Thập Giai Thần Thú mỗi lần vẫy cánh một cái, tựa hồ là có thể dùng hình tượng mỗi giây ngàn dặm để hình dung. Hai đại thần thú hoàn toàn phi hành bên trên tầng mây, căn bản không hề cảm giác được tốc độ thật sự của chúng, chỉ có thể nhìn thấy mây trắng ở dưới chân không ngừng trôi đi. Chuyện này hiển nhân là tọa kỵ của Phất Thụy, Tử Lôi Diệu Thiên Long không có khả năng so sánh được, lại càng không có khả năng so sánh với việc Cơ Động triển khai Chu Tước Song Dực mà phi hành. Ngồi trên lưng Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà, Cơ Động chỉ có cảm giác giống như là kiếp trước đang ngồi trên phi cơ vậy, tuy rằng tốc độ cũng không bằng được phi cơ, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu.
Trong lúc rảnh rỗi, Cơ Động đơn giản ngồi trên lưng Đằng Xà mà tu luyện. Bản thân hắn có ma lực Âm Dương Song Hỏa Hệ, hiện đang ngồi trên lưng Đinh Hỏa Thần Thú, căn bản không cần Ngũ Hành Pháp Trận trợ giúp, chung quang cũng đã tràn ngập Hỏa nguyên tố nồng đậm.
Rất nhanh, hắn liền tiến vào trạng thái tu luyện. Luồng Âm Dương Lốc Xoáy trong cơ thể chậm rãi xoay tròn, hấp thu Hỏa nguyên tố trong không trung. Luồng Âm Dương Lốc Xoáy bằng chất lỏng kia mỗi lần xoay tròn một vòng tựa hồ như lớn thêm một chút, đồng thời một phần năng lượng trong nó cũng rời ra, dung nhập vào ngọn Hỗn Độn Chi Hỏa nhỏ bé ở chính giữa.
Từ sau khi tiến vào trong Địa Cung, ghi nhớ hai cái Bính Đinh Song Hỏa Hệ Cửu Đại Pháp Trận, sự thông hiểu của Cơ Động về Bính Hỏa nguyên tố và Đinh Hỏa nguyên tố không thể nghi ngờ lại tăng thêm vài phần. Nhất là đối với khả năng cảm giác Hỏa nguyên tố bên ngoài và khả năng điều chỉnh, khống chế nguyên tố ma lực của bản thân, lại lĩnh ngộ được thêm rất nhiều nguyên lý khác.
Từ khi ý niệm của hai đại quân vương cùng ý niệm của hắn dung hợp thành một thể, đồ án mặt trăng, mặt trời trên hai lòng bàn tay của hắn cũng đã hoàn toàn biến mất. Ký ức của hai đại quân vương cũng đã trở thành một bộ phận ký ức của Cơ Động. Ý chí của bọn họ lại càng cùng với ý chí của Cơ Động dung hợp thành một thể, hình thành một loại ý niệm cực hạn cao ngạo.
Không biết trải qua bao lâu, Cơ Động bởi vì cảm thụ được Hỏa nguyên tố trong không khí có sự biến hóa, nên từ trạng thái tu luyện thanh tỉnh lại. Khi hắn mở hai mắt ra, chung quanh đã không còn là mây mù mờ ảo nữa.
Thanh âm của Âm Chiêu Dung vang lên:
- Chúng ta đến nơi rồi. Tiểu Động Động, ngươi cũng nên kết thúc việc tu luyện đi. Ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên cưỡi trên Thiên Can Thần Thú đi một quãng đường xa đến như vậy mà cũng không có tò mò gì, người lại trầm ổn tu luyện, đúng là một tên quái thai mà.
Cơ Động phóng mắt nhìn lên, cảm giác đầu tiên của hắn chính là choáng ngợp, bởi vì, cái mà hắn đã thấy, đúng là bờ biển rộng mênh mông vô bờ. Nước biển màu xanh lam tựa như một khối ngọc bích khổng lồ vô biên vô hạn, khiến cho Cơ Động phóng hết tầm mắt vẫn chưa thấy bến bờ. Hỏa Long Vương và Đằng Xà thu liễm hai cánh, chậm rãi đáp xuống phía bờ biển. Mùi vị hải dương pha lẫn một chút mùi tanh nhạt chợt xông vào mũi.
Từ khi đến thế giới này đến nay, đây là lần đầu tiên Cơ Động nhìn thấy biển cả. Giờ khắc này, hắn giống như cảm thấy được ý chí của mình cũng càng thêm trở nên cuồn cuộn rộng lớn hơn nhiều. Đóa Hỗn Độn Chi Hỏa trên lồng ngực cũng tùy thời nhảy lên một chút.
Chỉ trong giây lát, hai đại thần thú đã đáp xuống bờ cát mềm mại. Cũng không thấy được Âm Triêu Dương làm ra động tác gì, đã thấy hắn đứng xuống bờ cát rồi. Khẽ vỗ vỗ thân thể của Hỏa Long Vương, nhẹ nhàng nói:
- Làm phiền ngươi rồi, lão bằng hữu.
