Quang mang hai màu trắng, đen lặng yên ngưng kết sau lưng Cơ Động. Thái Cực Âm Dương Ngư chậm rãi xuất hiện, lặng yên xoay tròn đến trước mặt Cơ Động. Giờ khắc này đây, hai tròng mắt Cơ Động đã hoàn toàn biến thành một màu trắng trong suốt. Chỉ thấy ánh mắt hắn chợt sáng lên, một đoàn hỏa diễm màu trắng đã trong nháy mắt xuất hiện. Toàn bộ Hỏa nguyên tố trong đại sảnh đã hoàn toàn biến mất không còn lại chút gì nữa. Không chỉ như thế, một cỗ khí tức nhu hòa phá tan nóc phòng, bay thẳng lên trời cao.
Toàn thân Cơ Động, lúc này liền giống như là kim cương vậy, trở nên trong suốt, sáng long lanh. Luồng khí tức nhu hòa nồng đậm kia ở giữa không trung giống như một cái hố đen vô tận, không ngừng thôn phệ, điên cuồng hấp thu tất cả các loại nguyên tố ma lực trong không trung.
Khí tức công bằng bình thản, cuồn cuộn mênh mông, lan tràn như khó, hoàn toàng dung hợp khí tức Hỗn Độn, đem thân thể Cơ Trường Tín, Cơ Vân Sinh hoàn toàn bao phủ vào bên trong.
Nó cũng không hề có chút uy áp nào, lại càng không có bất cứ lực phá hoại gì. Thứ nó có, chính là sự sáng tạo vô tận. Cơ Trường Tín rõ ràng cảm giác được ma lực của mình bao nhiêu năm nay đã trì trệ không thể tăng trưởng tựa hồ đã có chút ba động, mơ mơ hồ hồ có cảm giác như muốn tăng lên vậy. Hỗn Độn khí tức kỳ diệu mà huyền ảo kia khiến cho hắn choáng đầy khát vọng.
Cảm giác của Cơ Vân Sinh càng rõ ràng hơn ông nội hắn nhiều. Ma lực Bát Quan trong cơ thể không thể khống chế, tự động vận chuyển mãnh liệt, điên cuồng mà tham lam hấp thu ma lực thuần túy do Hỗn Độn Chi Lực mang lại.
Tầng ba có ba trăm sáu mươi lăm mảnh vỡ Hỗn Độn của Ma Sư Tổng Hội, Cơ Vân Sinh cũng đã từng đi qua. Nhưng mà, so sánh với nơi đó, Hỗn Độn Nguyên Tố hiện tại trong đại sảnh này ít nhất cũng nồng đậm hơn gấp trăm lần. Nếu ở trong môi trường này tiến hành tu luyện, Cơ Vân Sinh có thể khẳng định, bản thân mình chỉ trong khoảng thời gian mười năm, liền có cơ hội đột phá cảnh giới Cửu Quan Chí Tôn.
Cùng lúc đó, bên trong Trung Nguyên Thành, tất cả các ma sư trên Bát Quan đều đồng thời ngẩng đầu nhìn lên không trung. Mặc dù không thể nhìn ra được thứ gì trên không trung, nhưng luồng Hỗn Độn Ma Lực nồng đậm đến tận cùng, choáng đầy khí tức mênh mông rộng lớn, sáng tạo vạn vận, khiến cho tất cả bọn họ đều không muốn bỏ qua. Luyện thành Hỗn Độn, chính là giấc mộng của tất cả ma sư. Bọn họ đều đồng thời nhìn chăm chú vào luồng Hỗn Độn ba động kia, cảm nhận những cảm giác mà tia Hỗn Độn thần bí kia mang lại.
Tại Ma Kỹ Tổng Hội, một gã trung niên nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc bộ trường bào màu đen, đang đứng trên mái nhà, nhìn về phía tia Hỗn Độn khí tức kia bốc lên, trên khuôn mặt bình thản không nhịn được toát ra một tia hoảng sợ:
- Bình Đẳng Vương phủ? Cơ Trường Tín. Chẳng lẽ ngươi đã lĩnh ngộ ra ảo diệu của Hỗn Độn? Ta hao tổn tâm cơ, muốn chiếm được ba trăm sáu mươi lăm mảnh vỡ Hỗn Độn tại tầng ba của Ma Sư Tổng Hội, mục đích là muốn lĩnh ngộ Hỗn Độn. Nhưng mà, ngươi không ngờ lại đi trước ta một bước.
Viện trưởng Thiên Can Học Viện, chủ tịch hội đồng Đổng sự Cơ Minh Tuyên, đang đứng ở trên sân học viện, nhìn lên không trung xa xa. Lúc này, sắc mặt của hắn cũng đã xám như tro tàn, khó coi đến cực điểm:
- Đại ca ơi đại ca. Ngươi rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được ảo diệu của Hỗn Độn rồi sao? Xem ra, Hoàng thất nhất mạch thật sự cũng đã bị Bình Đẳng Vương nhất mạch thay thế rồi. Vì sao chứ? Ngươi vì sao lại luôn có thể đi trước ta? Ngươi đã lĩnh ngộ được Hỗn Độn, còn ta ngay cả đột phá cảnh giới Cửu Quan còn chưa đạt được.
Khí tức Hỗn Độn lặng yên thu liễn. Trung Nguyên thành vẫn như trước là thành thị phồn hoa đứng đầu đại lục, tựa hồn chuyện gì cũng đều không có phát sinh qua vậy.
Âm Dương Ngư trước mặt Cơ Động cũng đã biến mất, sắc mặt của hắn cũng có chút tái nhợt. Mặc dù hắn đã lĩnh ngộ được Linh Hồn Chi Hỏa, nhưng mà không chút giữ lại, hoàn toàn phóng xuất ra Hỗn Độn lực như vậy, vẫn khiến cho hắn cực kỳ mệt mỏi. Mà hắn cũng chỉ có thể đem thứ Hỗn Độn khí tức kia phóng xuất ra như vậy mà thôi, cũng không thể khống chế được Hỗn Độn, khiến cho nó trở thành lực chiến đấu của mình. Đó là chuyện ít nhất sau khi hắn đạt tới Cửu Quan mới có thể làm được.
Liệt Diễm nhìn Cơ Trường Tín, lạnh nhạt nói:
- Hỗn Độn lực, là cánh cửa mở ra tất cả các bình cảnh. Có được Hỗn Độn Chi Hỏa, chỉ cần tích lũy đủ, Cơ Động liền có thể từng bước từng bước phá tan tất cả các loại bình cảnh, chân chính trở thành Thánh Giai. Chuyện khác cũng không cần ta phải nói nhiều thêm nữa, hy vọng các ngươi cũng có thể lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Thánh Giai. Cơ Động, chúng ta đi thôi.
Cơ Trường Tín, Cơ Vân Sinh cũng không có ngăn cản, bọn họ thậm chí còn tránh ra nhường đường. Cơ Động đã dùng năng lực của mình để chứng minh, bản thân mình có tiền đồ để đạt tới Thánh Giai. So sánh với việc trở thành Thánh Giai Cường Giả, Vương vị Bình Đẳng Vương thì tính là cái gì? Một khi Cơ Động thành công đột phá Thánh Giai, Bình Đẳng Vương nhất mạch rất có thể sẽ không chỉ là Bình Đẳng Vương của Trung Thổ Đế Quốc, cũng có thể là Bình Đẳng Vương của toàn bộ đại lục nữa.
Cơ Động cũng không có hấp tấp rời đi. Ánh mắt hắn nhìn về phía Cơ Vân Sinh:
- Ông nội, trước khi ta đi, ta muốn đi bái tế cha mẹ ta một chút, làm tròn đạo làm con.
Cơ Vân Sinh gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Để ta dẫn đường cho ngươi. Tuy rằng ngươi cũng không muốn nhận tổ quy tông, ở lại Vương phủ, nhưng từ giờ trở đi, ngươi là một thành viên của Bình Đẳng Vương phủ. Tất cả những gì của Bình Đẳng Vương nhất mạch đều chẳng hề lưu lại, toàn bộ hỗ trợ cho ngươi. Bất luận là ngươi cần gì, muốn gì, chỉ cần chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực trợ giúp.
Cơ Vân Sinh thân là Bình Đẳng Vương, phản ứng nhạy bén đến thế nào. Sau khi cảm nhận được Hỗn Độn khí tức do Cơ Động tản mát ra, hắn quyết định thật nhanh, lập tức ra quyết định toàn lực hỗ trợ hắn. Cơ Động có thể trở thành Thánh Giai hay không, đã không phải chỉ là chuyện của một mình hắn, mà quan hệ đến sự huy hoàng của Bình Đẳng Vương nhất mạch.
Nghe xong Cơ Vân Sinh nói, trong lòng Cơ Động không khỏi vừa động, nếu có được sự hỗ trợ của Bình Đẳng Vương, sự di dời của Sâm Yêu bộ tộc, khẳng định có thể nói là nước chảy thành sông. Chỉ cần đi vào trong phạm vi của Trung Thổ Đế Quốc, sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Cơ Trường Tín cũng không có đi theo. Liệt Diễm cũng một lần nữa quay trở về Thế giới Địa Tâm, đối với năng lực truyền tống thần kỳ của Liệt Diễm, Cơ Trường Tín, Cơ Vân Sinh cũng không có hỏi nhiều.
Theo sự dẫn đường của Cơ Vân Sinh, Cơ Động đi theo hắn đến hậu viện phía sau Bình Đẳng Vương phủ. Nơi này tuy rằng cũng không có cây cối hoa lệ gì, nhưng lại có một tòa tiểu viện nho nhỏ. Cơ Vân Sinh nói cho Cơ Động biết, nơi đây là chỗ các đời Bình Đẳng Vương tự suy ngẫm mọi chuyện. Bên trong hậu viện, địa thế cũng không bằng phẳng, mà là có một hòn núi nho nhỏ. Cha mẹ của Cơ Động, cũng được an táng ở nơi này.
Phần mộ này cũng không có quá mức hoa lệ, trên mộ bia có khắc con cháu Cơ gia và vợ. Không biết là vì cái gì, cũng có lẽ là do thân thể này ảnh hưởng, khi nhìn thấy phần mộ này, hai mắt Cơ Động không nhịn được đã hơi ươn ướt. Phốc một tiếng, hắn đã quỳ rạp trước phần mộ, liên tiếp bái lạy ba cái thật mạnh.
- Cha, mẹ, con vẫn sống mạnh khỏe, hai người ngủ yên đi.
Quỳ ở nơi đó, Cơ Động cũng không nhúc nhích, nước mắt không thể khống chế, chảy nhanh xuống. Trong đầu hắn, trí nhớ không ngừng tái hiện lại hình ảnh lúc xưa. So sánh với cha mẹ hắn, Cơ Động thật sự là càng bất hạnh hơn. Cha mẹ hắn ít nhất có thể ở bên nhau, còn hắn thì sao? Nếu không phải linh hồn Lý Giải Đống đi đến thế giới này, nhập vào thân thể hắn, hắn cũng đã sớm không còn tồn tại nữa.
Một quỳ này của Cơ Động, chính là suốt một canh giờ. Thay vì nói là đi bái tế, chi bằng nói là Cơ Động muốn trả hết món nợ ân tình đối với chủ nhân thân thể này của hắn.
Danh Sách Chương: