“Người oán cha con sao?” Cưới một nữ nhân nhưng không bảo vệ nàng tốt.
“Ban đầu không hiểu được thì oán.” Đường Lý thị nhớ lại, “ông ấy không đánh ta, không có những thói xấu khác, ta mười tám tuổi gả cho ông ấy, là muốn dựa vào ông ấy sống cả đời, ồn ào với ông ấy có lợi ích gì? Nhà mẹ đẻ không thể quay về.”
“Sau hai chúng ta đi ra ngoài sống riêng, ta mới biết được tư vị một nam nhân đối tốt với mình là thế nào.” Đường Lý thị nghĩ tới chuyện đã qua, trên mặt nổi lên mỉm cười thần bí, “Phàm là có chút đồ tốt gì ông ấy đều cho ta trước, chính là ăn cơm, sẽ xới chỗ mềm nhất cho ta, đêm đông lạnh, ta không ngủ được, ông ấy ủ chân ta lên ngực. Người khác có nam nhân giặt quần áo, nấu cơm sao? Trên người ta không thoải mái, ông ấy không để ta đụng nước lạnh, nấu xong cơm cho ta thì bưng đến đầu giường.”
“Lúc ấy ta nghĩ, những thứ giống như mùa đông lạnh, cuộc sống tăm tối rốt cục đã trôi qua, ta chờ lâu như vậy, tựa như mặt trời mọc sau cơn mưa, ta chờ đến cuộc sống náo nhiệt của ta.”
Đường Hà nghe được mỉm cười. Tựa như người ta vẫn hát, ‘phu thê song song quản gia, chàng cày ruộng thể thiếp dệt vải, chàng gánh nước thiếp tưới rau’.
“Mẹ chỉ có con là nữ nhi, không yên tâm nhất chính là con.” Đường Lý thị nói, “Hai huynh đệ Đại Sơn không giống thế, trước khi ta và cha con nhắm mắt, vẫn có thể coi chừng bọn chúng mấy chục năm, bọn chúng sẽ không gây ra sai lầm lớn, có thể nhân sinh hòa thuận. Nữ nhân cực khổ lắm, chúng ta từ nhỏ trên lưng đã bị đè ép cực khổ, gả phải nơi không tốt, khổ càng thêm khổ. Con là khuê nữ, việc cha mẹ có thể làm chính là mở to mắt, chọn cho con con rể nhân phẩm tốt, biết thương yêu con, cuộc sống của con mới dễ chịu. Nếu không con ở nhà chồng chịu khổ, cha mẹ hai mắt mù mờ không nhìn thấy, không giúp được, nhiều lắm chỉ ngồi đau lòng thôi.”
Đường Hà hồi tưởng hôn nhân cả đời của mình, nàng tự nhận đã cố gắng hết sức, kết quả kết thúc thê lương. Bọn họ trong tình yêu, năm đó hắn còn trẻ, trong mắt chỉ có đối phương, mùa xuân hoa nở, mùa đông tuyết rơi, chỉ cần nhớ tới đối phương, sẽ nổi lên ngọt ngào.
Sau khi kết hôn, hai người vì những việc lặt vặt trong cuộc sống đưa tới rất nhiều xung đột, tranh cãi, nàng ủy khuất, nghĩ tới thời gian hắn tốt với mình, cố gắng lau khô nước mắt tìm lối thoát. Nàng cho rằng đây là chuyện bình thường trong cuộc sống, nhưng hắn càng lúc càng xa. Nhưng không hài hòa đến thế nào cũng không nên lấy cớ phản bội. Sau khi xuyên qua nàng luôn nhớ lại sinh mạng kết thúc vì không chịu nổi một màn. Người đàn ông kia ruồng bỏ lời thề của hắn đối với tình yêu và hôn nhân, hắn và người đàn bà kia là hung thủ làm nàng mất đi đứa con.
Trong đêm tối, lửa giận hừng hực thiêu đốt, làm nàng cả đêm trằn trọc không yên giấc. Đau đớn và hận thù làm nàng mất đi tính mạng, hơn nữa khi nàng tiếp tục sinh mạng mới, lại thành mục tiêu bị quấy phá. Người một nhà Đưòng gia vì nàng mà ăn không ngon, ngủ không yên. Nàng thấy cha mẹ phụ lão vì nàng mà nước mắt chảy xuống.
Kiếp trước nàng bị tai nạn xe, vứt bỏ tính mạng, bất hiếu với cha mẹ, kiếp này làm Đường phụ Đường mẫu vì nàng mà thương tâm, cho dù nàng có nhiều lý do để hận thù, đau buồn, cũng không thể tha thứ được.
Nếu như hận thù không chỗ sắp đặt, có thể buông ra hay không? Từ đó hành trang nhẹ nhàng lên đường? Suy tư rất nhiều, cả ngày lẫn đêm, Đường Hà quyết định quên đi.
