Dương thị bị nam nhân quở trách, khóe miệng dừng lại, nhìn mọi người im lặng trên bàn cơm, chỉ cảm thấy trong ngực một cỗ khí tức, thả chén cơm sang bên cạnh ghế, ôm lấy tiểu nữ nhi, đi tới bên cạnh tiểu nhi tử đang ngồi ăn cơm trên bàn, một tay vuốt đầu nhi tử, hỏi lão gia tử, “Người nói tháng giêng cho Khoai Tây oa đi học, người còn giữ lời không?”
Chu lão gia tử gật đầu, “Chờ dịp tết này kiếm được nhiều tiền, sẽ cho Khoai Tây oa đi học.”
“Vạn nhất tết không kiếm được thì sao?”
Khi Dương thị lên tiếng phản đối, Chu lão gia tử và phu thê Chu lão lạnh mặt, giờ nghe lời này của nàng, sắc mặt càng thêm khó coi, Từ thị trách mắng: “Đại tẩu, có người nguyền rủa chuyện làm ăn nhà mình sao?”
Nhưng Dương thị đã bất cứ giá nào rồi, hoàn toàn mặc kệ phụ huynh tức giận, tiếp tục nói: “Tất nhiên con hi vọng nhà ta tài nguyên cuồn cuộn, tiền vào như nước, nhưng làm ăn có thua lỗ, có lợi nhuận, chính là lợi nhuận cũng chia ra lợi nhuận nhiều, lợi nhuận ít, mấy năm trước nhà ta đã có tết kiếm được ít tiền. Nói đến năm nay, tháng này còn và Đông Sinh thu hai nghìn cân hàng, vẫn chưa trả tiền, lão gia tử nói chúng ta có hai trăm lượng bạc, đã bao gồm tiền trả tiền hàng chưa?” Nàng quay sang lão gia tử không đáp, lại chuyển hướng sang Chu Nam Sinh, “Tam thúc, đệ quản sổ sách, đệ nói thật đi, giờ chúng ta có bao nhiêu tiền?”
Có lẽ là Dương thị thanh âm quá bén nhọn, bao hàm cảm xúc bộc phát, Chu Nam Sinh chần chờ một chút, đáp: “Hôm qua đệ đưa tiền cả tháng này kiếm được cho ông nội, giờ cũng chỉ còn mấy lượng hôm nay bán được…”
Dương thị lại chuyển hướng Chu lão gia tử, “Hai ngàn cân tiền hàng cũng chỉ lãi được mười mấy lượng bạc, 200 lượng bạc khấu trừ số tiền hàng này chưa?”
Trừ phu thê Chu Bắc Sinh cúi đầu trầm mặc, những người khác đều không tự chủ được nhìn về phía lão gia tử.
Lão gia tử tay nắm đôi đũa, dừng lại vài giây, nhàn nhạt đáp: “Chưa khấu trừ, chờ hàng trữ bán xong, tự nhiên có tiền trả cho người ta, chúng ta nhập hàng mới, bán hết trả tiền hàng. Bằng danh dự của của hàng chúng ta, không có vốn cũng có thể làm ăn tốt.”
Nghe vậy, trên mặt Chu Nam Sinh hiện ra thần sắc không đồng ý, hắn há miệng nói: “Ông nội…”
Dương thị cảm giác muốn chảy nước mắt, “Vạn nhất không bán được hàng? Đến lúc đó người cung hàng mười dặm tán thôn, mỗi người lấy một viên gạch, có thể phá sập nhà chúng ta.”
“Từ lúc trẻ ta làm người bán hàng rong tới bây giờ, cũng đã mấy chục năm làm ăn, ta tự có chừng mực. Chúng ta phí sức lực lớn như vậy, vất vả mới có một tú tài, Bắc Sinh còn nhỏ tuổi, sau này tiền đồ sẽ lớn hơn. Sau này nó làm quan, toàn gia được thơm lây, đến lúc đó chính là thời điểm hồi báo.”
“Con không cần tiểu thúc hồi báo, con làm tẩu tử, thấy tiểu thúc có tiền đồ cũng vui vẻ, trong nhà cung nhiều tiền cho đệ ấy con không có ý kiến, chẳng qua không thể giao hết tiền vì đệ ấy, không để ý đến sống chết người khác,” Dương thị ôm chặt nữ nhi, khẩn cầu nhìn phu thê Chu lão, “Cha mẹ, hai người nói gì đi, không nói năm sau Khoai Tây oa đi học trả tiền cho tiên sinh, giấy và bút lên giá, chính là hai tiểu oa còn phải ăn cơm, mặc quần áo, tất cả đều dùng đến tiền không phải sao, sau này hai đệ muội cũng phải sinh tiểu oa nhi, chúng ta không giữ lại chút của cải nào, mọi người nói chúng ta tốt, đến lúc cũng không có cơm mà ăn.”
Từ thị nhìn hai cháu, lại chần chờ nhìn về cha chồng: “Cha…”
Chu lão nói: “Cha, nếu không ta quyên chút ít, một trăm lượng cũng là số lượng lớn.”
“Thôn trưởng nói, muốn ta quyên ba trăm lượng, ta nói ít đi,” Chu lão gia tử thản nhiên nói, “Bên cạnh cũng có người quyên hai, ba mươi lượng, nếu ta quyên một trăm lượng, cũng không nhiều hơn bao nhiêu, không chênh lệch nhiều, làm sao có danh tiếng? Chỉ có dánh tiếng hành thiện tích đức lan ra, mới có tác dụng lớn đối với Bắc Sinh, thông gia giáo dụ khuyên răn, ông ấy nói gì, chẳng lẽ một người đọc sách, vẫn không so được với anh nông dân thiếu kiến thức?”
Dương thị nước mắt chảy ra, nàng lay động cánh tay nam nhân, nức nở nói: “Đông Sinh, chàng phải nói vì hai tiểu oa… Cái nhà này làm gì cũng vì Bắc Sinh, lúc nào cũng chỉ quy về một đầu…”
Chu Bắc Sinh vén môi muốn nói chuyện, nhìn thấy Lã thị trên mặt thất kinh, hai tay xiết chặt chéo áo, liền ngậm lại.
Chu Đông Sinh nghe thê tử khóc đến khó chịu, dò xét nhìn về lão gia tử, rốt cuộc không mở miệng.
Sau tổn thương là giận dữ, Dương thị chùi nước mắt, nhìn về phía lão gia tử, kiến quyết nói: “Người cho ở riêng đi! Đông Sinh là Đại nhi, nên được chia một ít đồ, chúng con ra ngoài sống, con không vui vẻ nuôi tiểu thúc nữa!”
Chu Đông Sinh xoay người mắng nàng: “Nàng nói vớ vẩn gì thế?!”
Hắn còn muốn nhiều lời, Chu lão gia tử giơ tay ngăn hắn, tay kia giơ đũa gắp đồ ăn, nói: “Ta còn chưa chết đâu, cái nhà này là lão đầu tử ta làm chủ, chuyện này không nói nữa, ăn cơm.”
Sau khi yên tĩnh là tiếng bát đũa va chạm, Dương thị đứng bất động cạnh bàn, Chu Đông Sinh khuyên nàng cho nữ nhi ăn.
Đường Hà chỉ cảm thấy thái dương mình giật giật, nàng không bê bát đũa, nhìn về phía lão gia tử, kiên định nói: “Ông nội, con muốn hỏi người vài vấn đề.”
Chu Nam Sinh ánh mắt phúc tạp nhìn về phía thê tử, nhẹ nhàng đụng tay nàng, “Tiểu Hà, cùng là người một nhà… Cần gì…”
Từ thị nhìn về phía thê tử Tam nhi, rõ ràng sắc mặt không vui, nói: “Một người náo không đủ, một người khác còn muốn náo sao, cơm này có ăn không? Nhà này muốn lật trời phải không?”
Chu lão đập đôi đũa trong tay xuống, không vui vẻ gì.
Chu lão gia tử chậm rãi nuốt trôi cơm canh trong miệng, không ngẩng đầu lên, nói: “Con đã muốn hỏi, thì cứ hỏi đi.”
“Người từ nơi nào biết được, ta bỏ tiền sửa đường đối với thi cử của Bắc Sinh có lợi?”
“Khoa cử nhìn người văn chương sáng suốt, cũng nhìn người có phẩm đức, chúng ta hành thiện truyền ra ngoài, tính tình Bắc Sinh tốt, văn chương giỏi, sau này có thư sinh ngang ngửa nó, giám khảo phân vân không biết chọn ai, nghĩ đến nhà ta hành thiện, đương nhiên sẽ ưu tiên suy nghĩ Bắc Sinh.”
Đường Hà lại hướng ánh mắt về Chu Bắc Sinh, hắn dưới áp lực của nàng, không khỏi trả lời bổ sung: “Người đọc sách nặng nhất phẩm đức, cha vợ nói, nếu tài danh và lương thiện cùng nhau truyền ra, là có thể tiến cử cho châu phủ làm danh sĩ, càng dễ được xem trọng.”
“Nói cách khác, quyên tiền đối với thi cử có ảnh hưởng, trước mắt chỉ là phỏng đoán, không hề giống với việc bỏ tiền ra là mua được hàng?”
