Mục lục
Tửu Thần (Âm Dương Miện)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diêu Khiêm Thư nói:
- Đây là một cái quyển trục Giáp Mộc Hệ cấp hai, giá trị không nhỏ đâu, gọi là Mộc Sinh Mộc.
Một lúc sau, mầm cây kia đã rất nhanh lớn lên, biến thành một cây đại thụ cao rợp trời. Diêu Khiêm Thư lại phóng xuất ra ma lực Cực Hạn Giáp Mộc của mình, cây đại thụ rất nhanh sinh trưởng tiếp, gốc rễ của nó kéo dài thẳng về phía trong đầm lầy. Bọn họ nhờ đó cũng có chỗ đặt chân tiếp.
Lúc này cũng không cần tiếp tục thổi tan sương mù đi nữa, Cơ Động vừa tiến hành tu luyện phục hồi ma lực, điều chỉnh trạng thái thân thể một chút vừa chậm rãi đi theo phía phía sau Diêu Khiêm Thư. Vượt qua đoạn cuối cùng này xem như là ra khỏi khu vực đầm lầy.
Chân đạp lên mặt đất, hai người đều có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù đi vào đầm lầy bọn họ tổng cộng cũng chỉ tốn chưa tới một canh giờ, nhưng mà, chỉ một canh giờ này thôi đã mang cho bọn họ cảm giác tương đối mạo hiểm. Hơn trăm con Sâm Lâm Cự Mãng kia tuyệt đối cũng không phải là chuyện đùa, chỉ cần sơ suất một chút, tuyệt đối sẽ táng mạng trong đó. Cho dù là ma sư sáu quan đến đây, trong đầm lầy sương mù không thể nhìn thấy mọi vật như thế, chỉ sợ cũng không dám dễ dàng xâm nhập. Bọn họ có thể thuận lợi xuyên qua đầm lầy, có thể nói phần lớn là nhờ tác dụng của Cực Hạn Ma Lực.
Diêu Khiêm Thư lấy ra chút lương khô và bình nước đưa cho Cơ Động:
- Chúng ta ăn một chút gì đi, sau đó tiếp tục lên đường.

Xuất phát từ sáng sớm đến bây giờ, bọn họ còn chưa có nghỉ ngơi lần nào. Lúc trước một kích kia của Cơ Động cũng không chỉ có tiêu hao ma lực, đồng thời cũng tiêu hao thể lực nữa. Đã đi qua được đầm lầy sương mù, nhưng bọn họ cũng còn chưa chân chính tiến vào nơi giấu bảo vật, điều chỉnh trạng thái một chút để đề phòng bất trắc.
Diêu Khiêm Thư đem cái tàng bảo đồ bày ra mặt đất:
- Xem ra cái bảo tàng này cũng không dễ dàng tìm thấy như vậy. Chỉ mới có đầm lầy sương mù đã có vô số Sâm Lâm Cự Mãng, sắp tới chúng ta tiến vào nơi cất chứa bảo vật, không biết còn gặp phải nguy hiểm gì nữa. Cơ Động, ngươi còn muốn đi tiếp nữa không?
- Đương nhiên, nếu đã đến đây, thì phải xem xem đến tột cùng ở đây có gì. Ngươi không còn hỏi ta, một khi đã nhận lời, ta nhất định sẽ làm đến cùng.
Diêu Khiêm Thư chỉ vào tàng bảo đồ, nói:
- Hiện tại chúng ta đã chân chính đi đến trung tâm của Nặc Đinh Sâm Lâm, cũng là trung tâm của đầm lầy sương mù. Ngay phía trước chúng ta cũng là rừng rậm, dựa theo tàng bảo đồ chỉ dẫn, chúng ta đã ở rất gần cửa vào của nơi giấu bảo tàng. Đến khi chúng ta vào đó, nhất thiết phải cẩn thận dò tìm, càng phải cẩn thận nhiều hơn nửa.
Ánh mắt Cơ Động có chút kỳ dị nhìn Diêu Khiêm Thư:
- Ngươi đừng nói cho ta biết, cái tàng bảo đồ này của ngươi chỉ vẽ đường đến cửa vào thôi nhé.
Diêu Khiêm Thư có chút xấu hổ nói:
- Đúng như vậy. Bất quá, ta đoán là tiến vào nơi cất giấu bảo tàng chắc cũng không có gì quá nguy hiểm đâu.
Nhìn hắn, Cơ Động không khỏi một trận không nói nên lời, lắc lắc đầu nói:
- Diêu Khiêm Thư, ta tặng ngươi bốn chữ, người chết vì tiền.

Diêu Khiêm Thư cười hắc hắc, nói:
- Đã đến đây rồi, chúng ta cứ đi xem thử đi. Nếu thật sự quá nguy hiểm, chúng ta lui ra không đi nữa là được rồi.
- Vậy thì đi thôi.
Chuyện đã như vậy, Cơ Động tự nhiên cũng sẽ không rút lui giữa chừng. Lúc trước khi nghe Vân Thiên Cơ nói về chuyện của Diêu Khiêm Thư, hắn cũng biết, tên gia hỏa trước mắt tuy là người tham tiền, nhưng cũng không phải là người keo kiệt, nếu không hắn cũng sẽ không đem tiền kiếm được quăng cho người nghèo. Hắn tựa hồ chỉ khoái cảm giác khi kiếm được tiền mà thôi.