“Con sợ.” Đường Hà thành khẩn bộc lộ nội tâm của mình, “Người khi vừa bắt đầu rất nhiều đau khổ, con không giống người, con sẽ oán hận. Thật ra lúc con gặp Tạ Tuyết Mai bị thương, trong lòng không thoải mái, con chỉ sợ, nếu không có nàng ta, con và Trương Thanh Trúc thành thân, người bị đánh có phải con không?”
Nàng không thể báo cảnh sát, không thể lôi chuyện hắn bạo hành ra ngoài ánh sáng, thậm chí không thể ly hôn, trí khôn kinh nghiệm kiếp trước không thể bảo vệ nàng, vì thanh danh, vì người nhà, nàng chỉ có thể giống những nữ nhân khác ở thời đại này, nuốt răng và máu xuống.
“Con không giống Tạ Tuyết Mai, huynh đệ nhà mẹ đẻ con sẽ cho con chỗ dựa, nó không dám đánh. Đứa nhỏ Thanh Trúc này, ta với cha con thấy nó từ nhỏ đến lớn, chỉ cho rằng tính tình nó có chút bồng bột, không nghĩ có thể đánh thê tử… Ai, chúng ta đừng nói về nó nữa.” Đường Lý thị nói, “Con đây là gặp dữ hóa lành, nói rõ con phúc khí lớn đây!”
“Khuê nữ, ta kể những chuyện xưa cho con nghe, không phải muốn hù dọa con, mà muốn con hiểu một đạo lý: Trên đời này không có chuyện vừa bắt đầu đã như ý nguyện, người sống luôn có gian khổ, phải nghiến răng nhẫn nại, không thể quên, nhưng phải biết khoan dung, sau đó có một ngày con phát hiện ra, mình bất tri bất giác đang sống cuộc sống sung sướng.”
“Hài tử đầu tiên kia, là nam oa hay nữ oa ta cũng không biết, cả ngày lẫn đêm ta đều nhớ, trong mộng nước mắt cũng có thể rơi, rơi cả gối. Ta cảm thấy hết thật rồi, một nữ nhân không che chờ được hài tử mình, chính là chết cũng không thấy được mặt hài tử. Ta cố gắng làm gì đó để nhìn về phía trước, cuộc sống của ta trôi qua trong cay đắng, cứ như vậy khổ sở hai ba năm, ta lại mang thai Đại ca con, sau Đại ca con, ta sinh một tiểu nữ oa, nhưng không nuôi được, cuối cùng sinh con và Tiểu Sơn, dưới gối của ta và cha con chính là ba người các con. Có một ngày ta vuốt ngực tự hỏi mình, ‘ngươi mất đi hai đứa bé, ngươi có đau lòng không? Ta thật không đau đớn, nhưng một ngày ta cũng không quên hai hài tử xấu số, ta trong hạnh phúc nhớ bọn chúng, so với ở trong đau khổ nhớ nhung còn khắc sâu hơn’.”
“Con không cần sợ, thành gia sinh hài tử là vận mệnh của nữ nhân, có nhà có hài tử, cả đời này con mới không sống uổng phí, một chút xíu khổ không thấm vào đâu, sung sướng luôn chiếm đa số.”
Đường Hà ngồi xổm người xuống, giống một tiểu nữ nhi, chôn mặt ở đầu gối Đường Lý thị. Da thịt nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ dưới quần áo mẫu thân, ấm áp làm nội tâm ổn định trở lại.
“Mẹ, người thật vĩ đại.”
“Đứa nhỏ ngốc, ta một phụ nhân nông thôn, hiểu được châm chọc đại sự, con khen ta làm gì.” Đường Lý thị bật cười, một chút một chút nhẹ vỗ về tóc nữ nhi, “Con yên tâm, có cha mẹ chống cho con, nhất định tìm người tốt cho con. Chính là khi gả đi, nhà mẹ đẻ vẫn làm chỗ dựa cho con.”
“… Dạ.”
———
Hôm đó đến ngày Đường gia đến nhà Chu gia. Đường lão lấy nước tắm sạch cho heo, heo con sạch sẽ, trên người không lẫn chút tạp nham nào. Đường Lý thị bận bịu nửa buổi sáng mới sắp xếp chỉnh tề dưa và trái cây. Đường Tiểu Sơn và Đường Đào Đào thay quần áo mới, một lớn một nhỏ đang lộc cộc nói lời trẻ con… thấy Đường Đại Sơn mượn xe đẩy tay kéo Đường Chu thị vào sân, vội chạy lên.
“Ôi, tiểu tổ tông, con chậm một chút, cẩn thận không ngã.” Đường Chu thị được Đường Đại Sơn đỡ xuống xe đẩy tay, thấy Đào Đào nện bước chân ngắn ngủn chạy tới, vội vàng kêu lên.
Đường Tiểu Sơn quay người muốn ôm lấy cháu gái, Đường Hà từ nhà chính đi trước một bước, kéo bé ôm vào trong ngực, Đường Tiểu Sơn cười hắc hắc hai tiếng, vui sướng chạy đi kéo xe đẩy tay.
Đường Đại Sơn một chưởng vỗ vào gáy đệ đệ, “Xe rất nặng, tiểu tử ngươi cẩn thận trật chân té.” Nhìn một vòng trong sân không thấy thê tử mình, hắn chui vào trong nhà.
“Bà Tam, hôm nay bà thật đẹp.” Đường Hà cười nói.
Đường Chu thị mặc quần áo mới, trên búi tóc cài cây trâm bạc trân quý. Bà cười híp mắt lộ ra sáng sủa, “Có thời cơ về nhà mẹ đẻ nên muốn chỉnh tề chút ít.”
Đào Đào vươn bàn tay mập mạp ra, “Bà cố, muốn trâm trâm.”
“Tiểu oa nhi thích chưng diện sao?” Đường Chu thị cười, lấy xuống cái trâm muốn đưa cho bé.
“Người đừng vội,” Đường Hà ngăn cản bà, “Đào Đào còn nhỏ, không hiểu chuyện, nghịch loạn làm tổn thương hai mắt của mình thì hỏng bét.” Lại dụ dỗ Đào Đào, “Đào Đào trưởng thành sẽ mang mang trâm sau nhé?”
Đường Chu thị trêu chọc bé, “Chờ Đào Đào xuất giá, bà cố cho Đào Đào cây trâm làm của hồi môn.”
Đường lão nhốt heo con vào cái giỏ trúc, lớn tiếng quát Đường Đại Sơn để xuống xe đẩy tay, đừng nghịch loạn. Ông nhấc heo con lên xe đẩy tay cất kỹ. Heo con kêu không ngừng, bốn chân đá lung tung ra khe hở, Đào Đào rất nhanh rời đi lực chú ý.
Đường Hà để Đường Chu thị trông nom bé, giúp đỡ cha mẹ mang tất cả đồ lên xe.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao đến ngọn trúc, giờ lên đường đã đến. Đường Lý thị dõi mắt thấy thiếu Đại nhi và con dâu, đề cao giọng gọi: “Đại Sơn! Con dâu!”
Đường Đại Sơn đi ra ngoài trước, Đường Tống thị đi sau hắn, cúi đầu muốn tránh tầm mắt Đường Lý thị.
Đường Lý thị càng nhìn càng không đúng, “Ai, con dâu, con nói xem, con không phải cô nương mười tám đáng yêu xinh đẹp, con đã sinh con cho người, đi thăm người thân cũng không quên tô son điểm phấn, mang hoa lụa?” Nói xong quay đầu đánh giá Đường Hà, nhất thời giận dữ, “Con nói xem, một đại cô nương, quần áo màu sáng không mặc, mặc như vậy làm gì? Con thay bộ khác cho ta mau!”
Đường Tống thị sợ lửa sẽ phun hướng mình, vội vàng phụ họa, “Tiểu cô, không phải muội có một cây trâm sao? Ta búi tóc cho muội cài vào,phấn bột nước lần trước mua dùng rất tốt, để ta đánh cho muội, kẻ lông mày càng đẹp hơn.” Nói xong kéo Đường Hà vào trong nhà.
“Ôi…” Đường Hà không thể tránh thoát, có lão nương nhìn chằm chằm ở phía sau, đành phải theo Đại tẩu đi.
Mọi người Đường gia đợi thời gian nửa nén hương, hai người đi ra cửa, Đường Hà mới đổi một thân quần áo màu xanh da trời, trên mặt một tầng phấn mỏng. Mới thay sơ qua trang phục, đã làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Đường Lý thị hài lòng gật đầu, “Khuê nữ nhà ta chính là ngày thường thanh tú.” Trong nội tâm bà muốn kết thân với Chu gia, dĩ nhiên hi vọng ở chuyến này tới cửa, trang phục nữ nhi phải xinh đẹp.
Đường Chu thị cười ha hả, mấy hôm trước rốt cuộc bà không nhịn được, chủ động hỏi Đường Lý thị còn nhớ Nam Sinh không, Đường Lý thị khó xử một hồi lâu, lời nam nhân nhà mình dặn dò không thể làm trái, nhưng thật sự quan tâm đến hôn sự nữ nhi, cho nên ấp a ấp úng nói ra chuyện khó xử. Đường Chu thị nhưng lại vỗ đùi, trách cứ: “Tiểu Hà là cháu gái ta nhìn từ nhỏ đến lớn, ta khi nào không biết đạo lý gia đình nữ nhi muốn kiêu ngạo với đám người cầu hôn chứ. Con yên tâm, ta đã biết hai người các con có ý định với cháu ngoại trai, ta sẽ tính toán thời cơ tác thành.