Chu lão gia tử không trả lời, phu thê Chu lão cau mày nhìn Đường Hà, Chu Bắc Sinh dừng một chút, nhẹ giọng đáp: “Khoa cử không phải là mua quan, quyên tiền dĩ nhiên không thể tính ngang bằng, chẳng qua quyên tiền có thể cho mọi người truyền tụng…”
“Ta đã hiểu suy nghĩ của đệ, cám ơn,” Đường Hà cắt đứt lời hắn, quay đầu nhìn Lã thị hỏi: “Tứ tẩu, trong nhà muội còn một vị huynh trưởng, một vị ấu đệ, hai người đều là đồng sinh, đúng không?”
Mọi người nhìn về phía Lã thị, Lã thị không hiểu sao đề tài chuyển đến người mình, hơi có chút lo sợ nhìn về phía Chu Bắc Sinh, thấy hắn khẽ gật đầu, cũng gật đầu nhỏ giọng đáp: “Phải.”
“Cha muội vốn dạy bảo, muội nên gả cho người môn đăng hộ đối, làm thê đệ tử thư hương, nhưng cha muội lại gả muội vào nhà nông, gả muội cho Bắc Sinh, là nhìn trúng sau này đệ ấy khoa cử làm quan, có thể vinh quang cả huynh đệ muội, đúng không?”
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhưng nói ra trắng trợn như vậy, thật làm cho người ta khó chịu. Bình thường Đường Hà đối xử với người rất hiền hòa, tất cả mọi người không nghĩ nàng sẽ nói ra lời như vậy. Dương thị quên khóc, kinh ngạc nhìn nàng. Chu Nam Sinh ngăn cản không kịp, nàng ngồi cạnh hắn, thân thể căng thẳng, hắn không ngăn cản, lúc này thần sắc hắn lặng lẽ, nhìn bàn ăn xuất thần.
Lã thị nghe vậy trên mặt biến sắc, hàm răng cắn chặt môi dưới, đầu óc rung động, nước mắt rơi xuống.
Chu Bắc Sinh tức giận, quát to Đường Hà: “Không nên rạch ròi quá mức!”
Chu lão gia tử và phu thê Chu lão tức giận, Đường Hà trong tiếng vỗ bàn, tiếng hét phẫn nộ mặt vẫn không đổi sắc, kiên định nói: “Ông nội, người nói con có thể hỏi mà.”
Lão gia tử bộ ngực phập phồng, mắt nhắm vào lại mở ra, mở ra lại nhắm vào.
Đường Hà kiên trì nhìn về phía Lã thị, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Lã thị nước mắt trong veo, nhìn về phía Chu Bắc Sinh cầu cứu.
“Đơn giản trả lời phải hoặc không phải mà thôi, Tứ tẩu không cần thương tâm như thế, nếu như tiểu thúc không muốn Tứ tẩu khó xử, có thể trả lời thay muội ấy.” Đường Hà thản nhiên, “Đệ cưới muội ấy, muội ấy gả cho đệ, hôn sự lần này có phải hai bên cùng có lợi?”
Chu Bắc Sinh nhịn xuống lửa giận dâng cao, rít qua kẽ răng: “Phải.”
Đường Hà quay sang Chu lão gia tử nói: “Người nói chờ Bắc Sinh làm quan, toàn gia được thơm lây, giờ muốn bỏ ra trước, có phải ý tứ này không?”
Sau khi giận dữ là lãnh đạm, Chu lão gia tử nhìn cháu trai, nói: “Phải.”
“Chờ Bắc Sinh làm quan, thông gia cũng được thơm lây, lần này quyên tiền, sao không để thông gia góp cùng cho đủ?”
Lã thị nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, thấy Đường Hà phớt lờ mình, lại quay đầu nhìn Chu Bắc Sinh, thấy trên mặt hắn như có điều suy nghĩ.
Những người còn lại hơi buông lỏng, lão gia tử do dự một hồi, quyết đoán nói: “Bắc Sinh là con cháu Chu gia, đương nhiên do Chu gia cung cấp nuôi dưỡng, sao lại có đạo lý không biết thẹn để cho thông gia xuất lực!”
Đường Hà rốt cục không nhịn được, cười ra tiếng, nàng nhìn thẳng lão nhân, hỏi: “Người nói tiểu thúc do Chu gia cung cấp nuôi dưỡng, nhưng Chu gia là cái gì? Chu gia chính là mấy người chúng con, người quyết định, đã hỏi chúng con có đồng ý cấp toàn lực nuôi dưỡng chưa?”
Chu lão gia tử rốt cục giận dữ, ném chén cơm trong tay xuống đất, quát lên: “Ngươi dám gây sự sao? Lật trời rồi!”
Chu lão cau mày nói: “Người trong nhà không ủng hộ người trong nhà, vậy còn có thể trông cậy vào ai?”
Từ thị chỉ vào Đường Hà, ngón tay run lẩy bẩy, mắng: “Lão Chu gia làm sao có thể cưới một kẻ chua ngoa như vậy vào cửa? Nam Sinh, con để yên thế sao?!”
