Đường Hà dù sống ở Chu gia hai năm, coi như lần này không bộc phát mâu thuẫn, tình cảm nàng dành cho Chu gia vẫn không mạnh. Tựa như kiếp trước nàng còn đi học, ngủ giường ký túc xá mấy năm, chăn gối đều quen thuộc, cả giường là hơi thở của mình, nhưng khi nửa đêm tỉnh lại, vẫn không khỏi hoảng sợ: Ta đang ở nơi đâu?
Chỉ có tại nhà mình, tại nơi mình sinh ra tình cảm, vô luận lúc nào tỉnh lại, ban đầu sợ hãi vì không biết ở nơi nào, một giây sau sẽ dẹp yên.
Đây chính là định nghĩa về người đối diện nàng. Mặc dù nàng đã hết sức dung nhập vào thời đại này, cuộc sống này, nhưng đối với tình yêu và hôn nhân, nàng vẫn là con người của thế kỷ hai mốt, nàng muốn có một gia đình nhỏ thuộc về mình, nàng gả cho một nam nhân, tất nhiên muốn yêu quý người nhà hắn. Nhưng nàng ở Chu gia, trên có cha mẹ chồng, dưới có thúc bá, tẩu tử, nàng luôn ý thức được, bọn họ chính là không khí gia đình chủ đạo, cuộc sống thường ngày của họ bao gồm sinh hoạt và nghỉ ngơi, lời nói tư tưởng, có thể ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của mình, nàng không có lúc nào chân chính buông lỏng bản thân, nàng không có gia đình thuộc về mình.
Chu Nam Sinh không biết chút nào về ý nghĩ của nàng. Đôi khi Đường Hà nghĩ, nếu như hắn cưới một thôn cô chân chính, có phải hắn sẽ hạnh phúc hơn không?
Người bên gối thân mật, không thể nào hiểu rõ cảm giác hạnh phúc của đối phương.
Trong lý tưởng của Đường Hà là cuộc sống hạnh phúc, nàng đầy đủ trưởng thành để thực hiện nó. Trước đây đối với chuyện rời đi Chu gia, nàng đã ép mình nhẫn nại để có kinh tế, các phương diện đều đầy đủ rồi mới rời đi.
Nhưng lý trí kiên định, tình cảm lại mềm mại. Mấy ngày nay nàng rời xa Chu Nam Sinh, trong lòng tràn đầy nhớ nhung.
Hai người Đường lão và Lý thị mấy ngày nay không thúc giục nàng về Chu gia. Mặc dù Chu thị nghi ngờ lo lắng, lại hỏi không ra chuyện gì, chỉ mỗi ngày lẩm bẩm để nàng nghỉ ngơi thật tốt, Dương thị đã bóng gió hỏi nàng vài lần, Đường Hà cười cười, một câu cũng không nói.
Chẳng qua hai ngày nay Chu gia bị ép trả tiền, truyền đến trong tai người Đường gia, Đường lão hỏi Đường Hà: “Nhà chồng gặp chuyện, con trở về xem một chút đi?”
Đường Hà lắc đầu nói: “Không được, thật vất vả lúc này mới thoát thân.” Nếu nàng ở Chu gia, chắc muốn xuất huyết mà chết.
Nói thế rất có ý đại nghịch bất đạo, không tương xứng với quan niệm Đường lão, hai người nhìn khuê nữ muốn nói lại thôi.
Đường Hà bất đắc dĩ cười, nói: “Cha mẹ, không phải bị đánh bị chửi mới là khổ, ở Chu gia làm gì đều vì Chu Bắc Sinh, không thể sống vì mình, đây là một cái khổ. Con không vui, rõ ràng con có thể sống tốt hơn. Nếu như con rời xa Chu gia, cha mẹ có chê con liên lụy đến danh tiếng không?”
Thế nhân không thể tha thứ nữ nhân rời bỏ nam nhân mình, ngay cả cha mẹ, huynh đệ nàng, có lẽ sẽ bị người chỉ trỏ. Nàng không đến nỗi vì thể diện người nhà mà ẩn nhẫn cuộc sống, nhưng nàng vẫn hi vọng người nhà thông cảm cho mình.
Phu thê Đường lão trầm mặc, Chu gia dốc túi mua danh tiếng, để cho những người chịu đói khổ như bọn họ hiểu thì thật khó, nhưng Đường Hà bỏ đi, không phải đơn giản chỉ nói cho xong, đến lúc đó Đường gia sẽ gặp lời đồn đãi nhảm nhí. Lão phu thê hai người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: “Lời của người khác khó nghe hơn nữa, ta che lỗ tai cũng không nghe được. Trong lòng cha mẹ luôn hi vọng con sống tốt.”
Đường Hà cười gật đầu, trong mắt lóe lệ quang.
Một ngày kia Chu Nam Sinh trở lại Chu gia, Đường Hà không nhận được tin tức, ăn xong cơm tối, nàng mang thai buồn ngủ sớm, trời vừa tối nàng đã lên giường nằm. Khi Chu Nam Sinh đến Đường gia gõ cửa, nàng đã sớm chìm vào mộng đẹp.
Trong sân âm thanh huyên náo, nàng đột nhiên tỉnh dậy, dỏng tai nghe được âm thanh quen thuộc, nàng ngồi dậy, khoác áo bông, xỏ đôi giày chạy ra khỏi cửa.
Đám người Đường lão đang nói chuyện với Chu Nam Sinh, thấy nàng không để ý trời lạnh đứng dưới mái hiên, không khỏi trách: “Ban đêm lạnh, không mặc nhiều áo đã chạy ra ngoài, đã làm mẹ, sao còn bất cẩn như vậy chứ.
Trên mặt đường Hà mang theo nụ cười, không nghe lọt, nàng bước mấy bước tới trước mặt Chu Nam Sinh, nàng nhìn khuôn mặt hắn gầy đi hai phần, râu ria mọc đầy, nhẹ giọng nói: “Chàng gầy đi.”
Chu Nam Sinh nghe, trên mặt nở nụ cười, thấy mọi người Đường gia buồn cười nhìn bọn họ, tự nhiên thấy ngượng ngùng.
Lý thị cười theo, hỏi: “Nam Sinh ăn cơm chưa? Đồ ăn buổi tối vẫn còn, ta đi đun lại…”
Chu Nam Sinh vội vàng nói: “Mẹ đừng vội, con ăn rồi.”
Đường lão ho khan một tiếng, nhìn ra tiểu phu thê vội vàng nói chuyện, ông nói: “Được rồi, thiên hàn địa đống, mọi người đừng đứng trong sân nói chuyện nữa, trở về phòng đi. Nam Sinh, hôm nay muộn rồi, con đừng về, ở lại đi.”
“Vâng.”
Lý thị nói trên bếp lò có nước nóng, bảo con rể lấy nước rửa chân tay. Chu Nam Sinh đáp lại, thấy mọi người tản đi, hắn sợ Đường Hà lạnh, thúc giục nàng mau về phòng, tự hắn đi lấy nước rửa mặt súc miệng.
Một lúc sau, hắn mang theo hàn khí vào phòng, Đường Hà nửa nằm nửa ngồi trên giường chờ hắn. Đợi hắn cởi quần áo lên giường, nàng vội chuyển cái chăn đã ủ ấm sang người hắn.
“Nương tử ngốc.” Chu Nam Sinh đè lại, tự mình tiến vào chỗ chăn lạnh, gần sát nàng, khẩn cấp đưa tay ôm nàng vào lòng, “Có nhớ ta không?”
“Nhớ.” Đường Hà ngửa mặt hôn nhẹ cằm hắn, “Râu dài quá, chọc vào mặt ta.”
Chu Nam Sinh sờ sờ cằm mình, “Vội vã tới tìm nàng, chưa kịp cạo sạch sẽ.”
Đường Hà cười, an tĩnh rúc vào trong ngực hắn.
Có chuyện vẫn phải lên tiếng hỏi, “Tình hình trong nhà thế nào?”
“… Không tốt lắm.” Chu Nam Sinh kể lại tình hình Chu gia, chuyện mình nộp vốn riêng cũng khai báo hết, hắn giải thích, “Lúc ấy tình hình khẩn cấp, ta phải lấy ra.”
Đường Hà cười cười, không nói.
Chu Nam Sinh ôm chặt nàng, “Đây là lần cuối cùng… Ta đã nói với ông nội, ra giêng chúng ta ở riêng, nếu ông không chịu, hai chúng ta về nhà cũ ở, chỉ sợ ủy khuất nàng ở nê phôi phòng.”
Đường Hà vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, “Thật?!” Sợ gì nê phôi phòng, chỉ cần cuộc sống trong tay mình, sớm muộn nàng có thể dựng lên phòng ốc trong tưởng tượng.
“Thật, chờ công việc đỡ bận, ta đi nhà cũ sửa sang quét dọn, làm thêm mấy cái bàn nữa.”
Suy nghĩ hắn đã thay đổi, nhất định gặp phải chuyện không thể tha thứ, Đường Hà trầm mặc ôm lấy hắn.
“Rất lâu trước kia, ta đã đau lòng vì mình không được quý trọng, chẳng qua đau lòng lâu, đã thành thói quen.” Hắn cười khổ thấp giọng nói, “Chỉ là ta không thể để nàng đi theo chịu khổ cùng ta.”
Hắn vuôt ve tóc nàng, “Ngày mai theo ta trở về đi thôi. Sau này, ta chỉ đặt nàng và hài tử ở vị trí thứ nhất.”
“… Ừ.”
—–
Cuộc sống bình thản trôi qua.
Vào đông nông nhàn, trong thôn, nhân công khỏe mạnh đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc làm xong con đường bằng phẳng đá phiến.
Ngày đường chính thức thông hành, Chu gia thôn cử hành nghi thức, Chu lão được mời làm thượng khách, nghe được rất nhiều lời tán dương Chu gia tích đức hành thiện, ngày khác tất có một trạng nguyên lang. Lần này Chu gia xuất huyết nhiều, lúc này tiền lãi của cửa hàng chỉ còn mười mấy lượng bạc, gần đây lão gia tử tích tụ trong lòng, chẳng qua khi ông chống quải trượng, được cháu trai giúp đỡ đi trên con đường bằn phẳng, nhìn tấm bia đá ven đường khắc chữ ‘Chu gia thiện cử’, trong lòng dâng lên một niềm tự hào.
Một tấm bia đá, cũng là độc nhất trong bốn thôn tám xóm, người dân phàm là nhắc tới nó, cũng muốn đi theo nói một câu Chu gia.
Sau khi Đường Hà trở về Chu gia thôn, vài lần đi qua con đường này. Đường này nói là thôn đi, thật ra có cả người thôn bên qua lại. Hơn nữa từ đường lớn đi vào trong, non nửa dặm đường là đường chung của mấy thôn lân cận, đường dễ đi, mấy thôn bên cạnh được hưởng lợi theo.
Đường Hà mấy lần thấy hậu sinh trẻ tuổi trong thôn đòi tiền người thôn bên qua lại trên đường, trên danh nghĩa là ‘tiền thông lộ’. Đường Hà nói với Chu Nam Sinh chuyện này, “Chuyện này không tốt lắm…” Triều đình xây dựng cao tốc thông lộ, sẽ bố trí trạm thu phí, nhưng đó là lấy danh vì quốc gia, người dân tự đặt trạm kiểm soát, dẫn tới lòng người tức giận, sớm muộn sẽ gặp chuyện không may.
Chu Nam Sinh trầm mặc một lúc, nói: “Chuyện này nàng đừng quản.”
Trong thôn nào cũng có mấy tên du thủ du thực, bọn họ trêu gà chọc chó, thỉnh thoảng làm một số chuyện gian tà, nhiều hơn nữa là vi phạm pháp lệnh. Chẳng qua trong thời đại tụ cư, đối với thôn dân mà nói, những người đó mặc dù không tốt, cũng là hàng xóm bọn họ, chỉ cần không làm gì ảnh hưởng bọn họ, không tốt đến mấy họ cũng mặc kệ.
Người dân thuần phác, nhưng cũng ngu dốt. Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít sẽ nghĩ: Đường chúng ta sửa, các ngươi đi không mất tiền?
Mấy tên du thủ du thực nhận được tiền, có lẽ chỉ nộp một ít cho thôn, nhưng có còn hơn không.
Cho dù là trưởng thôn, cho dù là Chu lão gia tử quyên tiền, cũng không coi là ác.
Cho nên cả thôn, đối với chuyện này bỏ qua.
Chỉ có thể nói, Đường Hà không phải là dân bản địa nơi này, nàng không thể hiểu nổi mấy người tư tưởng mập mờ, không rõ trắng đen.
Lòng nàng đầy sầu lo.
Một tháng sau, sắp hết tháng giêng, một ngày kia lúc hoàng hôn, có một việc lan truyền cả thôn trang: Trâu gia thôn thôn bên có một thôn dân không đưa tiền thông lộ, bị thôn dân đánh, người nọ về gọi mấy người, kéo đến đả thương mấy người cản đường.
Thanh niên trong thôn nhất thời phẫn nộ, hậu sinh trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, không chỗ phát tiết, lúc này lộn xộn chạy khắp nơi, mỗi người đều vác búa rìu, đao thương, tập hợp lại, đốt đuốc sáng một vùng trời.
Trong sân Chu gia, một nam tử trẻ tuổi thanh âm vang lên, thúc giục huynh đệ Chu Đông Sinh cùng đi.
Đường Hà nắm chặt ống tay áo Chu Nam Sinh, “Không nên đi.”