Trong đầm lầy sương mù vẫn như trước là rừng cây rậm rạp, tuy rằng nơi này cũng đã có nhiều sương mù trở lại, nhưng chỉ cần có được cây cối, đối với Diêu Khiêm Thư mà nói, sương mù cũng không trở thành chướng ngại nữa. Dưới sự dẫn đường của dây leo, hai người lại tiếp tục đi sâu vào phía trong.
Cơ Động vừa tiến lên, vừa cảm thụ những động tĩnh chung quanh, trong đầm lầy đã gặp phải Sâm Lâm Cự Thú, ai có thể dám chắc trong khu vực trung tâm này sẽ không có những ma thú cường đại khác trấn giữ cơ chứ?
Đi thêm khoảng hơn bảy tám trăm thước, Diêu Khiêm Thư dừng bước lại:
- Hắn là ở gần đâu đây. Cơ Động, giúp ta một tay.
Lúc này đây, Cơ Động trực tiếp phóng thích ra Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa của mình. Ngọn hỏa diễm màu vàng kim nóng bỏng chợt sáng lên, từng đám sương mù lần lượt bốc hơi hết, lộ ra quang cảnh của rừng rậm.
Cây cối nơi này mặc dù rậm rạp, thế nhưng cành là đều khá nhỏ. Nguyên nhân có thể là do ánh mặt trời không thể xuyên rọi qua tầng sương mù chiếu lên đám thực vật mà gây nên. Chung quanh đều là khu rừng rậm rạp, cũng không có nơi nào đặc biệt cả.
Thần sắc Diêu Khiêm Thư trở nên cực kỳ nghiêm túc. Cơ Động không thể không thừa nhận, khi người này thật sự nghiêm túc, cũng coi như là anh tuấn. Hắn vừa nhìn vào tàng bảo đồ vừa không ngừng đem từng đạo ma lực Cực Hạn Giáp Mộc rót vào cây cối xung quanh. Xem ra, giống như là đang tiến hành trao đổi với đám cây cối xung quanh vậy. Cơ Động không khỏi âm thầm tán thưởng, mỗi một hệ ma sư đều có lĩnh vực thuộc về chính mình. Ở trong phiến rừng rậm này mà tìm bảo tàng, cho dù có cấp cho mình một cái tàng bảo đồ thật rõ ràng, chưa chắc mình đã có thể tìm ra.
Không lâu sau, trên mặt Diêu Khiêm Thư toát ra vẻ vui mừng, dắt theo Cơ Động rất nhanh đi về một phía. Đầu tiên là đi về phía trước hai mươi thước, sau đó rẽ phải đi tiếp khoảng ba mươi thước nữa, một gốc cây cổ thụ cao ngợp trời đã hiện ra trước mặt hai người.
So sánh với cây cối chung quanh, gốc đại thụ này đặc biệt lớn vô cùng, ít nhất phải hơn mười người ôm mới hết được. Càng làm người ta kinh ngạc chính là, các cây cối khác cành lá đều không quá tươi tốt, thế nhưng gốc đại thụ này cành lá lại vô cùng xum xuê, cành lá xanh mướt, mỗi một phiến lá cây đề có một màu xanh biếc trong suốt. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người khác có cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Trên tay Cơ Động bốc lên Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, một ít sương mù bị thổi tan đi, khi hắn đi đến phía trước gốc đại thụ này, hắn phát hiện, sương mù ở đây đặc biệt dày đặc hơn.
- Là nơi này. Gốc Vạn Niên Mê Tâm Thụ này chính là kẻ đầu sỏ gây ra sương mù. Tất cả sương mù ở nơi này đều là do nó sinh ra.
Diêu Khiêm Thư hưng phấn nói.
Cơ Động kinh ngạc nói:
- Cổ thụ cũng có thể sinh ra sương mù sao?
Diêu Khiêm Thư quay sang hắn cười nói:
- Thế giới thực vật thiên kì bách quái, không có gì là không thể xảy ra. Gốc Vạn Niên Mê Tâm Thụ này là một loại dị chủng tồn tại từ thời viễn cổ, chỉ sợ trên cả đại lục nào cũng chỉ có một cây duy nhất mà thôi. Ta có thể cảm nhận được khí tức thâm thúy cổ xưa của nó. Cửa vào nơi giấu bảo tàng chính là ở đây. Bức tàng bảo đồ của ta lấy được là trong mớ tư liệu của Giáp Mộc Thánh Đồ tại nơi của Thiên Cơ. Cuối bức tàng bảo đồ có nói, chỉ có ma lực Cực Hạn Giáp Mộc Hệ mới có thể mở ra được cửa vào. Gốc Vạn Niên Mê Tâm Thụ này cực kỳ thần kỳ, có thể không ngừng phóng xuất ra sương mù khổng lồ như thế, hơn nửa thân thể lại cứng chắc như tinh thiết. Ngươi tránh xa một chút, ta thử mở cửa vào xem sao.
Cơ Động khẽ nhích nhẹ ra phía sau một chút, đồng thời phóng xuất ra của chính mình. Lúc này đây hắn phóng thích ra đồng thời cả Cực Hạn Song Hỏa. Đã đến thời khắc cuối cùng thế này, càng phải cẩn thận hơn một chút. Có trời mới biết sau khi cánh cửa bảo tàng theo lời Diêu Khiêm Thư nói mở ra sẽ xuất hiện tình huống như thế nào. Từ việc người này chỉ tìm thấy có bản đồ dẫn đường bên ngoài đã dám tiến vào đây tìm bảo tàng, Cơ Động đã cảm thấy hắn là người hành động hết sức là tùy tiện.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK