày kia nàng có chút hoảng hốt, nàng mặc một thân hồng giá y, gả làm thê tử người khác, từ đó cùng bầu bạn, cùng nắm tay, sinh con dưỡng cái, sau khi chết chung huyệt.
Phút chốc so với hiện tại, làm cho nàng ý thức được sâu sắc, lúc này mới là cuộc sống đích thực.