Chu Nam Sinh quay đầu nhìn về phía Đường Hà, hỏi nàng: “Lời của nàng đã nói xong chưa?”
“Chưa,” Đường Hà lạnh nhạt nói, “Người ta yêu cầu ta làm một chuyện, cuối cùng ta phải biểu đạt nguyện vọng của mình.”
“Vậy ta nói cho nàng biết ý nguyện của ta,” Chu Nam Sinh hờ hững nói, “Ta cung đệ đệ mình đi học, khổ nữa, mệt mỏi nữa ta cũng vui lòng, có được không?”
Một trận tĩnh mịch.
Một hồi lâu, Đường Hà nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi hắn: “Chàng cảm thấy chàng có thể tự quyết định được sao? Đừng quên ta là thê tử chàng, quyết định của chàng cũng sẽ ảnh hưởng đến ta.”
Chu Nam Sinh không đáp, Từ thị cả giận, nói: “Xuất giá tòng phu, lúc nào nữ nhân có thể quản việc của nam nhân? Huống chi chúng ta họ Chu, ngươi ngay cả quả trứng cũng không sinh, sự tình trong nhà có thể đến phiên ngươi mở miệng sao?”
Đường Hà không giận, nàng chỉ thất vọng, nàng lắc đầu, “Ta sai lầm rồi, ta quá coi thường vấn đề chướng ngại về quan niệm và thời đại.”
“Sao ta không có quyền mở miệng?” Nàng nhìn quét qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở Chu Nam Sinh, “Hai năm,” nàng nói, “Ta gả tới đây hai năm, ngày ngày vùi đầu làm việc, ta không nói đến tài sản Chu gia tích lũy trước kia, nhưng hai năm ta bỏ ra hẳn là đổi được một tiếng quyền lợi chứ.”
Chu Nam Sinh nhìn nàng, vừa giận vừa cầu khẩn: “Nàng đừng nói nữa được không?”
Đường Hà nhìn hắn, nhẹ nói: “Chàng biết không? Nếu như ta nguyện ý, ta có thể quanh co để đạt được mục đích, chỉ là ta không muốn dùng phương thức đó…” Nàng muốn nói phương thức đối đãi khách hàng, đối đãi đồng nghiệp, chẳng qua chuyện cũ trôi qua, giờ chỉ còn cuộc sống đơn thuần, cho nên xử sự cũng đơn giản trực tiếp, “Ta không muốn dụng tâm tính kế người bên cạnh, vì vậy ta nói ý nghĩ của ta, ta cho là yêu cầu của ta thỏa đáng, ta hi vọng được tôn trọng.”
“Con là thê tử Chu Nam Sinh, sau này là mẹ của hài tử chàng, con vì hài tử của con và chính bản thân con, ở chỗ này, nói rõ với lão gia tử và cha mẹ một chút: Con không muốn không có điểm cuối, bỏ hết toàn lực vì tiểu thúc, hôm nay là quyên tiền sửa đường, ngày mai sẽ là quyên tiền cho quan.”
“Bất kể sau này tiểu thúc có làm quan hay không, chúng ta có được thơm lây hay không, là một thành viên của gia đình, con nguyện ý cung cấp nuôi dưỡng tiểu thúc tiếp tục học hành xuất lực, chẳng qua cung cấp nuôi dưỡng này, chỉ là gắng sức thêm, trước con phải đảm bảo hài tử con có thịt ăn, được đi học.”
“Hôm nay lão gia tử kiên trì muốn quyên tiền, con không thay đổi được, con không muốn nói thêm nữa, nếu lão gia tử không đồng ý ở riêng, vậy con hi vọng sau này tiền lãi thu về nhà, có thể phân phối lên đầu người. Chu Nam Sinh vui lòng cho đệ đệ, con không xen vào, chỉ là phần của con con muốn giữ lại.”
Trong lời nói có bao nhiêu tức giận, bao nhiêu bi thương?
Chu Nam Sinh nhìn nàng, hai bàn tay dưới bàn nắm chặt thành quyền.
Chưa từng nghe qua lời này, Chu lão gia tử nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Ngỗ nghịch như vậy, không sợ Chu gia bỏ ngươi sao?”
Đường Hà chỉ cảm thấy mệt mỏi, nàng cúi đầu trầm mặc, không muốn nhìn vẻ mặt người khác, giống như vậy, không muốn nhìn Chu Nam Sinh, “Con đã tự giác nghe theo, chuyện hôm nay đã chạm đến giới hạn cuối cùng của con, con không muốn nhượng bộ nữa.”
“Nếu như ba vị lão nhân không hài lòng con, muốn thay Chu Nam Sinh bỏ con, hoặc Chu Nam Sinh không hài lòng, muốn bỏ con, cứ tùy tiện.”