Hỏa Long Vương than nhẹ một tiếng:
- Lão bằng hữu, hiếm khi nào ngươi có tâm tình đi ra ngoài dạo một vòng, chuyện này có gì mà làm phiền chứ. Bất quá, tại bờ biển ta cũng thật sự không thích lắm. Ta đi trước đây.
Âm Triêu Dương than nhẹ một tiếng:
- Lão bằng hữu, ta biết ngươi vẫn còn phiền lòng về chuyện trước kia, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, từ khi ta bắt đầu quen ngươi, ngươi đã luôn luôn tìm kiếm rồi. Không nên quá mức cố chấp như vậy.
Từ trong cặp mắt vĩ đại như hai khỏa đèn lồng kia của Hỏa Long Vương toát ra một tia bi thương nhàn nhạt:
- Không nói đến chuyện đó nữa. Lão bằng hữu, khi nào ngươi cần đến ta, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hồi ta về.
Nói xong, Hỏa Long Vương dang rộng hai cánh, chân sau đạp mạnh, thân thể khổng lồ chỉ nhờ vào cái đạp đó đã nhảy lên cao trên trăm thước, hai cánh dang rộng, chỉ khẽ vẫy cánh hai lần đã biến mất vào trong mây mù rồi.
Âm Triêu Dương chắp tay sau lưng đi thẳng vào trong tòa tiểu viện nhìn qua có chút đơn sơ, bước vào trong ngôi nhà tranh ở giữa tiểu viện.
Âm Chiêu Dung cũng mang theo Cơ Động từ trên lưng Đằng Xà nhảy xuống. Lúc này có thể gần gũi xem xét, Cơ Động mới có thể nhìn rõ được bộ dáng của Đằng Xà. Đằng Xà không có chân, toàn bộ thân thể có màu lam, lớp vảy tinh mịn, ánh mắt cũng cùng màu với làn da, cặp cánh sau lưng nhìn qua có chút giống cánh dơi. Toàn bộ thân thể dài khoảng mười thước, so sánh với Hỏa Long Vương, khí thế kém cỏi hơn nhiều. Nhưng mà, bản thân nó lại là một trong mười đại Thiên Can Thần Thú, xét về đẳng cấp, còn cao hơn Hỏa Long Vương một bậc, chân chính có ý nghĩa là Thần Thú đương thời.
Cơ Động đang nhìn Đằng Xà, Đằng Xà cũng là đang nhìn hắn. Cặp mắt màu lam tiến gần đến trước mặt Cơ Động, cái mũi khẽ giật giật mấy cái:
- Tiểu gia hỏa, trên người của ngươi có khí tức của Chu Tước, cũng có khí tức giống như ta. Chiêu Dung, ta muốn ở lại đây chơi đùa với tiểu gia hỏa này một chút.
Âm Chiêu Dung cười nói:
- Chuyện này tốt thôi. Có ngươi ở đây, cũng không cần ta phải ra tay giúp hắn ngưng tụ Hỏa nguyên tố. Cơ Động, còn không mau bái kiến Đằng Xà tiền bối.
Cơ Động hơi khom người cúi đầu với Đằng Xà:
- Chào ngài, Đằng Xà tiền bối.
Đằng Xà cũng gật gật đầu với Cơ Động:
- Đã lâu rồi chưa gặp qua nha đầu Chu Tước kia, nó vẫn bị phong ấn trong Địa Linh Sơn à?
Cơ Động nói:
- Đúng là như vậy, ta nghe qua Chu Tước tiền bối từng nói, Thiên Can Thần Thú đều sẽ bị phong ấn tại các nơi trên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, vì sao…
Đằng Xà cười hắc hắc:
- Vì sao ta lại ở cùng chỗ với Âm Chiêu Dung, mà không bị phong ấn, đúng không?
Cơ Động gật gật đầu. Từ khi hắn nghe Âm Chiêu Dung nói có được tọa kỵ là Đằng Xà, trong lòng hắn đã có nghi vấn này.
Đằng Xà nói:
- Nói đúng ra, ta là Thiên Can Thần Thú duy nhất còn lại chưa bị phong ấn. Bởi vì, ta có một khiếm khuyết mà chúng nó không có, nên mới có được sự ưu đãi này. Từ thời thượng cổ đến bây giờ, chỉ sợ hiện tại, cũng không có sinh vật nào có thể so sánh tuổi thọ với ta. Ta đã sống được bao nhiêu năm, ngay cả ta cũng không nhớ nổi nữa. Mặc dù ta có thể sống lâu hơn các Thiên Can Thần Thú khác rất nhiều, nhưng mà, ta cho đến bây giờ cũng chưa thể sinh ra hậu đại. Cũng chính là bởi vì ta sống từ thời viễn cổ đến bây giờ, cho nên cũng mới không có bị phong ấn.
Nghe xong Đằng Xà nói, Cơ Động nhịn không được phải hít một hơi thật sâu. Sống từ thời viễn cổ đến bây giờ, cái này là bao nhiêu năm rồi? Đinh Hỏa Thần Thú trước mặt nhìn qua có chút đơn giản này, không ngờ lại có sinh mệnh lâu đến như thế. Khoan nói đến chuyện thực lực của hắn như thế nào, nhưng mà kiến thức từ thời viễn cổ đến nay, chính là một kho tàng cực kỳ quý giá a.
Danh Sách Chương: